Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 733: Tiếp tục xuất phát

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Tôi và Trình Tùng chẳng qua lại được mấy lần nên cũng không quá hiểu về người của ông ta. Nhưng lúc trước, ở núi Miêu Vương, khi đám đông dùng thân phận của cha mẹ tôi để đối phó với tôi, cũng chỉ có Trình Tùng dám đứng ra mắng lão tổ Diệp gia ngay tại đó.
Cũng bắt đầu lúc đó, tôi mới cảm thấy ông ta không giống với những người khác ở bộ phận Đặc Biệt, mà là một người tu đạo chân chính! Vả lại, tính cách của ông ta khá hướng nội, có thể nói là cực kỳ chín chắn.
Cho dù đến thời điểm hiện tại, tôi vẫn không nhìn ra được ông ta là địch hay là bạn. Thế nhưng, chẳng hiểu sao, ông ta luôn mang đến cho tôi cảm giác an tâm và bình thản. Nói thẳng ra, tôi thực sự không biết ông ta có ý đồ gì.
Bây giờ ông ta nói với tôi rằng thám tử của ông ta đã xảy ra chuyện, nếu ông ta thực sự có âm mưu khác, hoàn toàn có thể không cần nói với tôi!
Tôi sững sờ mất một lúc rồi mới gặng hỏi: "Trình đại ca, chuyện thám tử của anh là thế nào?"
Trình Tùng không trả lời tôi ngay mà ngồi xuống bên cạnh đống lửa, chậm rãi châm một điếu thuốc lá, chậc chậc miệng hút vài hơi rồi mới bắt đầu kể chuyện: "Ban ngày cậu và Mạnh Doanh xuống sơn động tìm thi thể, tôi bèn cho người của tôi đi do thám con đường phía trước! Theo ghi chép chuẩn xác mà tôi được biết thì chỉ cần đi qua cánh Cổng Địa Ngục sẽ là địa giới thực sự của núi Côn Lôn! Thế nên tôi mới bảo chúng đi thăm dò tình hình, đợi cậu giải quyết xong việc này, chúng ta có thể chạy thẳng tới núi Côn Lôn mà không làm lỡ thời gian. Nhưng mà..."
Khi nói đến đây, Trình Tùng đột nhiên dừng lại, tự dưng lắc lắc đầu, trên gương mặt cũng lộ vẻ nuối tiếc và đau lòng. Ông ta hút thêm vài hơi thuốc nữa rồi mới nói tiếp: "Ban đầu tôi vẫn còn có thể thấy được dấu tích hoạt động của chúng, mà khi đêm vừa xuống chưa lâu là chúng mất tích rồi, mất tích không một dấu vết! Tôi sợ chúng gặp phải nguy hiểm trên núi Côn Lôn, hay nói cách khác, là gặp phải người của Âm Dương đạo!"
Tôi không hiểu được ý tứ trong câu nói của Trình Tùng, đợi khi ông ta nói xong mới hỏi: "Trình đại ca, làm sao anh biết được là họ đã mất tích?"
Tôi hỏi như thế, ban đầu Trình Tùng sững người, sau đó mới bật cười ha ha: "Sơ Cửu, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển quá nhanh, đôi lúc chúng ta cũng cần mượn tới sự tiện lợi của thiết bị điện tử. Trên người chúng tôi đều lắp thiết bị định vị, cho dù họ đi đến đâu, tôi cũng có thể biết được tình hình thực tế của họ mọi lúc mọi nơi."
Nghe thấy lời giải thích của Trình Tùng, tôi lúng túng bật cười, gương mặt lộ rõ vẻ ngượng ngùng. Bởi vì tôi chẳng hiểu gì về mấy thứ này, thế nhưng, đây cũng là một cách "ăn gian" của những người tu đạo trong thế hệ của chúng tôi.
Chúng tôi sẽ không ỷ lại vào thiết bị điện tử, bởi vì những thứ này sẽ khiến chúng tôi phân tâm. Quan trọng nhất là thiết bị điện tử kiểu gì cũng có bức xạ, ảnh hưởng tới chân khí tu luyện của chúng tôi.
Thực ra nói là ảnh hưởng, thực chất cũng không nghiêm trọng lắm; đặt mình vào hoàn cảnh mà nghĩ thì chúng tôi cũng có thể học cách sử dụng thiết bị điện tử, bởi vì chúng mang đến rất nhiều tiện ích.
Thấy tôi im lặng không nói gì, Trình Tùng lại lên tiếng: "Sơ Cửu, chúng ta đã chậm trễ mất hai ngày rồi, không thể nào chậm trễ thêm được nữa. Đợi xử lý xong sự việc ở đây, chúng ta phải lập tức xuất phát ngay. Nếu không, tôi thực sự lo rằng Âm Dương đạo sẽ chặt đứt long mạch của Hoa Hạ ta!"
"Ừm." Tôi gật gật đầu, cũng tán thành với ý kiến của Trình Tùng. Tôi nói: "Trình đại ca nói không sai, mục đích chuyến đi của chúng ta lần này là tiêu diệt người của Âm Dương đạo. Bây giờ chúng ta đã chậm trễ mất mấy ngày, theo tốc độ của chúng, e rằng bây giờ đã tiến vào trung tâm của núi Côn Lôn. Chuyện này không thể chậm trễ được, đợi khi họ gọi hồn xong, chúng ta lập tức khởi hành!"
"Ừm." Trình Tùng ừ một tiếng rồi cúi đầu không nói gì nữa, nhưng mới im lặng được một hai phút, ông ta lại ngẩng đầu lên: "Sơ Cửu, càng đến gần núi Côn Lôn sẽ càng nguy hiểm, cẩn thận chút!"
Câu nói này chẳng hiểu sao khiến tôi thấy mơ hồ, đợi khi tôi hoàn hồn thì ông ta đã rời khỏi đống lửa, đi thẳng về phía Thung Lũng Chết.
Y Y ngả đầu lên vai tôi, chu miệng nói: "Anh Cửu, em cảm thấy ông ta không giống người xấu, nhưng hình như ông ta có điều gì khuất tất không tiện nói ra!"
Suy nghĩ của Y Y cũng giống hệt như cảm giác của tôi, trong lòng tôi vẫn luôn nhìn nhận Trình Tùng như vậy. Lúc nào ông ta cũng nhắc nhở tôi, dù vô tình hay cố ý, nhưng lại không dám nói thẳng ra. Ban nãy tôi còn định hỏi mục đích thực sự khi họ đến đây, nhưng bây giờ mất cơ hội rồi!
Tôi luôn cảm thấy sự việc này không ổn lắm, nhưng lại không nói ra được "không ổn" ở chỗ nào. Vả lại, việc đến nước này, chúng tôi không có đường lui nữa, chỉ có thể bất chấp lao đầu về phía trước. Khi phải đối diện với nỗi lo từ nội bộ và nguy cơ từ bên ngoài thì phải giải quyết nguy cơ trước!
Tôi cũng có quân bài trấn giữ của mình, tôi bảo Tiểu Thiết đi giúp Vương Lỗi và Tử Long, đây cũng là hai vũ khí đắc lực sau cùng của tôi!
Sau đó tôi và Y Y nói chuyện thêm một lúc, cô gái này ngả đầu lên vai tôi mà thiếp đi. Thời gian tiến hành pháp thuật gọi hồn rất lâu, kéo dài tới tận nửa đêm cũng chưa thấy họ kết thúc.
Tôi đang đi qua xem tiến độ của họ thì đúng lúc này A Cẩu cũng tỉnh dậy. Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, tôi đã thấy anh ta rất nhợt nhạt, rất yếu ớt, trong đôi mắt vằn đầy tơ máu, thậm chí còn lồi cả lên, trông như sắp rơi ra ngoài vậy.
"Anh Cửu..." A Cẩu thều thào gọi tôi một tiếng, sợ đánh thức Y Y bên cạnh tôi. Tôi thấy Y Y rất say nên mới bế cô ấy đi về phía lều.
Sau khi đắp chăn cho cô ấy xong, tôi mới hỏi A Cẩu: "A Cẩu, anh không sao chứ?"
"Anh Cửu, tôi không sao đâu, cậu đừng lo lắng!" A Cẩu mỉm cười rồi lắc đầu, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng trở nên cứng ngắc. Nhìn dáng vẻ của anh ta, dường như đang khó xử, muốn nói nhưng cứ ngập ngừng.
Tôi nhíu mày, gặng hỏi: "A Cẩu, có phải anh đã gặp chuyện gì rồi không?"
A Cẩu cắn răng đáp: "Anh Cửu, tôi không phá được phong thủy của Sát Quỷ Kiếp Long!"
"Hửm?" Nghe thấy A Cẩu nói vậy, tôi nhìn anh ta với vẻ kinh ngạc: "A Cẩu, chúng tôi có thể đi ra khỏi sơn cốc chính là vì huyết quang của Sát Quỷ Kiếp Long đã biến mất đấy chứ! Bây giờ anh bỗng nói anh không phá được phong thủy của Sát Quỷ Kiếp Long, vậy trước đó tại sao huyết quang lại biến mất?"
"Ôi!" A Cẩu thở dài một tiếng rồi đáp: "Anh Cẩu, với đạo hành của tôi, chắc chắn không phá được phong thủy sát huyệt của Sát Quỷ Kiếp Long. Có lẽ cần đến Lỗi gia ra tay mới thay đổi triệt để được phong thủy của Sát Quỷ Kiếp Long. Chiều nay tôi gần như tiêu tốn toàn bộ đạo hạnh mới miễn cưỡng áp chế được Sát Quỷ Kiếp Long, nhưng cũng chỉ có thể giữ tác dụng được khoảng một năm. Nếu muốn nơi này mãi mãi thái bình, e rằng đến lúc đó phải mời Lỗi gia ra tay!"
Hóa ra A Cẩu lo lắng điều này, anh ta không lo rằng không trấn áp nổi phong thủy của nơi này, mà lo lắng rằng sau một thời gian ngắn, Sát Quỷ Kiếp Long vẫn tiếp tục hại chết những người vô tội.
Dù sao thì A Cẩu biết người và thú nuôi chết ở cánh Cổng Địa Ngục đều đến từ nguyên nhân của các tiền bối Đạo môn. A Cẩu lo lắng vì không muốn đi theo vết xe đổ của họ.
Suy xét tới nỗi lo của anh ta, tôi cười cười và an ủi rằng: "A Cẩu, yên tâm đi! Đến lúc đó đích thân tôi sẽ nói với Vương Lỗi, để anh ấy tới giải quyết phong thủy của Sát Quỷ Kiếp Long!"
Đương nhiên tôi rất tin tưởng A Cẩu, nhưng hiện giờ tôi vẫn không thể nói với anh ta rằng tôi đã báo với Vương Lỗi và Tử Long. Hai người này rất có khả năng là con át chủ bài giúp nhóm người chúng tôi sống sót.
Càng vào những lúc như thế này, chúng tôi càng phải dè dặt, đi bước nào rào bước ấy.
A Cẩu nghe thấy tôi nói rằng định mời Vương Lỗi tới giúp sức, cuối cùng cũng bỏ được hòn đá nặng trong tim xuống. Anh ta mỉm cười: "Chỉ cần Lỗi gia ra tay, chắc chắn có thể phá được Sát Quỷ Kiếp Long ở nơi này!"
Nói chuyện thêm một lúc nữa, hai chúng tôi cũng tiến vào Thung Lũng Chết xem họ gọi hồn. Khung cảnh gọi hồn cực kỳ hoành tráng, khoảng ba mươi cao thủ Đạo môn ngồi khoanh chân, xếp thành hàng ngang.
Mà ở trước mặt họ chính là những thi thể được tôi và Mạnh Doanh dẫn ra. Mỗi một vòng nghi thức gọi hồn kết thúc, sẽ luôn có vong hồn bay ra từ không gian quái dị kia.
Những vong hồn này không hề biết rằng mình đã chết, ngày nào cũng lặp đi lặp lại sự việc của ngày mà họ chết. Cũng chính vì vậy mà oán niệm trên cơ thể họ mới hình thành nên thứ không gian quái dị giống như thôn ma này.
Bởi vì có không gian quái dị kia nên bình thường muốn triệu hồi linh hồn của họ chắc chắn khó như lên trời; cũng chỉ khi nào dùng xương cốt của họ mới có thể gọi được vong hồn của họ ra.
Ngoài ba mươi đệ tử phụ trách gọi hồn thì còn có thêm khoảng bảy tám đệ tử nữa phụ trách siêu độ. Những vong hồn vừa được gọi ra lập tức được họ siêu độ, đưa tới âm tào địa phủ.
Những người này toàn là cao thủ Đạo giáo, không cần biết là đạo sĩ áo vải do Trình Tùng dẫn tới hay là đệ tử được Lâm Tiêu chọn ra từ Đạo giáo, về cơ bản đều là lực lượng nòng cốt của Đạo giáo đời này.
Đối với họ mà nói, pháp thuật triệu hồn là một đạo thuật khá đơn giản. Nhưng vì số lượng quá nhiều, họ chỉ có thể tách ra thành từng tốp, thế nên thời gian triệu hồn mới kéo dài đến vậy.
Tôi cũng đứng sau lưng họ quan sát một lúc lâu, sau khi nhìn thấy vong hồn của Ca Đóa và mẹ cậu ta được siêu độ cùng nhau mới quay về vị trí đại bản doanh.
Nghi thức chiêu hồn kéo dài liên tục suốt khoảng ba canh giờ, đợi khi họ ra khỏi Thung Lũng Chết, bên chân trời đã xuất hiện sắc trắng như bụng cá. Mà không gian quỷ dị giống như thôn ma kia sẽ mãi mãi biến mất khỏi Thung Lũng Chết.
Chỉ cần người tới nơi này không động tới phong thủy của Sát Quỷ Kiếp Long, họ sẽ không gặp phải chuyện gì ở Thung Lũng Chết. Tôi thấy ai nấy đều mệt mỏi nên định bảo họ nghỉ ngơi một canh giờ rồi mới tiếp tục lên đường.
Nhưng Trình Tùng sợ chậm trễ quá nhiều thời gian nên bảo họ ngủ trong xe. Trước đó chúng tôi còn định dừng xe ở lối vào của Thung Lũng Chết, nhưng bây giờ vì thời gian gấp gáp nên chỉ có thể lựa chọn chạy xe vào trong. Lòng tôi ôm một hi vọng rằng có thể đi được bao xa thì cứ đi! Đến lúc đó mà không được nữa thì chúng tôi sẽ xuống xe đi bộ!
Thu dọn xong tất cả đồ đạc, kiểm lại rõ ràng số lượng người, đội xe của chúng tôi mới nghênh ngang xuất phát vào sâu trong núi Côn Lôn...

Bình Luận

0 Thảo luận