Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 610: Thăm dò lẫn nhau

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Tôi và bác Phùng chưa từng gặp gỡ chính diện nên ông ta không nhận ra tôi, chỉ đánh giá tôi bằng ánh mắt tò mò.
Đánh giá một lúc, ông ta cười: "Nhìn trang phục của cậu, chắc là người của lão tổ Diệp gia hả?"
Tôi gật gật đầu, không nói năng gì, trên gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm. Giữa tôi và ông ta có một khoảng cách nhất định, mà ở vị trí chính giữa chính là cỗ quan tài thái tuế!
Tôi âm thầm nghĩ phương pháp xem làm thế nào để giết được ông ta trong một lần tấn công. Tuyệt đối không thể để ông ta nhìn thấy người bên trong quan tài thái tuế, nếu không chuyện này sẽ bại lộ!
Bác Phùng cũng không nhúc nhích mà cứ đối mặt với tôi, giữ khoảng cách an toàn nhất định: "Có thể tìm được vị trí của quan tài thái tuế, xem ra cũng không phải dạng người tầm thường! Đáng lý ra, lão tổ Diệp gia không biết đến quan tài thái tuế này. Chẳng lẽ... người anh em này muốn độc chiếm quan tài thái tuế?"
Tôi biết ông ta đang thăm dò tôi nên tôi tương kế tựu kế: "Bác Phùng nói không sai, tôi thực sự muốn lấy cỗ quan tài này! Quan tài thái tuế là bảo vật hiếm có, tôi thực sự muốn mang nó đi. Nhưng quan tài thái tuế này không có tác dụng với tôi, tôi muốn đem về dâng cho lão tổ. Bây giờ lão tổ là người chấp chưởng đạo môn, có ông ấy chống lưng cho tôi từ phía sau, sau này tôi có thể nghênh ngang giữa đạo môn!"
Trong lúc nói chuyện, tôi vẫn luôn quan sát biểu cảm của ông ta. Sắc mặt ông ta vẫn rất bình tĩnh, chỉ hơi nheo mắt, không biết đang nghĩ đối sách gì.
Ngừng lại trong chốc lát, ông ta mới nói: "Người anh em, nếu cậu giao quan tài thái tuế này cho tôi, tôi vẫn có thể giúp cậu nghênh ngang ngẩng cao đầu giữa đạo môn! Vả lại, tôi còn có thể cho cậu một khoản tiền, để cậu sống sung sướng hơn cả thần tiên suốt nửa đời sau! Cậu nghĩ mà xem, nếu cậu dâng cho lão tổ Diệp gia, cùng lắm chỉ được cái danh chứ không được lợi. Mà nếu cậu đưa cho tôi thì danh lợi vẹn cả đôi!"
Lão già kia đang mua chuộc tôi!
Tôi giả bộ trầm tư suy ngẫm trong chốc lát rồi mới cười: "Bác Phùng nói cũng có lý, tôi dâng cho lão tổ, cùng lắm ông ấy chỉ cho tôi thanh danh, nhưng tôi vẫn không được sống tiêu dao tự tại! Nhưng tôi với bác Phùng không quen không thân, cũng chưa từng giao thiệp, nếu bác Phùng lấy được bảo bối rồi giết tôi diệt khẩu, chẳng phải tôi chết oan uổng à?"
"Ha ha!" Nghe được lời chất vấn của tôi, bác Phùng bật cười ha hả: "Người anh em, bác Phùng này hành tẩu trong giang hồ đạo môn bao nhiêu năm nay, trước giờ nhất ngôn cửu đỉnh. Vả lại cậu còn là một vãn bối, nếu tôi giết cậu giết khẩu, chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì tôi còn sống sao nổi ở đạo môn nữa? Đối với tôi mà nói, tiền tài không có sức hút lớn lắm, vung tay ra là có. Nhưng thọ nguyên của tôi không nhiều, nếu có được quan tài thái tuế này, tôi có thể sống thêm vài chục năm nữa! Con người tôi không sợ nghèo, chỉ sợ tính mạng quá ngắn!"
Tôi vẫn không vạch trần mà tiếp tục diễn kịch cùng ông ta, giả bộ nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này. Ngẫm nghĩ một lúc, tôi mới nói: "Nhưng mà, bác Phùng! Tôi biết bà ba Hoàng cũng muốn có được thứ này, nếu tôi giao nó cho bà ta, liệu thù lao mà tôi nhận được có nhiều hơn không?"
"Ôi!" Nào ngờ, bác Phùng bỗng thở dài, lắc đầu và nói: "Người anh em, tầm nhìn của cậu vẫn ngắn hạn quá! Bà ba Hoàng suy cho cùng vẫn là phường nữ lưu, có thể làm nên chuyện gì lớn đây? Cậu nghĩ xa hơn đi, nếu một ngày nào đó tôi không muốn nghe lời bà ta nữa, tôi âm thầm thay thế bà ta, cậu cảm thấy có khả năng này không?"
Quả nhiên đúng là một con cáo già hàng thật giá thật, chỉ e ông ta đã có kế hoạch thế chỗ bà ba Hoàng từ lâu rồi. Tuy rằng ông ta không nói thẳng ra, nhưng đã gián tiếp nói cho tôi biết rằng sớm muộn gì ông ta cũng sẽ ra tay với bà ba Hoàng.
Điều tôi ghét nhất chính là kiểu lừa lọc qua lại ở đạo môn, nhất là những người ở thế hệ trước như họ, căn bản không đặt tâm tư vào việc tu đạo mà chỉ nghĩ cách tranh giành lợi ích, trường sinh bất lão.
Nhập thế mà không lánh đời, sớm muộn gì cũng hủ bại vì xã hội phức tạp này! Đây là nỗi ám ảnh lớn nhất của người tu đạo, cũng là chướng ngại lớn nhất.
Khoảng cách để tôi tấn công và giết chết ông ta ngay bây giờ không đủ, tuy rằng có thể dùng chân khí Huyền Chân để đả thương ông ta qua không khí, nhưng bác Phùng vẫn luôn đề cao cảnh giác, tôi sợ tôi mà ra tay sẽ kinh động tới ông ta.
Thế nên, tôi cần một khoảng cách nhất định mới có thể giết được ông ta!
Tôi giả bộ do dự trong chốc lát rồi mới giả vờ gật gật đầu, bày ra trạng thái như đã quyết định xong xuôi: "Bác Phùng, chỉ cần bác có thể cho tôi tiền tài và danh lợi như tôi muốn, quan tài thái tuế này, tôi cho bác!"
"Thế mới đúng chứ!" Bác Phùng mỉm cười hài lòng, hứa hẹn: "Cậu yên tâm đi, nếu tôi đã đồng ý với cậu thì nhất định sẽ không nuốt lời. Vả lại, đợi ngày nào đó tôi trở thành người chấp chưởng đạo môn phương Bắc, cậu sẽ mãi mãi được ghi chép trong lịch sử đạo môn cùng tôi!"
"Thế thì xin cảm ơn bác Phùng trước, tôi cũng mong đợi ngày ấy đến sớm!" Tôi phối hợp với bác Phùng, khi thấy ông ta chậm rãi bước về phía quan tài thái tuế, tôi cũng chậm rãi tới gần.
Tôi đang đợi khoảng cách, đợi khoảng cách đủ để giết ông ta trong một đòn tấn công.
Bác Phùng thấy tôi đến gần quan tài thái tuế cũng không nghĩ ngợi gì nhiều: "Cậu cũng nhìn cái quan tài thái tuế có thể luyện được tụ âm đan này đi! Trời ơi, quan tài thái tuế đã mọc ra linh chi rồi, cho thấy tụ âm đan cũng sắp hình thành rồi! Nghe nói ăn tụ âm đan có thể tăng dương thọ, không biết người sống ăn vào có kéo dài được thọ mệnh không nhỉ?"
Bác Phùng hiển nhiên rất kích động, tự mình lầm bầm, còn không quên ngẩng đầu liếc mắt nhìn vầng trăng trong không trung. Lúc này vầng trăng đã không còn dáng vẻ khuyết thiếu như lúc trước mà đã biến thành nửa lớn của hình bán nguyệt rồi.
"Sắp rồi, sắp rồi, tôi sắp được nhìn thấy tụ âm đan trong truyền thuyết rồi! Nếu có được tụ âm đan, tôi có thể dùng để hối lộ quỷ sai. Ha ha..." Bác Phùng càng nói càng kích động, tôi cũng vừa nhìn chằm chằm vào ông ta vừa tìm cơ hội.
"Không đúng, bên trong quan tài thái tuế tại sao lại có người?" Vừa nãy còn kích động lắm, nhưng khi nhìn thấy hình người bên trong quan tài thái tuế, bác Phùng buột miệng hô lên.
Tấm màng thái tuế trước đó đậy lên quan tài thái tuế đã bị tôi dùng dao rạch ra, nhưng chưa được bao lâu, những tấm màng này lại mọc lại với nhau rồi.
Bây giờ ánh trăng rất sáng, cho dù không dùng đèn pin cũng có thể nhìn thấy một người nằm bên trong quan tài thái tuế, nhưng vẫn không nhìn rõ mặt, chỉ thấy được đường nét sơ bộ thôi.
Bác Phùng tỏ ra nghi hoặc hơn tưởng tượng của tôi, nhìn chằm chằm vào quan tài thái tuế, bắt đầu lầm bầm: "Chẳng lẽ, đây chính là thái tuế nuôi xác trong truyền thuyết? Nếu đúng là thái tuế nuôi xác, chẳng lẽ Lý Tiêu Vũ kia muốn thi thể này sống lại? Chắc là không sai được, quan tài thái tuế không những có thể đắp nặn lại xương máu, còn có thể giúp người chết hồi sinh! Vậy nếu tôi có được quan tài thái tuế này, há chẳng phải sẽ trường sinh bất lão à?"
Khi bác Phùng lầm bầm một mình, gương mặt ông ta lộ ra nụ cười mừng rỡ. Dáng vẻ kích động ấy chẳng khác nào một kẻ tiểu nhân đắc chí.
Nhưng ông ta thực sự quá giảo hoạt, tuy đang lầm bầm với chính mình nhưng đôi mắt chưa từng rời khỏi tôi, bất cứ lúc nào cũng giám sát nhất cử nhất động của tôi.
"Người anh em, giúp tôi khiêng cỗ quan tài này lên! Lấy được cỗ quan tài này, chúng ta lập tức rời khỏi đây, cứ để họ đấu đá đến khi anh chết thì tôi sống, chúng ta đi tiêu dao tự tại!" Bác Phùng vẫy vẫy tay với tôi, nhờ tôi giúp ông ta kéo quan tài lên.
Chỉ cần có thể tiếp cận ông ta thì tôi sẽ có cơ hội. Tôi không hề do dự đã bước lên phía trước giúp đỡ. Bên cạnh quan tài thái tuế có chín cây thái tuế hình người bảo vệ.
Nhưng những thái tuế hình người này dường như đang ngủ say, căn bản không hề nhúc nhích. Cho dù tôi giẫm lên tấm thân mềm nhũn của chúng, chúng vẫn không phản ứng gì.
Những thái tuế hình người này đều nuốt người sống đấy, lúc này tôi cũng phát hiện ra, hình thể của chúng hình như nhỏ hơn lúc trước. Chẳng lẽ chúng đã tiêu hóa xong người sống mà chúng nuốt rồi à?
Vả lại, phần đầu của chúng hoàn toàn liên kết với quan tài thái tuế. Tôi cúi đầu nhìn xuống, bấy giờ mới đột ngột hiểu ra.
Chúng cắn nuốt người sống rồi hình như dung nhập cơ thể mình vào quan tài thái tuế, cũng có nghĩa là dùng huyết dịch cắn nuốt được từ người sống đi nuôi người bên trong quan tài thái tuế.
Nhưng tôi cũng không thể chắc chắn rốt cuộc có phải như vậy không, có lẽ chỉ có Lý Tiêu Vũ mới biết rõ nguyên lý bên trong. Tôi đặt tay lên cỗ quan tài, dính nhơm nhớp, đang định kéo quan tài thái tuế.
Nào ngờ, bác Phùng đột nhiên ra tay với tôi, gác con dao găm lên cổ tôi, nở nụ cười nham hiểm: "Người anh em, xin lỗi nhé. Bí mặt của quan tài thái tuế, ngoài tôi ra, tuyệt đối không thể để người thứ hai biết!"
Tôi thừa biết ông ta sẽ ra tay với tôi nên không hề phản kháng, bởi vì vẫn còn một người đứng sau lưng ông ta. Tôi chậm rãi đứng dậy, cười hì hì và nói: "Bác Phùng, ông không giết được tôi đâu, ông nên nhìn sau lưng của ông đi!"

Bình Luận

0 Thảo luận