Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 602: Đã dự liệu trước

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Thấy Lâm Tiêu đã xuống khỏi tháp, tôi cũng không dám tiếp tục ở lại bên trên nữa. Nhưng phía dưới có không ít người quen biết tôi, nhất là bà ba Hoàng.
Bà lão kia tinh mắt lắm, tôi sợ bị bà ta nhận ra, nên quệt lấy một ít tro bụi lấy từ mái ngói rồi bôi lên mặt, sau khi bôi xong xuôi mới leo xuống.
Đến khi tôi xuống đến nơi, Lâm Tiêu đã đứng ở dưới lầu đợi để che giấu thân phận giúp tôi.
"Sơ Cửu, cẩn thận một chút, đám thái tuế hình người kia biến đi đâu mất rồi ấy!" Lâm Tiêu khẽ nhắc nhở bên tai tôi một câu, sau đó mới đi về phía đám người kia.
Người bên ngoài gần như đều đã đến hết cả, cả mấy trăm người đông nghìn nghịt. Tôi đưa mắt nhìn lại cái thôn cũ nát tồi tàn này, e là thuật quỷ che mắt đã bị phá rồi.
Nhưng quỷ che mắt nào có đơn giản, quỷ hồn thông thường không thể có đạo hạnh cỡ đó. Rất có thể đó là bút tích của người đến từ âm gian. Lúc trước chúng tôi vẫn cứ tưởng đây là thôn quỷ, bây giờ nhìn lại mới phát hiện hóa ra lại không phải, nó chỉ là một ngôi làng cũ nát bị quỷ che mắt ẩn giấu đi mà thôi.
Cái thôn này có lẽ đã bỏ hoang nhiều năm, nói là thôn quỷ cũng chẳng quá.
"Lâm sư huynh, những sư huynh đệ khác đâu?" Đệ tử Thiên Tự môn đi lên trước, hỏi với ngữ khí chất vấn, chẳng có chút tôn trọng Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Xin lỗi, tôi đã không bảo vệ tốt cho họ!"
Lâm Tiêu không phải là người ưa giải thích, chỉ đáp lại một câu đơn giản như thế. Đệ tử Thiên Tự môn bị hao tổn mất một nửa, tâm tình của họ chắc chắn cũng chẳng khá hơn được chút nào.
Cộng thêm bình thường họ đã không ưa Lâm Tiêu, nên lại càng công kích ông ta khắp nơi.
Một người trong số đệ tử Thiên Tự môn chỉ tay vào Lâm Tiêu, tức giận nói: "Tôi đã nói mà, một đại sư huynh của Địa Tự môn như anh, sao có thể chỉ huy được đệ tử của Thiên Tự môn chúng tôi chứ? Giờ thì hay rồi, tổn thất mất bao nhiêu sư huynh đệ như vậy, tôi xem anh trở về giải thích với lão tổ và các vị sư thúc sư bá như thế nào!"
Đám người khốn nạn này, tôi nhìn mà thấy tức giận thay. Trong đám người này chắc chắn còn có người muốn ám sát Lâm Tiêu. Đã đến mức này rồi, bọn họ còn gây khó dễ cho Lâm Tiêu, hận không thể khiến ông ta mất hết mặt mũi.
Nếu không phải tình hình bây giờ đặc thù thì tôi chắc chắn đã ra tay dạy dỗ lại đám chó đẻ không coi ai ra gì đó rồi.
Lâm Tiêu vẫn không hề giải thích: "Quả thật là tôi đã không bảo vệ tốt cho họ, sau khi trở về, tôi sẽ chủ động thỉnh tội với lão tổ và các sư thúc sư bá."
"Hừ!" Đệ tử kia hừ lạnh một tiếng, cũng chẳng tìm được lí do làm khó dễ Lâm Tiêu nữa.
Lúc này, bà ba Hoàng ôm một con chồn vàng đi tới, bà ta cất giọng: "Lâm đạo trưởng, các cậu đến thôn này rốt cuộc đã gặp phải thứ gì vậy?"
Lâm Tiêu chán nản lắc đầu, lên tiếng giải thích: "Bà ba Hoàng, thật chẳng dám giấu, chúng tôi gặp phải thái tuế hình người có thể ăn thịt người! Những đệ tử xảy ra chuyện kia đều là do trong lúc nhất thời sơ xuất bị chúng nuốt chửng, nên giờ ngay cả thi thể cũng không tìm thấy được."
"Người ta nói Lý Tiêu Vũ có thể giao thiệp với người của địa phủ, giờ xem ra quả là đúng thật. Ngay cả quỷ sai của địa phủ cũng cần linh đan do cô ta luyện chế. Nếu không, âm binh địa phủ sẽ không ra tay đâu. Hơn nữa phép che mắt này cũng không phải là thứ mà oan hồn dương gian có thể sử dụng được." Bà ba Hoàng gật gù.
Lâm Tiêu không quên chuyện tôi nhờ vả ông ta, thấy thời cơ đã đến bèn ngay lập tức thăm dò: "Bà ba Hoàng, tôi vẫn chưa hiểu lắm, sao mọi người lại biết đại bản doanh của phái Luyện Đan nằm ở cái thôn bỏ hoang này vậy? Tôi cũng biết chuyện trước đây, phải nói là có rất ít người biết đại bản doanh của phái Luyện Đan. Những nơi phái Luyện Đan để lộ ra bên ngoài thì cũng chỉ là những gia tộc thụ quyền mà thôi, chứ bình thường chẳng thể tiếp xúc được với cao nhân của phái Luyện Đan bao giờ cả."
Thấy Lâm Tiêu hỏi vậy, tôi bắt đầu bí mật quan sát bà ba Hoàng. Chỉ thấy bà ba Hoàng nở một nụ cười có chút sắc sảo, sau đó lại nói với vẻ thần bí: "Lâm đạo trưởng, sở dĩ chúng tôi có thể tìm đến được nơi này tất nhiên là do có người nói cho chúng tôi biết. Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng mà!"
Quả nhiên, đúng là chuyện này có điều bất thường!
Nếu vậy thì suy đoán của tôi đã đúng rồi. Đây không phải đại bản doanh của phái Luyện Đan, mà chỉ là một cứ điểm khá bí mật của phái Luyện Đan mà thôi.
Nhưng bà ba Hoàng tựa như không ý thức được vấn đề này, vẫn còn đang kiêu ngạo về cái biết người biết ta của bà ta.
Lúc này Lâm Tiêu cũng đoán ra được tâm tư của tôi, ông ta vẫn giả bộ như không biết gì cả mà tiếp tục dò hỏi: "Thế nhưng bà ba Hoàng này, từ sau khi chúng tôi đi vào thì chẳng gặp bất cứ người nào cả. Ngoại trừ âm binh và bóng quỷ ở dưới cây cầu vòm ra thì cái thôn bỏ hoang này chỉ có mỗi thái tuế hình người, chứ chẳng có người của phái Luyện Đan. Tôi e là... các bà bị lợi dụng rồi!"
Nghe thấy vậy, lông mày bà ba Hoàng tức thì nhíu chặt lại, con ngươi đảo rất nhanh, không biết đang nghĩ cái gì. Nhưng thấy dáng vẻ của bà ta, có lẽ cũng đang cảm thấy mình có khả năng đã bị lợi dụng.
"Lâm đạo trưởng, thật sự không nhìn thấy một người sống nào ư?" Bà ba Hoàng hỏi lại lần nữa.
"Đúng vậy." Lâm Tiêu gật đầu, giọng chắc nịch: "Chính xác trăm phần trăm! Hơn nữa chỗ này giống như một trận pháp kỳ quái hơn. Tôi lo mọi người bị trúng kế, đối phương cố ý cho người dẫn dụ mọi người vào trong này!"
"Không thể nào, chắc chắn không thể nào!" Bà ba Hoàng chối bay: "Chỗ này bí mật như thế, lại còn sử dụng sức mạnh của âm gian, nếu như không phải đồ ở đây cực kỳ quan trọng thì Lý Tiêu Vũ chắc chắn sẽ không bố trí nơi này thần bí với tà ma đến vậy!"
Bà lão này tuy thoạt trông xảo quyệt mưu mô, nhưng tâm tư vẫn khá là tinh tế, không hề hoảng loạn suy đoán lung tung.
"Khoan đã, Lâm đạo trưởng, vừa nãy cậu có nói là bên trong có thái tuế hình người phải không?" Đúng lúc này, một ông già đứng sau lưng bà ba Hoàng bỗng lên tiếng hỏi.
Lão già này có vẻ cũng tầm tuổi với bà ba Hoàng, khoảng hơn sáu mươi tuổi. Thoạt nhìn trông rất gầy, trên người không có cơ thịt gì như chỉ còn một cái túi da bọc xương.
Giữa đỉnh đầu đã bị hói, chỉ còn sót lại hai mảng tóc ở hai bên. Nhưng ông ta lại để tóc rất dài để che lấp bớt chỗ đỉnh đầu bị hói đó.
Ông ta gầy trơ xương, nhưng những chỗ kinh mạch lộ ra thì không hề co rút lại, ngược lại còn kề sát làn da của ông ta như kiểu rễ cây vậy.
Những ai nhát gan e là nhìn thấy xong cũng sẽ phải khiếp sợ, nhưng người trong nghề thì có thể nhìn ra, lão già này hồi còn trẻ chính là một cao thủ.
Lão già này đột nhiên mở miệng khiến Lâm Tiêu giật mình. Nhưng ông ta còn chưa kịp nói gì thì bà ba Hoàng đã bắt đầu giảng hòa: "Lâm đạo trưởng, đây là quản gia của tôi, bác Phùng. Trước đây bác ấy cũng từng qua lại với người của phái Luyện Đan, nên có lẽ cũng biết một ít chuyện trong phái."
Lâm Tiêu rất lễ phép, lịch sự gọi một tiếng bác Phùng, sau đó xác nhận lại bên trong cái thôn hoang vắng này đúng là có thái tuế hình người.
Bác Phùng cũng lịch sự đáp lễ lại, sau đó hơi cau mày, hỏi lại Lâm Tiêu: "Lâm đạo trưởng, cậu thật sự xác nhận đó là thái tuế hình người?"
"Đúng thế!" Lâm Tiêu gật đầu khẳng định.
Đám người chúng tôi đều lấy làm lạ với cử chỉ của ông ta. Nhưng tôi nhìn vẻ mặt của bác Phùng thì có vẻ ông ta biết chuyện của thái tuế hình người.
Thấy ông ta không lên tiếng, Lâm Tiêu bèn hỏi lại: "Bác Phùng, rốt cuộc chuyện là sao vậy?"
"Ầy!" Bác Phùng lắc đầu cười khổ: "Xem ra chúng ta đến nhầm chỗ thật rồi! Đại bản doanh của phái Luyện Đan không phải ở đây!"
Người kích động nhất khi nghe đáp án này không ai khác ngoài bà ba Hoàng. Bà ta híp mắt nhìn bác Phùng, giọng điệu có chút phẫn nộ: "Bác Phùng, vậy là chúng ta bị người của bọn họ lợi dụng thật ư?"
"Cũng không thể nói như thế được." Bác Phùng nở nụ cười đầy thâm ý: "Chỗ này tuy không phải là đại bản doanh của phái Luyện Đan, nhưng nếu như tôi đoán không nhầm thì chỗ này mới chính là căn cơ thật sự của phái Luyện Đan!"
Căn cơ của phái Luyện Đan? Sao lại xây dựng ở cái thôn hoang vắng này?
Câu nói đó của bác Phùng càng khiến mọi người mơ hồ hơn. Người nào người nấy đều đang nhìn ông ta, hi vọng có được một lời giải thích chính xác.
Bác Phùng không sốt ruột, cũng không giải thích cho mọi người ngay mà gọi đám người của Đại Thần môn: "Đệ tử Đại Thần môn nghe lệnh, gọi tất cả người bên ngoài vào đây! Dựng trại giống như lúc trước, cần ăn uống thì ăn uống, ngay cả canh gác cũng rút về hết!"
Sự sắp xếp của bác Phùng lại một lần nữa khiến mọi người ngạc nhiên.
Thế nhưng tôi cứ có dự cảm không tốt, tôi lo lắng bác Phùng này đã biết chuyện của quan tài thái tuế rồi.
Đợi sau khi sắp xếp xong xuôi, bác Phùng mới cười nói: "Mọi người bình tĩnh, đừng nóng vội, chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được. Chúng ta không cần phải đi tìm phái Luyện Đan, chỉ cần chờ ở đây là họ sẽ tự khắc đến tìm chúng ta!"

Bình Luận

0 Thảo luận