Tôi sinh lòng nghi ngờ, Diệp Thiếu Khanh lập tức nhìn ra, cười bảo: "Sơ Cửu, Diệp Đường ngấm ngầm chơi trò chết giả, lại còn cấu kết với người Âm Dương đạo! Cậu không nghi ngờ là họ muốn trở thành chúa tể thực sự của Đạo môn ư?"
Diệp Thiếu Khanh chưa nói rõ, nhưng tôi đã đoán được. Ý của hắn là Diệp Đường có thể sẽ động chạm đến bộ phận Đặc Biệt!
Đừng nói là nghĩ, chỉ mới nghe quan điểm này thôi, tôi cũng phải thầm kinh ngạc. Diệp Đường này đúng là gan lớn bằng trời, không ngờ lại muốn ra tay với bộ phận Đặc Biệt!
Tôi nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy không thể nào, bèn lắc đầu phản bác: "Bộ phận Đặc Biệt không dễ chọc, ngay cả Long Ngạo Thiên cũng mất mạng trong tay bọn họ. Với thực lực đó, bọn họ muốn tiêu diệt một người là điều hết sức dễ dàng!"
"Vậy nên chuyện này thú vị phết!" Diệp Thiếu Khanh cười nói: "Từ nhỏ tôi sống với Diệp Đường dưới cùng mái nhà, đương nhiên biết rõ tính cách của cô ta. Từ bé, cô ta đã kế thừa dã tâm của cha mình, luôn muốn trở thành bá chủ của Đạo môn. Hôm nay, ông ta quang minh chính đại khống chế Đạo môn. Nếu như không có bộ phận Đặc Biệt thì còn ai có thể kiểm soát cô ta nữa?"
Nghe Diệp Thiếu Khanh phân tích, tôi mới chợt hiểu ra. Lúc bắt Lâm Y Y đi, cô ta cũng đã nói, cô ta muốn lợi dụng Lâm Y Y để khống chế tôi.
Chẳng lẽ đến lúc đó, cô ta sẽ lợi dụng tôi và đám Vương Lỗi để đối phó với bộ phận Đặc Biệt? Nếu đúng là vậy, nước cờ này của Diệp Đường quả là kinh người!
"Một là cậu, thêm cả Triệu Tử Long, Vương Lỗi chắc chắn sẽ bị cô ta khống chế. Chỉ cần Lâm Y Y vẫn còn ở trong tay cô ta, cậu sẽ không thoát khỏi việc bị uy hiếp. Nhưng cũng có chỗ tốt của nó, chứng tỏ Lâm Y Y còn sống!" Diệp Thiếu Khanh quan sát tinh tường, mỗi một suy nghĩ của tôi đều không thoát khỏi ánh mắt của hắn, cứ thế bị hắn liệt kê ra: "Hơn nữa, không riêng gì lực lượng của các cậu! Còn có lực lượng khổng lồ của Âm Dương đạo Nhật Bản, đến lúc đó, có lẽ bộ phận Đặc Biệt cũng không gánh nổi! Đây cũng là lý do mà tôi nói Đạo môn sẽ không yên ổn!"
Sự việc ngày càng bất thường, tôi nhất định phải trở về Đạo môn. Bất kể là vì báo thù, hay để tìm Lâm Y Y, tôi đều phải về đối mặt!
Nghĩ tới đây, tôi nhìn về phía Diệp Thiếu Khanh. Lúc này, hắn đã rót thêm rượu, nhìn tôi cười đầy sâu xa: "Sơ Cửu, tôi nói xong rồi đó. Nghe tôi phân tích, cậu biết nên đi đâu chưa?"
"Rồi!" Tôi gật đầu, nâng ly rượu, cụng ly với hắn: "Cảm ơn nhé, Thiếu Khanh!"
"Không cần khách sáo!" Diệp Thiếu Khanh cười lắc đầu: "Yên tâm đi, tôi đã tung hoả mù giúp cậu đâu vào đấy rồi. Tôi bảo cậu bị thương nặng, chết ở núi Miêu Vương! Diệp Đường có thể chơi trò giả chết, cậu cũng có thể! Chỉ có ở trong bóng tối mới có thêm cơ hội! Một ly này, tôi chúc cậu lên đường thuận buồm xuôi gió. Nếu như thất bại thì nơi này mãi mãi là cảng tránh gió của cậu!"
"Cảm ơn!" Diệp Thiếu Khanh làm nhiều việc vì tôi như vậy, tôi thật sự không biết nên cảm ơn hắn ra sao, chỉ có thể dùng cách thể hiện sự biết ơn chân thành, đơn giản nhất, chính là hai chữ cảm ơn.
Chúng tôi uống với nhau mãi cho đến giờ Tý, ai nấy đều say đến mức nói sảng, gục xuống bàn là ngủ. Sáng hôm sau, lúc tỉnh lại, tôi không đánh thức hắn, mà chỉ dọn vài bộ quần áo rồi rời khỏi nhà hắn ta.
Tài xế đưa tôi đến trạm xe địa phương, tôi mua vé đi thẳng đến thị trấn của huyện. Hết buổi trưa, tôi đã đến núi Miêu Vương.
Sau sự việc lần trước, cổng vào núi Miêu Vương không còn được canh phòng nữa, khá nhiều đệ tử xuống núi để quảng bá văn hoá Đạo giáo. Du khách dưới chân núi không ít, có người nghiêm túc nghiên cứu văn hoá Đạo giáo, cũng có người chỉ góp chỗ cho vui, cũng kha khá người đi leo núi Miêu Vương.
Tôi mặc quần áo leo núi thật dày, đeo một cái túi thật lớn, đội cái mũ vành nón thật thấp. Nếu không nhìn kỹ, chắc chắn sẽ không dễ bị lộ.
Tôi theo chân mấy du khách lên núi. Bây giờ đã là đầu xuân, nhiệt độ tăng, người ra ngoài cũng khá nhiều. Lúc leo lên còn có thể nhìn thấy không ít du khách từ trên núi xuống.
Đến vị trí giữa sườn núi, tôi mới phát hiện Đạo quan trên đỉnh núi đã xây được hai phần ba! Tài sản nhà họ Diệp để lại nhiều vô bờ, vậy nên tiến độ thi công rất nhanh.
Hơn nữa, việc thiện như xây cất Đạo quan còn được chính phủ bật đèn xanh, vậy nên tốc độ càng nhanh hơn. Nom thế này có lẽ không đến một tháng, Đạo quan đại diện cho Đạo môn phía Nam sẽ được hoàn thành!
Đến khi leo đến đỉnh núi, tôi mới phát hiện có nhiều đệ tử đang ngồi tĩnh toạ tu hành ở sân luyện võ. Người dẫn đầu chính là đạo sĩ trung niên kia. Trước đây không có dịp quan sát đạo sĩ trung niên này, hôm nay gặp ông ta lần nữa, tôi không nhịn được dừng lại đánh giá.
Nhìn tuổi thì ông ta khoảng chừng bốn mươi, làn da hơi ngăm, râu ria lún phún. Cao khoảng một mét bảy mươi lăm, không cao không thấp, không béo không gầy, tạo cho người ta một cảm giác cân đối.
Ông ta mặc áo bào dài màu xám, để tóc rất dài, còn búi lại. Trên lưng đeo một thanh kiếm bằng tiền vàng trông hơi cũ. Nhìn tổng thể, đạo sĩ trung niên này đem đến cho người ta cảm giác tự do phóng khoáng.
Nhưng dựa vào những hiểu biết về ông ta trước đó, về mặt Đạo thuật, ông ta rất nghiêm túc và cẩn trọng. Tôi có ấn tượng rất sâu về vị đạo sĩ này. Nếu như có thể lấy lại Đạo môn, tôi nhất định sẽ để ông ta trông coi.
Vì Đạo quan còn chưa xây xong hẳn nên vì sự an toàn của du khách, chúng tôi không vào được, chỉ có thể đứng ngoài nhìn! Cả ngày tôi di chuyển trên núi, đồng thời điều tra thế lực của lão tổ Diệp gia hiện tại.
Tôi tính đại khái, chỉ riêng thế lực trên núi Miêu Vương thì tối thiểu phải có đến năm trăm người! Nhưng điều kỳ lạ là tôi không nhìn thấy đệ tử nòng cốt của tôi và cả những đệ tử phái Phù Lục của Tử Long nữa.
Tôi cũng chẳng thấy ai trong đám Vương Kỳ Bằng và Dương lão thất. Tôi gần như đã tìm khắp đỉnh núi, chỉ còn phía sau Đạo quan nữa thôi! Thế nhưng ở đó canh phòng nghiêm ngặt, căn bản không có cơ hội lẻn vào tìm hiểu.
Mãi đến lúc chạng vạng, tôi thấy du khách gần như đã xuống núi hết. Trên người tôi còn mặc quần áo leo núi, nhất định sẽ bị nhận ra, mà xung quanh có nhiều người quá, tôi không tiện ra tay!
Chỉ đành giả với đi xuống núi, vừa hay trên đường gặp phải hai đệ tử.
Tôi nảy ra một ý, thế là vội vàng chạy về phía họ, vừa chạy vừa gọi: "Đạo trưởng ơi, mau cứu bạn tôi, hình như cậu ấy ngất xỉu rồi!"
"Anh đừng vội, có gì từ từ nói, bạn anh đang ở đâu?" Một đệ tử trong số đó vỗ vai tôi trấn an.
Tôi cúi đầu thật thấp, lại thêm chiếc mũ và sắc trời mờ tối nên họ không nhận ra. Tôi chỉ con đường nhỏ bên trái, bảo: "Bạn tôi đang ở bên đó, các thầy mau đi cứu cậu ấy đi!"
Hai đệ tử này cũng không nghĩ nhiều, vội gật đầu rồi chạy vụt vào con đường bên trái. Tôi theo sát phía sau bọn họ, đợi đến khúc cua thì lập tức ra tay.
Hai chưởng bất ngờ đánh vào gáy, họ chưa kịp phản ứng đã ngã xuống đất rồi. Sau khi đánh ngất họ, tôi vội vàng lôi cả hai vào rừng.
Tôi sợ họ tỉnh lại sẽ báo cho người khác, nên trói họ vào cây. Chỗ này thường xuyên có người tới tuần tra, chắc họ sẽ không chết được.
Sau khi thay đạo bào của họ, tôi không thể mang theo những thứ khác, mà chỉ cầm một thanh kiếm Long Uyên lên núi Miêu Vương. Lần tiếp theo lên đến nơi, tôi phát hiện ở sân luyện võ đang tụ tập ít nhất trên trăm đệ tử Đạo môn.
Nhưng đạo bào của họ lại khác. Ở vị trí ngực mỗi người đều được thêu một chữ "Thiên", còn bộ đạo bào trên người tôi lại thêu chữ "Hoàng". Ban đầu chưa nghĩ ra ngay, sau đó tôi mới hiểu.
Lão tổ Diệp gia tách đệ tử Đạo môn ra, có lẽ là phân chia dựa theo đạo hạnh cao thấp, theo thứ tự lần lượt là Thiên Địa Huyền Hoàng. Điều này cũng đồng nghĩa, nhóm đệ tử mang chữ Hoàng có đạo hạnh thấp nhất.
Còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, tôi đã thấy vài đạo sĩ già đi ra. Họ toàn mặc trang phục hoa lệ đắt đỏ, trông có vẻ ăn nên làm ra. Lúc họ đi lên đài cao, tất cả đệ tử đều gật đầu hành lễ.
"Mấy lão già khốn kiếp, không có bản lĩnh gì, chỉ biết cậy già lên mặt. Đạo môn vào tay mấy lão sớm muộn cũng xong đời!" Thấy mấy lão đạo sĩ già này, tôi không nhịn được thầm mắng trong lòng.
"Hỡi các đệ tử mang chữ Thiên, hôm nay, đêm hôm triệu tập các con là muốn giao cho các con một nhiệm vụ rất quan trọng! Nhiệm vụ này liên quan đến danh dự của nhóm chữ Thiên các con, chỉ có thể thành công, không được phép thất bại!" Người đang nói là một đạo sĩ già, chắc là có tuổi nhất trong mấy người kia. Ánh mắt lão rất sắc: "Hôm nay, Linh Trường Sinh đã chết, Lý Sơ Cửu cũng bỏ mạng vì thương thế quá nặng! Đại môn đã cơ bản bước vào giai đoạn hoà bình, nhưng còn một môn phái vẫn muốn gây sóng gió! Là trụ cột của Đạo môn phía Nam, chúng ta nên giúp Đạo môn phía Bắc thống nhất! Vậy nên nhiệm vụ lần này của các con chính là tiêu diệt phái Luyện Đan! Hoặc là khiến họ đầu hàng quy thuận, hoặc là làm họ biến mất vĩnh viễn trong Đạo môn! Đạo môn sẽ không còn ba phái lớn như Đạo môn trước kia nữa, mà chỉ còn lại một giáo phái, đó chính là Đạo giáo!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận