Không một ai có thể ngờ rằng Vương Lỗi thất bại nhanh đến vậy, chỉ e chưa đến năm mươi hiệp đấu. Với đạo hạnh của Vương Lỗi, tuyệt đối có thể xếp hàng đầu trong Đạo giáo hiện tại. Nhưng một người mạnh mẽ như thế mà hoàn toàn không phải đối thủ của tên áo bào đen.
Nghĩ thôi cũng đủ biết tên áo bào đen này mạnh đến mức nào. Mà hắn cũng đại diện cho sức mạnh của ma giới, càng tiếp xúc, tôi càng thấy kiêng dè thứ sức mạnh tà ác khủng khiếp này.
Tôi lo lắng cho Vương Lỗi, đang định chạy tới tìm anh ấy, nhưng vừa nhúc nhích thì thân mình Vương Lỗi đột ngột vọt ra khỏi mặt nước. Đợi khi anh ấy nhảy tới bờ kênh, tôi mới phát hiện bước chân của Vương Lỗi không vững lắm, loạng choạng mấy bước mới đứng thẳng được.
"Lỗi gia, anh sao thế?" Tôi lo lắng nên mới hỏi một câu.
Vương Lỗi lắc lắc đầu, lấy ống tay áo lau khô vết máu tươi bên khóe miệng, sắc mặt hơi nhợt nhạt nhưng vẫn mỉm cười với tôi: "Anh Cửu, Lỗi gia tôi không sao! Lỗi gia tôi đánh thế nào cũng không chết đâu, đến cả ông trời còn không dám lấy mạng của Lỗi gia này, huống hồ là hắn?"
Tôi không biết thương tích của anh ấy rốt cuộc thế nào, nhìn từ bề ngoài thì hình như không hề đáng ngại. Vừa dứt lời, anh ấy đã nhìn về phía tên áo bào đen đang lơ lửng trên bầu trời, đanh giọng quát: "Đồ khốn, hôm nay cho dù Lỗi gia không đánh lại mi, cũng phải làm mi mệt chết mới thôi!"
Cùng lúc anh ấy nói những câu này, tôi thấy đạo chỉ của anh ấy đột ngột trỏ về tên áo bào đen trên bầu trời. Đạo chỉ trỏ vào tầng không, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc" vang lên, bầu không khí xung quanh tên áo bào đen lập tức nứt ra từng khe hở thẳng tắp.
Hình như đây là năng lực không gian?
Nhìn thấy Vương Lỗi sử dụng chiêu thức này, tôi biết đây đã là giới hạn tối đa của anh ấy rồi. Không gian cũng bị anh ấy xé rách, có thể thấy được sức mạnh của nó đáng sợ đến mức nào.
Đến cả tên áo bào đen cũng bị sức mạnh không gian kia trói buộc, lúc này đây không thể nào trốn thoát được. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như một cái chớp mắt, vô số lưỡi dao bằng gió đen tuyền xuất hiện bên trong khe nứt.
Từ khoảng cách rất xa mà tôi cũng cảm nhận được sức mạnh kinh khủng của những lưỡi dao này. Đạo chỉ của Vương Lỗi trỏ thêm lần nữa, những lưỡi dao này đồng loạt hướng về phía tên áo bào đen, giống như ngàn vạn mũi tên xuyên qua cơ thể hắn, trong thoáng chốc đã cắm đầy cơ thể tên áo bào đen như cái tổ ong, toàn thân không còn chỗ nào lành lặn.
Thân thể hắn chi chít những cái lỗ do lưỡi dao bằng gió để lại, đến cả gương mặt bịt kín bằng vải đen của hắn cũng bị khoét vô số lỗ, thế nhưng điều kỳ dị là trên tấm thân này không chảy ra một giọt máu nào.
Cơ thể bị đâm như tổ ong chỉ duy trì được khoảng vài giây rồi đột nhiên biến thành từng luồng khói đen tà ác, nhưng khói đen vừa mới xuất hiện đã ngay lập tức bị hút vào những khe nứt không gian đen ngòm.
Gần như đồng thời, ngay khi những làn khói đen tà ác bị hút vào không gian, những khe hở nứt ra bỗng chốc khép miệng: không còn nhìn thấy khói đen nữa, cũng không thấy bất kỳ vết nứt không gian nào nữa.
Tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh, tôi hoàn toàn không kịp hiểu ra điều gì. Đợi khi tôi phản ứng lại đã thấy Vương Lỗi "bụp" một tiếng quỳ rạp trên nền đất, hai tay chống xuống, nước từ trên tóc không ngừng nhỏ xuống đất, khóe miệng còn rỉ máu tươi.
Anh ấy đang thở hồng hộc, cơ thể khẽ run run, giống như thể bị rút cạn vậy.
"Sơ Cửu, tên áo bào đen kia đã chết chưa?" Bên phía Lâm Tiêu cũng ngừng đấu đá, sau khi hiểu ra, ông ta cũng hỏi tôi một câu đầy nghi hoặc như vậy.
Tôi lắc lắc đầu, không nói gì, nhìn về phía Vương Lỗi: "Lỗi gia, anh sao rồi?"
Vương Lỗi không ngẩng đầu, cũng không nói gì, chỉ biết lắc đầu. Tôi có thể nhận ra lúc này anh ấy cực kỳ mệt mỏi, hình như đã bị thương nặng. Thế nhưng, thật may vì Vương Lỗi đã đánh bại tên áo bào đen.
Bây giờ chỉ còn lại Câu Hồn và Đoạt Phách, chúng cũng chẳng thể làm nên trò trống gì. Thế nhưng ngay khi tôi định thu dọn tàn cục sau cùng thì Vương Lỗi đột nhiên ngẩng đầu hét lên với tôi: "Anh Cửu, dẫn bọn họ đi, mau!"
Biến cố của Vương Lỗi đột ngột xuất hiện khiến tất cả mọi người không kịp trở tay. Mà khi anh ấy chưa nói dứt câu, tôi đã thấy từng luồng khói đen tà ác đang rỉ ra từ không gian trước mặt.
Thứ khói đen đó giống như thấm ra khỏi không khí, không thể nào miêu tả được sự kì dị và đáng sợ của nó. Những luồng khói đen lượn một vòng trong không trung rồi bắt đầu nhanh chóng ngưng tụ lại.
Chỉ mất một hai giây, thân mình của tên áo bào đen lại xuất hiện trước mắt chúng tôi. hắn lạnh lùng đảo mắt nhìn chúng tôi rồi cười khẩy: "Tôi là người không thể chết, không thể bị tiêu diệt, cậu tưởng rằng chỉ dựa vào năng lực không gian của cậu là có thể giết được tôi? Đúng là nực cười! Trong tam giới này, không một ai có thể đối chọi với tôi. Thế nhưng, cậu khiến tôi chật vật thế này, cũng xứng đáng làm đối thủ của tôi đấy. Chết trong tay tôi, cậu cũng không cần thấy tủi hờn đâu!"
Tên áo bào đen vừa mới dứt lời, cơ thể của hắn đã xuất hiện trước mặt Vương Lỗi, nhưng chưa kịp ra tay thì Vương Lỗi đã lao về phía hắn như một con báo. Nhưng anh ấy chưa kịp lao tới trước mặt tên áo bào đen thì hắn đã phất tay áo một cái, hơi thở mạnh mẽ lập tức tràn ra khiến Vương Lỗi bay ngược ra ngoài vì chấn động.
Thân mình của Vương Lỗi vẫn còn trên không trung, tên áo bào đen đã tóm lấy không khí, túm được anh ấy kéo về phía mình, một tay bóp cổ Vương Lỗi, một tay đấm mạnh vào bụng anh ấy.
Không biết sức mạnh của cú đấm đó đến mức nào, chỉ thấy cơ thể Vương Lỗi cong gập về sau, lại một lần nữa bay ngược ra ngoài. Mà trong khoảnh khắc đó, một búng máu cũng phun ra khỏi miệng anh ấy.
Lúc này đây, anh ấy giống như con diều đứt dây, lao thẳng xuống đất.
"Người bảo vệ vòng quay vận mệnh, kết thúc rồi!" Khi cơ thể của Vương Lỗi nặng nề rơi xuống đất, tên áo bào đen cười khẩy một tiếng, đồng thời vung chưởng về phía anh ấy qua không trung. Chưởng này vừa được xuất ra, một luồng khói đen đột ngột bắn về phía Vương Lỗi.
"Lỗi gia!" Nhìn thấy cảnh này, mặt mũi tôi lập tức trắng bệch. Nhưng khoảng cách giữa tôi và Vương Lỗi quá xa, tôi không thể nào lao qua đó cứu giúp, chỉ có thể trơ mắt nhìn luồng khói đen tấn công anh ấy.
Mà ngay trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thạch Minh Thánh Hàm bỗng xuất hiện, tốc độ của cô ta nhanh đến khiếp sợ, lao ra ôm lấy Vương Lỗi, dùng lưng mình đỡ đòn tấn công của tên áo bào đen.
Luồng khói đen kia vừa quật vào lưng của Thạch Minh Thánh Hàm đã lập tức khiến hai người họ bay ra ngoài vì chấn động, va mạnh vào vách đá. Chỉ nghe thấy một tiếng "đùng" vang vọng, cả địa cung như đang rung lên.
Sau khi ngã xuống nền đất, không một ai trong số hai người họ đứng lên. Thạch Minh Thánh Hàm ôm chặt Vương Lỗi, cả hai không hề nhúc nhích.
"Thạch Minh Thánh Hàm! Cô dám phản bội tôi! Được lắm, hôm nay tôi sẽ cho các người làm đôi uyên ương dưới hoàng tuyền!" Tên áo bào đen "hừ" một tiếng, xông thẳng tới chỗ Thạch Minh Thánh Hàm và Vương Lỗi, nhanh như một tia chớp.
Khi tên áo bào đen xông tới, tôi và Tử Long đồng loạt lao ra, nhưng tốc độ của chúng tôi không thể nào nhanh như tên áo bào đen được, bị bỏ lại với một khoảng cách rất xa.
Chúng tôi còn chưa chạy tới tận cùng của con kênh, tên áo bào đen đã xuất hiện trước mặt hai người họ rồi. Không có bất cứ một lời nào báo trước, hắn lại vung chưởng về phía họ qua không trung.
"Đừng mà!" Lúc này tôi đã dừng bước, chỉ có thể hô lên đầy bất lực. Không chỉ riêng tôi, Tử Long cũng đã dừng lại, phẫn nộ trợn mắt với tên áo bào đen, trong đôi mắt tràn ngập sát khí lạnh lẽo.
Dường như lúc này Thạch Minh Thánh Hàm vẫn còn ý thức, cô ta đang ôm chặt Vương Lỗi, muốn giúp anh ấy đỡ lấy mọi đòn tấn công. Thế nhưng, ngay khi luồng khói đen sắp đánh vào Thạch Minh Thánh Hàm, một cánh tay màu vàng kim loại đột nhiên vươn ra, dùng nắm đấm đấm tan luồng khói đen kia.
Cánh tay màu vàng kia hình như là của Vương Lỗi.
Cảnh tượng đột ngột xuất hiện này khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng, giống như đang mơ vậy. Đợi khi hoàn hồn, tôi đã thấy Vương Lỗi ôm Thạch Minh Thánh Hàm bằng một tay, chậm rãi đứng dậy.
Cánh tay phải tỏa ra ánh sáng vàng của anh ấy vẫn còn siết chặt nắm đấm, dừng khựng giữa không trung. Gương mặt của Vương Lỗi nhợt nhạt đến đáng sợ, biểu cảm rất đau đớn, giống như cơ thể đang chịu cơn đau nào đó vô cùng kịch liệt.
Cánh tay phải của anh ấy cũng đang run rẩy mãnh liệt, giống như có thứ gì đó ở bên trong sắp chui ra. Ánh sáng vàng đó tản ra từ cánh tay của anh ấy nhưng chỉ duy trì được vài giây rồi bỗng dưng biến mất.
Khi ánh sáng màu vàng kia biến mất, cơ thể Vương Lỗi lập tức nhũn ra, anh ấy ngả người vào vách đá phía sau, một tay vẫn ôm chặt Thạch Minh Thánh Hàm, cố gắng không để bản thân ngã xuống đất.
"Nếu không phải vì sức mạnh của Lỗi gia đã bị phong ấn, ta tuyệt đối không để mi đả thương người phụ nữ của ta!" Vương Lỗi nghiến răng nghiến lợi.
Tên áo bào đen bật cười một cách kỳ quái: "Thú vị đấy, thú vị đấy! E rằng đây mới là sức mạnh thực sự của người canh giữ vòng quay vận mệnh nhỉ? Tiếc thay, sức mạnh này bị phong ấn rồi! Thế nhưng, cho dù sức mạnh của cậu không bị phong ấn, cậu vẫn không phải đối thủ của tôi. Hôm nay, không ai có thể cứu được cậu! Chỉ khi nào cậu chết đi, tôi mới có thể làm chúa tể tam giới!"
"Khà khà, vậy ư?" Tên áo bào đen vừa mới dứt lời, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng cười khẩy của Tử Long. Đợi khi tôi nhìn về phía Tử Long, mới thấy trên cơ thể của anh ấy xuất hiện thêm một quầng sáng đỏ rực như ngọn lửa.
Trong quầng sáng đỏ ấy còn lẫn thêm một luồng khói đen giống hệt như tên áo bào đen vậy. Đôi mắt của Tử Long cũng đổi màu một nửa, trở thành màu sắc như ngọn lửa.
Khi nhìn gương mặt anh ấy, tôi chỉ thấy lạ lẫm và lạnh lùng, dường như không phải Tử Long mà tôi biết. Nhưng lòng tôi hiểu rõ, sức mạnh tà ác trong cơ thể của Tử Long lại một lần nữa khống chế được anh ấy.
Đến cả tên áo bào đen cũng không kịp trở tay, Tử Long cười gằn: "Sức mạnh trong cơ thể hai ta đều là sức mạnh đến từ ma giới, tôi rất muốn xem thử, rốt cuộc là cậu mạnh hơn, hay là sức mạnh của Minh Vương mạnh hơn?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận