Tôi là người chứng hôn cho họ, cũng có thể gọi là người dẫn đường. Tôi vừa hô lên như vậy, nữ quỷ ở cửa mới kéo sợi dây đỏ chậm rãi tiến vào phòng. Cô ta vừa đi vào, cửa phòng lập tức "rầm" một tiếng tự đóng lại.
Tôi nhân cơ hội này, vội vàng đốt ngày sinh bát tự của con trai anh Hà và cả giấy tờ kết âm hôn của thằng nhóc ở bên ngoài, sau đó mới đứng ở cửa. Cũng không phải là muốn rình mò gì bọn họ, mà là lo lắng nữ quỷ kia sẽ đổi ý, hoặc làm chuyện gì khác hại người!
Cửa phòng này cũng không đóng kín, ở giữa cửa còn có một khe hở. Nhìn qua khe hở này, vừa vặn có thể trông thấy nữ quỷ ngồi trên giường, đang thay đôi giày âm dương xếp ngược.
Thằng nhóc nhà anh Hà vốn chưa đầy tháng, chỉ có thể kết âm hôn trước, hiện tại cũng không thể nào động phòng. Tôi vẫn không thể thấy được khuôn mặt của nữ quỷ kia, chỉ nhìn thấy mỗi bàn chân nhỏ nhắn và mắt cá chân lộ ra ngoài.
Trông trắng nõn, cũng rất xinh xẻo!
Đi giày thêu và mặc váy cô dâu đỏ vào, như vậy đồng nghĩa với việc nghi lễ âm hôn đơn giản này đã được hoàn thành.
Tôi thấy đã hòm hòm, lúc này mới hô to về hướng căn phòng: "Cô gái, hy vọng cô sẽ bảo vệ tốt cho thằng bé! Đối với cô mà nói, đây cũng là chuyện tốt tích âm đức. Nhưng bản đạo trưởng vẫn có một điều muốn nhắc nhở cô, người ma khác biệt, đừng hãm sâu mà mất đi kiểm soát! Hai người chỉ là kết âm hôn trên nghĩa vụ mà thôi, đừng cố chấp mà hại người hại mình!"
Nữ quỷ này không già đi, nhưng đứa trẻ thì sẽ lớn lên. Thằng nhóc không phải người bình thường, tôi lo rằng họ sẽ kết nghiệt duyên. Người ma khác biệt, đến lúc đó sẽ chỉ làm hại lẫn nhau mà thôi.
"Ừm." Tôi vừa dứt lời, bên trong cũng truyền đến một tiếng đáp lại.
Tôi mỉm cười, chuẩn bị rời khỏi nghĩa trang. Nhưng ai ngờ, còn chưa đi tới gian nhà chính, A Cẩu đã đột nhiên vọt vào. Anh ta cũng không chú ý thấy tôi, cả hai đụng nhau một cái nổ đom đóm mắt ở ngoài hành lang.
Tôi xoa chỗ trán đau đớn hỏi: "A Cẩu? Sao thế? Hấp ta hấp tấp vậy?"
"Anh Cửu, không ổn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!" A Cẩu đầy vẻ hoảng loạn, nói: "Có bách quỷ dạ hành bên ngoài nghĩa trang!"
"Cái gì? Bách quỷ dạ hành?" Vừa nghe thấy thế, tôi cũng kinh hoảng thốt lên. Nơi này đang yên đang lành, sao lại xuất hiện bách quỷ dạ hành được?!
Tôi không kịp hỏi nhiều, lập tức dẫn đầu chạy ra gian nhà chính.
Qua gian nhà chính, tôi chạy ra khỏi sân. Cổng không khóa, vẫn đang mở ra. Mà xuyên qua cửa cổng, tôi vừa vặn trông thấy bên ngoài nghĩa trang đã bị sương quỷ bao quanh.
Tôi mở Thiên Nhãn, vừa liếc qua đã thấy không ít ác quỷ đứng trong màn sương quỷ kia. Những ác quỷ này đều là nam, con nào con nấy mặt mũi dữ tợn, hướng về phía tôi nở nụ cười âm u, vẻ mặt đầy khiêu khích và thèm khát!
Tôi kiểm tra số lượng, có mấy chục con ác quỷ. Tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào tôi, ánh nhìn chòng chọc khiến da đầu tôi tê dại.
Tuy rằng loại ác quỷ này chưa ăn nhằm gì so với loại ở thôn Ma Câu, nhưng số lượng lại nhiều, đối phó cũng hơi phiền toái.
Có một điều tôi không nghĩ ra là, rốt cuộc trước nghĩa trang này đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại xuất hiện bách quỷ dạ hành?
Đây không phải bách quỷ vây thôn, mà là bách quỷ dạ hành. Bọn chúng vừa nhìn chằm chằm tôi, vừa qua lại quanh quẩn, ánh mắt khóa chặt vào cổng nghĩa trang.
Tôi sợ anh Hà sẽ trông thấy cảnh này, bèn nhìn sang A Cẩu, bảo: "A Cẩu, anh về trông chừng gia đình anh Hà trước, tuyệt đối không được để họ ra ngoài. Còn đám ác quỷ bên ngoài kia, cứ giao cho tôi!"
"Được, vậy anh Cửu, cậu cẩn thận đấy!" A Cẩu dặn dò một câu rồi trở về phòng tìm nhóm anh Hà.
Sau đó, tôi từ từ bước ra khỏi cổng. Vừa bước ra khỏi cửa, tôi lập tức đóng cánh cổng lại.
Đi về phía trước thêm vài mét, vừa vặn hình thành trạng thái đối đầu với bọn chúng.
Tôi nhìn chằm chằm chúng hồi lâu, mới lên tiếng trước: "Các ngươi thật to gan, dám ra đây dọa người! Mau rời khỏi đây ngay, nếu không bản đạo trưởng sẽ khiến các ngươi hồn bay phách tán."
"Ha ha!" Tôi vừa cất lời, một con ác quỷ trong đó lập tức nở nụ cười lạnh: "Tên đạo sĩ khốn kiếp kia, là ngươi dụ chúng ta đến đây. Tưởng rằng chỉ nói một câu mà có thể đuổi chúng ta về được sao? Đúng là nực cười!"
"Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!" Tôi hừ lạnh một tiếng, nghiêm nghị nói: "Bản đạo trưởng cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu còn không đi, đừng trách bản đạo trưởng ra tay độc ác!"
"Tên đạo sĩ khốn kiếp, muốn chúng ta đi cũng được, nhưng ngươi phải đồng ý với chúng ta một điều kiện!" Ác quỷ kia lại nở nụ cười âm trầm, trong lời nói mang theo ý trêu chọc.
Tôi cũng không rõ vì sao lại là mình dụ bọn chúng tới, chỉ nín nhịn hỏi tiếp: "Nói đi, điều kiện gì?"
Tôi vừa nói như vậy, tên ác quỷ đang nói chuyện bắt đầu được voi đòi tiên: "Tên đạo sĩ kia, muốn chúng ta đi cũng được, nhưng ngươi phải giao nữ quỷ bên trong ra đây! Cô ấy không thể gả cho người sống được, chỉ có thể gả cho quỷ vương ta thôi! Chúng ta tới đây chính là để cướp hôn!"
"Ác quỷ cướp hôn!"
Mãi đến lúc này tôi mới hiểu ra, tôi cho thằng nhóc nhà họ Hà kết âm hôn, đã động chạm đến đám ác quỷ ở sau núi này. Còn tên quỷ vương nọ thì dẫn theo nhiều người tới đây, chính là để cướp hôn.
Nơi nhiều quỷ hồn, tự nhiên sẽ xuất hiện quỷ vương. Quỷ cũng có thất tình lục dục của người, tất nhiên cũng muốn cưới một cô vợ quỷ xinh đẹp.
Sau khi phân tích rõ ràng, ánh mắt của tôi lập tức tập trung vào tên quỷ vương kia. Lúc này thoạt nhìn tên nọ rất kiêu ngạo, vẻ mặt giễu cợt nhìn tôi, tựa như đang chờ tôi giao cô dâu quỷ ra.
Tôi không nói gì, khóe miệng nhếch lên một nụ cười kỳ quái, chậm rãi đi về phía hắn. Lúc cách hắn bốn, năm mét, tôi mới mở miệng: "Một quỷ vương nho nhỏ như ngươi mà cũng dám càn rỡ trước mặt bản đạo trưởng! Mối âm hôn này là do bản đạo trưởng ta chủ trì, muốn tới cướp hôn, thế phải xem ngươi có đủ đạo hành không đã?"
Tôi lạnh lùng nhìn tên quỷ vương kia, trong mắt đã nổi lên sát ý. Bắt giặc bắt vua trước, chỉ cần giải quyết hắn thì những hồn ma khác sẽ tự khắc không dám gây sự.
Quỷ vương bị ánh mắt của tôi áp chế, nhưng vì muốn giữ thể diện nên vẫn chỉ vào tôi uy hiếp: "Mày chỉ là một tên đạo sĩ cỏn con, có nhiều ác quỷ như chúng tao ở đây, còn sợ mày lật trời được chắc?"
"Thế hả?" Tôi nhếch mép cười mỉa mai, bàn tay chắp sau lưng đã duỗi ngón tay ra, tiếp tục đi về phía hắn: "Ngươi thật sự không nên tới cướp hôn, đừng nói ngươi là một quỷ vương nho nhỏ, cho dù tất cả các ngươi đều là quỷ vương, thì bản đạo trưởng cũng có thể đảm bảo sẽ tiêu diệt hết toàn bộ! Bản đạo trưởng đã cho ngươi cơ hội rồi, là tự ngươi không biết quý trọng, vậy đừng trách bản đạo trưởng ta độc ác!"
Vừa dứt lời, tôi mạnh mẽ chỉ ngón tay một cái, kiếm Long Uyên bay vèo ra, vọt về phía quỷ vương. Tên quỷ vương này cũng có chút thủ đoạn, sau khi cảm nhận được sự nguy hiểm của kiếm Long Uyên, hắn lập tức chạy về hướng ngược lại.
Nhưng đạo hạnh của hắn quá yếu, vừa chạy vài bước đã bị kiếm Long Uyên trực tiếp đâm xuyên qua lưng như xuyên qua không khí, quỷ vương lập tức dừng lại.
Hồn thể nhanh chóng nhạt đi, vết thương trên người căn bản không cách nào khép lại, không ngừng xì ra khói đen.
Ngay cả cơ hội quay đầu cũng không có, cứ thế bắt đầu hồn bay phách tán. Chỉ chừng mười giây ngắn ngủi, tên quỷ vương nọ đã hoàn toàn tiêu tán.
Tôi thu hồi kiếm Long Uyên, nhìn đám ác quỷ chung quanh, quát lớn: "Các ngươi nhớ lấy, nếu kẻ nào còn dám đến nghĩa trang này gây sự. Bản đạo trưởng bảo đảm, kết cục của các ngươi sẽ còn thê thảm hơn hắn! Cút!"
Tôi vừa quát lên như thế, đám ác quỷ tạp nham lập tức chen nhau nháo nhào chạy biến. Nếu không có quỷ vương kia, đám ác quỷ này chỉ như một nắm cát rời chia năm sẻ bảy. Nhưng sau khi bọn chúng trở về sau núi, chỉ cần còn có ý thức, thì sẽ sản sinh ra một quỷ vương mới.
Tuy nhiên, bình thường cũng sẽ không dám đi ra hại người. Hơn nữa, âm hôn đã qua rồi, đến lúc đó có đi ra, thì cũng không cách nào cướp hôn được nữa.
Sau khi giải quyết chúng xong, tôi trở lại gian nhà chính. Lúc tôi về tới nơi, hai người anh Hà đã đi ra. Tôi bước vào thì thấy trên bàn có đặt không ít lương khô cùng với một phong bì cũ rất dày, bên trong chứa một xấp tiền dày cộm.
"Đạo trưởng, tôi vốn định mời hai vị ở lại mấy ngày, nhưng nếu hai vị muốn đi, thì chúng tôi cũng không tiện giữ lại. Đây là tâm ý của chúng tôi, mong đạo trưởng không chê!" Lúc nói chuyện, anh Hà đẩy phong bì sang.
A Cẩu nhìn tôi, bất đắc dĩ cười bảo: "Anh Cửu, tôi cũng chịu thôi, anh Hà cứ muốn làm vậy!"
Tôi mỉm cười bất lực, mở phong bì ra rút bừa vài tờ, sau đó trả phong bì lại cho anh Hà. Lúc đầu anh Hà không nhận, tôi bèn cương quyết dúi vào tay anh ta, nói: "Anh Hà, người tu đạo chúng tôi không bao giờ đòi một xu nào cả, chỉ cần có ăn có ở là được rồi! Hôm nay tôi lấy số tiền này, chỉ để làm lộ phí lúc quay về thôi! Hãy nhớ kĩ lời tôi dặn lúc trước, tuyệt đối không được quên! Người đang làm, trời đang nhìn, anh Hà hiểu ý của tôi chứ?"
"Ừm." Anh Hà cúi đầu thật sâu, nói với tôi: "Đạo trưởng, ơn này tôi vĩnh viễn khắc ghi trong lòng, cảm ơn đạo trưởng!"
"Anh Hà khách sáo rồi!" Tôi đỡ anh ta dậy, nói tiếp: "Anh Hà, gặp nhau là cái duyên, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, chúng tôi xin cáo từ tại đây!"
Mới đầu anh Hà khăng khăng muốn đưa chúng tôi lên trấn, nhưng tôi nghĩ đứa con nhỏ của anh ta còn cần người chăm sóc, nên bảo anh ta ở nhà. Sau khi nhờ anh ta chỉ đường cho thì tôi và A Cẩu đi xuyên đêm lên thị trấn.
Chỗ này cũng khá sầm uất, chúng tôi gọi xe chở đến trạm xe buýt của huyện thành, mua vé đi về phương nam. Chúng tôi tức tốc đi xuyên về Quý Châu, Kiềm Thành!
Đến sáng ngày thứ ba thì chúng tôi tới huyện Miêu Vương. Không hề chậm trễ, tôi và A Cẩu đều lo lắng cho đệ tử Đạo môn ở trên núi Miêu Vương, vừa xuống xe một cái là đi thẳng lên núi...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận