Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 714: Thung Lũng Chết

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Nghe thấy Lâm Tiêu nói vậy, tôi bất ngờ giật thót, vội vã hỏi dồn: "Lâm đại ca, sao thế, xảy ra chuyện gì vậy?"
Lâm Tiêu cau mày, nghiến răng nói: "Sơ Cửu, hay là tự cậu qua đó xem đi."
Tôi thấy dáng vẻ thần bí của Lâm Tiêu nên lại càng lo lắng, nhưng cũng không hỏi nhiều, bèn vội vã đi theo. Ông ta đi đến trước mấy chiếc xe không bật đèn, đảo mắt liếc nhanh tình hình trong xe rồi nói: "Sơ Cửu, tốt nhất là cậu nên chuẩn bị tâm lý đi."
Ông ta nói thế, tôi lại càng thấy thấp thỏm. Tôi không hỏi lại nữa, bước đến kéo cửa xe ra, sau đó nhìn thấy Y Y đổ gục xuống chỗ ghế sau.
Lúc đầu tôi không nhận ra chiếc xe này là chiếc tôi và Y Y cùng ngồi, khi vừa nhìn thấy Y Y đổ gục xuống ghế, tôi bèn hốt hoảng trèo lên xe, chạy đến nâng cô ấy dậy. Nhưng khi chạm vào thân thể Y Y tôi mới phát hiện ra cơ thể của cô ấy bỗng lạnh cóng, giống như không còn nhiệt độ nữa.
"Y Y!" Tôi gọi tên cô ấy, nhưng Y Y vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Tôi vội vã tìm dương khí trên người cô ấy, phát hiện ra dương khí của cô ấy rất yếu, giống như đã bị quỷ hồn ám lên.
Đến khi tôi mở thiên nhãn ra mới kinh hoàng phát hiện ba ngọn dương hỏa trên bả vai và đỉnh đầu Y Y đều đã bị tắt ngúm. Dương hỏa một khi đã bị tắt, vậy có nghĩa là cách cái chết không còn xa nữa.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn ba hồn bảy phách của Y Y đã bị âm binh ban nãy mang đi.
"Sơ Cửu, không chỉ riêng ba hồn bảy phách của Y Y mà của vài đệ tử khác cũng bị mang đi rồi. Nếu không phải lúc nãy tôi kiểm kê sĩ số thì e là còn không biết họ xảy ra chuyện." Lâm Tiêu nhíu chặt lông mày, vẻ mặt rầu rĩ nặng nề.
Nếu như không tìm được ba hồn bảy phách của họ về thì sớm muộn gì họ cũng sẽ chết. Ban nãy tôi sơ suất quá, thấy đám Trình Tùng không sao nên bỏ qua mất chuyện ấy.
Đám Trình Tùng đều là cao thủ nên ắt hẳn sẽ biết cách bảo vệ ba hồn bảy phách của mình như thế nào. Ban nãy âm binh qua đường, đoàn xe lại chặn mất đường của họ, mà âm binh qua đường thì lại không tha cho bất cứ hồn phách nào.
Y Y không biết đạo thuật, mà những đệ tử kia cũng không biết chuyện này, nên ba hồn bảy phách mới bị mang đi.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, cất giọng hỏi: "Lâm đại ca, tổng cộng có bao nhiêu người bị mang ba hồn bảy phách đi?"
"Cộng cả Y Y là vừa tròn mười người!"
Tôi gật đầu, xem giờ, giờ đã qua giờ Tý. Giờ Thìn ở đây muộn hơn chỗ Kiềm Thành chúng tôi khoảng một tiếng, hay nói cách khác, tôi chỉ còn ba canh giờ, tổng cộng là sáu tiếng.
Cơ thể Y Y đã dần dần mất đi nhiệt độ, nếu như trước khi trời sáng không thể nào tìm được hồn phách của cô ấy trở về, chắc chắn cô ấy sẽ không chờ được đến khi những âm binh kia xuất hiện vào ngày hôm sau. Cho nên tôi mới nói trước khi trời sáng nhất định phải tìm được ba hồn bảy phách của Y Y và chín đệ tử kia về.
Tôi quay về phía Lâm Tiêu rồi nói: "Lâm đại ca, phiền anh chăm sóc cho Y Y và chín đệ tử còn lại, tuyệt đối không được để cơ thể của họ bị lạnh. Giờ tôi sẽ vào trong thung lũng, trước khi trời sáng, nhất định sẽ mang ba hồn bảy phách của họ về!"
"Không được, Sơ Cửu, thế quá nguy hiểm!" Lâm Tiêu nghe ra ý định của tôi bèn lập tức can ngăn: "Thung lũng phía trước chính là Thung Lũng Chết, cậu đi một mình thì tôi không thể nào yên tâm được! Cậu không thể xảy ra chuyện gì, cậu là người dẫn đầu, cũng là hi vọng của tất cả mọi người. Cậu ở lại chăm sóc cho mọi người, để tôi đi cho!"
Tuy đạo hạnh của Lâm Tiêu không thấp, công phu cũng không tệ, nhưng vẫn chưa đạt đến cảnh giới có thể vận dụng chân khí. Còn tôi hiện giờ đã đạt cảnh giới người - khí hợp nhất, muốn tự bảo vệ bản thân mình có lẽ không thành vấn đề.
Cũng bởi vì cân nhắc đến những yếu tố này nên tôi mới lên tiếng khuyên nhủ: "Lâm đại ca, tôi biết anh muốn giúp tôi, thế nhưng Thung Lũng Chết quá nguy hiểm, anh đi rồi ngược lại tôi sẽ lo lắng. Tôi thường xuyên giao thiệp với âm binh, cũng có cách riêng của mình để đối phó với âm binh nên sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Chỉ cần không phải là thiên tai nhân họa, tôi tự tin có thể sống sót trở về."
Lâm Tiêu không phải là một người không rõ lí lẽ, mà ông ta cũng biết đạo hạnh của tôi, sau khi đắn đo chừng mười giây, cuối cùng ông ta cũng gật đầu đồng ý: "Sơ Cửu, vậy cậu nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì. Nếu không, đội ngũ của chúng ta sẽ tan rã đấy."
"Tôi hiểu mà, Lâm đại ca, anh cứ yên tâm đi. Anh chỉ cần để ý chăm sóc cho thân thể của Y Y và các đệ tử khác là được!" Tôi hiểu nỗi lo lắng của Lâm Tiêu, nhưng tôi cũng quyết không thể để Y Y gặp chuyện.
Lúc này đám người Mạnh Doanh cũng đã vây lại, sau khi biết ý nghĩ của tôi, họ đều không khuyên tôi, nhưng tất cả mọi người đều muốn đi vào theo cùng.
Tôi lắc đầu bảo: "Các vị huynh đệ, nhiều người đi không có tác dụng đâu. Một mình tôi đi còn có thể chuyên tâm ứng phó. Mọi người ở lại đây chăm sóc những người khác, A Cẩu đi cùng tôi là được rồi!"
Thị lực của A Cẩu rất tốt, có là ngày hay đêm cũng đều không ảnh hưởng đến tầm nhìn của anh ta. Hơn nữa, anh ta cũng rất nhạy cảm đối với các nguy hiểm. Có anh ta ở bên cạnh, tôi cũng yên tâm hơn nhiều.
Sau khi bàn bạc xong, tôi và A Cẩu đeo một túi càn khôn lên lưng rồi tiến thẳng đến lối vào của Thung Lũng Chết. Chúng tôi mỗi người cầm một chiếc đèn pin, khi vừa mới vào đến lối vào của Thung Lũng Chết đã thấy gió lạnh thấu xương thổi ù ù từ bên trong ra.
Tôi không nhịn được phải rùng mình một cái, đầu óc nhờ vậy mà cũng tỉnh táo ra được đôi chút. Lối vào của Thung Lũng Chết có hình cái túi, miệng thì nhỏ, nhưng bên trong thì to, hai bên là gò núi cao chót vót và trùng điệp, quả thật là một hẻm núi được hình thành tự nhiên.
Tôi và A Cẩu âm thầm gật đầu rồi cùng bước vào trong hẻm núi. Càng đi vào trong càng thấy rộng, tựa như bước vào một hoang mạc rộng rãi khác. Thế nhưng đất ở đây lại khác hẳn bên ngoài.
Đất ở bên ngoài là tầng đất băng vĩnh cửu, nhưng đất ở đây không hề bị đóng băng, ngược lại còn có thể trông thấy có một vài loại cây cỏ nhỏ mọc nhô lên. Cảnh tượng này rõ ràng là cảnh vạn vật thức tỉnh đầu xuân.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn gò núi hai bên hẻm, không trọc lốc lắm, ngược lại còn có thể nhìn thấy thảm thực vật màu xanh. So với cảnh bên ngoài hẻm núi thì tựa như bên ngoài vẫn còn là mùa đông lạnh lẽo, còn trong này đã ngập tràn sắc xuân.
Tôi không biết Thung Lũng Chết rốt cuộc sâu bao nhiêu, cũng không biết sau lưng Thung Lũng Chết là cảnh tượng như thế nào, vì tôi luôn có cảm giác như mình đang đi vào một hẻm núi mãi không có điểm tận cùng.
Đi được khoảng hơn mười mét, tôi nhìn thấy phía trước bỗng xuất hiện hai tảng đá khổng lồ, cao phải đến ba bốn mét. Hai tảng đá nằm đối diện nhau, khoảng trống ở giữa vừa hay tạo thành một khe hở hẹp.
Tôi đi đến trước mặt hai tảng đá, đề khí nhảy bật lên, phóng tầm mắt nhìn ra xa, và rồi bị choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mắt.
Trước mắt tôi hiện giờ là hàng loạt những khe núi với địa mạo kỳ dị được đặt ngang hàng nhau, tựa như một gò núi bằng phẳng cực lớn được thiên nhiên tách ra thành từng khe núi.
Điều ly kì nhất là những khe núi này lại nằm cùng một hướng, chứ không lộn xộn xẻ ngang xẻ dọc, có chăng chỉ là hơi nhiều khúc ngoặt hơn một chút, e là còn ngoặt kinh khủng hơn cả con đường bảy mươi hai khúc cua ở Quý Châu. Hơn nữa ở nơi mà những khe núi này dẫn đến, sườn núi càng ngày càng cao.
Tôi nhẩm tính một chút, ít nhất lộ trình cũng phải đến hai mươi, ba mươi cây số. Nhưng địa thế càng ngày càng dốc, sơn mạch lại trùng trùng điệp điệp, càng ngày càng cao. Còn nơi sâu nhất của khe núi thì tôi không nhìn thấy được nữa, nơi đó đã bị một tầng mây mờ che mất, cảm giác như nơi sâu nhất của ngọn núi đã hoàn toàn nối liền lại với bầu trời.
Đêm nay không có ánh trăng, nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ tình hình sơn mạch. Bởi vì bên trên đều phủ đầy tuyết trắng, đặc biệt là nơi sâu nhất của khe núi và những đỉnh núi cao nhất so với mực nước biển đều có chút phản quang mờ mờ.
Cho dù không nhìn rõ lắm nhưng tôi vẫn hiểu được, nếu đi sâu vào tiếp, bên trong chắc chắn sẽ là kiểu núi sông băng. Vậy ắt hẳn nơi sâu nhất đó chính là trung tâm của núi Côn Lôn.
Tuy địa hình núi Côn Lôn phức tạp, đỉnh núi trùng trùng điệp điệp, không thua kém Thập Vạn Đại Sơn ở Miêu Cương, nhưng hướng núi Côn Lôn này rất dễ tìm, bởi vì phương hướng mà tất cả khe núi và sơn mạch dẫn đến đều chạy về phía nơi sâu nhất.
Ngoại trừ địa hình sẽ càng ngày càng cao so với mực nước biển ra thì chỉ cần chúng tôi men theo một khe núi hoặc đi theo hướng sơn mạch là nhất định có thể đi đến nơi sâu nhất của núi Côn Lôn.
Xem xét địa hình xong, tôi bèn nhảy xuống, tiếp tục đi về phía trước. Lúc này A Cẩu đang đi trước dẫn đường, mới đi được một đoạn, dường như anh ta phát hiện ra thứ gì đó, nên ngừng lại, nhắc nhở: "Anh Cửu, trên đất có thứ gì đó!"
A Cẩu vừa nhắc tôi, vừa chiếu đèn pin ra phía trước, và rồi chúng tôi trông thấy trên mặt đất đều là hài cốt nằm chồng chất la liệt khắp nơi.
Những hài cốt này không hoàn chỉnh mà rải rác lung tung, có sọ động vật, cũng có cả đầu lâu người, lẫn lộn hết lại với nhau. Ánh đèn pin chiếu lên trên những bộ xương này vẫn còn tỏa ra ánh phản quang màu trắng nhởn.
Thế nhưng điều kinh dị là mảng đất phía trước mặt lại mọc lên cỏ xanh non mơn mởn. Có cỏ xanh, thậm chí còn nở ra cả đóa hoa màu tím. Chúng tôi lại rọi đèn pin vào sâu trong hẻm núi, và cảnh hiện ra dưới ánh đèn chính là địa mạo thảo nguyên cỏ cây tươi tốt.
Nếu như không nhìn thấy những hài cốt vung vãi khắp nơi kia, tôi còn tưởng mình và A Cẩu đang thật sự cất bước trên thảo nguyên dạt dào sắc xuân.
"Anh Cửu, theo như hài cốt trên mặt đất thì có lẽ chúng ta đã tiến vào địa phận Cổng Địa Ngục. Cổng Địa Ngục còn được gọi là cấm địa Côn Lôn, người sống đi vào nhưng rất khó để sống sót đi ra. Nơi này rất ma quái, phải cẩn thận một chút!" A Cẩu cau mày, nhỏ giọng nhắc nhở.
"Ừm!" Tôi gật đầu, đang định nhắc nhở anh ta cũng cẩn thận một chút thì phía sâu trong hẻm núi phía trước bỗng vang lên tiếng tù và hiệu lệnh xung phong đầy sục sôi.

Bình Luận

0 Thảo luận