Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 294: Mọi việc đều cần chữ duyên

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Mặc dù tôi và Tử Long rất sốt ruột nhưng cũng không dám làm phiền ông ta, chỉ đành đứng hai bên đợi. Lúc này tôi mới quan sát người câu cá. Tôi không đoán ra được tuổi của người này, nhưng ít nhất cũng phải bảy, tám mươi tuổi rồi. Da mặt ông nhăn nheo, hình như do lâu rồi không thấy ánh sáng nên trắng bệch như bị bệnh.
Nhưng quan sát kỹ thì tôi thấy hơi thở của ông cực kỳ sâu và đều. Ông ngồi bên bờ sông, dáng ngồi vững như núi Thái Sơn, gần như không thể cảm nhận được hơi thở của ông ta. Đôi mắt ông ta sáng mà có thần, luôn nhìn chằm chằm vào cần câu. Ánh mắt không hề giống của một ông lão bảy, tám mươi tuổi, mà giống như của một người thanh niên.
Cần câu mà được làm từ xương ống tay mà ông cầm càng không hề dao động. Từ khi tôi và Tử Long xuất hiện, ít nhất cũng đã mười lăm phút, nhưng tay của ông ta không hề đung đưa chút nào.
Ông lão câu cá này chắc chắn là một cao nhân.
Đợi tiếp vài phút nữa, tôi và Tử Long đã hơi mất kiên nhẫn, chúng tôi nhìn nhau, Tử Long mở miệng hỏi thử: "Ông lão, nước sông Minh Hà sôi sùng sục, trong đó chắc là không có cá đâu?"
Tử Long mở lời, ông lão mới cười đáp: "Này chàng trai, thế cậu chưa từng nghe chuyện Khương Thái Công câu cá, kẻ muốn sẽ mắc câu sao?"
Ý của ông lão là, ông không thật sự muốn câu cá, mà là câu một cơ duyên. Giống như Khương Thái Công, vốn dĩ không phải ngồi để câu cá mà là đợi một người có duyên.
Tôi còn đang ngẫm nghĩ về lời của ông lão thì ông đã nghiêng đầu nhìn chúng tôi, cười hiền từ, nói: "Tay tôi mỏi rồi, nào chàng trai kia, cậu cầm cần câu giúp tôi, lát nữa nếu có động tĩnh thì nhớ kéo lên ngay đấy!"
"Hả..."
Tôi sững người, nhưng vẫn lễ phép nhận lấy cần câu trong tay ông lão, rồi ngồi xuống. Tôi vừa cầm chiếc cần câu của ông lão thì có cảm giác như cầm phải một khối băng, lạnh lẽo tới mức khiến tôi run rẩy.
Trong chớp mắt, tay tôi đã thực sự bắt đầu đóng băng, đúng là quá khủng khiếp. Đồng thời tôi cũng giật mình, ông lão cầm cần câu này lâu đến vậy mà không hề tỏ ra có gì khác thường, rốt cuộc ông ta là ai?
Tay tôi đã hơi hơi run rẩy, cần câu cũng rung theo. Ông lão thấy tay tôi động đậy thì lập tức nhắc nhở: "Đừng cử động, chuyên tâm vào! Chuyện gì cũng không được gấp gáp, tâm tĩnh mới có thể quan sát được rộng khắp!"
Ông lão nói chuyện bằng cái giọng đầy thần bí, mà tôi thì không hiểu nổi ý của ông ta. Ông cứ ngồi bên cạnh, khiến tôi cũng thấy hơi căng thẳng.
Tử Long thấy tôi không được thoải mái cho lắm, bèn chủ động lên tiếng: "Ông lão, đây là sông Minh Hà, sao ông lại câu cá ở đây?"
Ông lão cười ha ha, nói: "Lão hủ ở chỗ này đương nhiên là đợi người có duyên!"
"Người có duyên?" Tử Long khẽ nhắc lại, sau đó hình như nghĩ ra điều gì bèn kinh ngạc kêu lên: "Ông lão, lẽ nào ông đang đợi chúng tôi?"
Nào ngờ ông ta cười bí hiểm, nói: "Thiên cơ bất khả lộ! Mọi việc đều cần chữ duyên, vô duyên đối diện bất tương phùng!"
Lời của ông ta càng lúc càng kỳ quái. Chúng tôi hoàn toàn không đoán ra được thân phận của ông ta, càng không biết mục đích ở tại sông Minh Hà của ông ta là gì. Tôi cầm cần câu, không dám nói chuyện, nhìn Tử Long chớp mắt, Tử Long lập tức hiểu ý đồ của tôi.
Anh ấy cười, nói thẳng vào vấn đề: "Ông lão, thực không dám giấu giếm, chúng tôi tới Địa ngục Cửu U là để cứu người! Nhưng chúng tôi đã đi qua Mười tám tầng địa ngục mà vẫn không thấy Địa ngục Cửu U, lẽ nào, nó nằm dưới sông Minh Hà?"
Ông lão lắc đầu: "Không phải! Nước sông Minh Hà có thể hòa tan hết thảy, dù là người phàm hay là tiên gia, chỉ cần rơi xuống sông thì đến xương cốt cũng không còn!"
Ông lão nói xong, nhặt lấy một hòn đá bên bờ, ném xuống dòng sông. Tõm một tiếng, sau khi rơi vào trong nước, chỉ trong nháy mắt hòn đá đã bị hòa tan.
Thật là đáng sợ!
Tôi và Tử Long đều sợ hãi không thôi. Có nằm mơ chúng tôi cũng không ngờ tới, nước sông Minh Hà có thể hòa tan cả đá. Nếu như đổi thành chúng tôi với thân thể phàm tục này thì chắc chắn đến xương cốt cũng không còn thật.
Đợi khi đã bình tĩnh lại, tôi bỗng phát hiện ra có điều gì đó không bình thường. Địa ngục Cửu U nằm dưới Mười tám tầng đại ngục, điều này chắc chắn không sai được. Nhưng sau khi chúng tôi xuống đây thì không phát hiện ra nơi đó.
Hơn nữa cảnh tượng vừa rồi đã chứng minh, Địa ngục Cửu U cũng không nằm dưới sông Minh Hà, vậy nó nằm ở đâu?
Có trong nháy mắt, tôi đã cảm thấy hoang mang không thôi. Tưởng chừng sắp được gặp Vương Lỗi, nhưng vượt qua được cả Mười tám tầng địa ngục rồi mà chúng tôi vẫn chưa hề có đầu mối hay phương hướng chính xác nào.
Hiển nhiên là Tử Long cũng cảm thấy nặng nề trong lòng. Sau một hồi suy tư, anh ấy hỏi thẳng: "Thưa ông, ông có biết đường tới Địa ngục Cửu U không ạ? Thực sự là chúng tôi tới đó để cứu người, đã trải qua biết bao hung hiểm rồi, chúng tôi thật sự không muốn cứ thế mà quay về. Nếu ông biết được, xin hãy thương tình, giúp cho chúng tôi! Chúng tôi, đã rất nhọc nhằn rồi!"
Một người có tính cách nóng nảy như Tử Long mà hôm nay cũng phải nói ra những lời như thế, chứng tỏ anh ấy cũng rất bế tắc.
Ông lão nhìn Tử Long, cười nói: "Địa ngục không nhốt người sống, những kẻ bị nhốt đều là ác quỷ cực ác. Các cậu trải qua muôn vạn hiểm nguy là để cứu một ác quỷ sao?"
Tử Long lắc đầu, ánh mắt đầy kiên định, nói: "Không phải! Anh ta không phải là ác quỷ mà là người sống. Là một đại anh hùng. Vì cứu người nên anh ta đã hi sinh bản thân! Người như vậy, sao có thể là kẻ ác được!"
Nào ngờ, ông lão lắc đầu không đồng ý: "Không đúng, không đúng! Theo như ta biết, người có thể vào Mười tám tầng địa ngục đều là kẻ ác. Đầu tiên là bị Diêm Vương xét xử, sau đó được Địa Tạng Vương Bồ Tát siêu độ, không phải người xấu thì chắc chắn không thể bị nhốt vào Mười tám tầng địa ngục! Này chàng trai, các cậu còn quá trẻ, đừng để bị che mắt, tim người còn cách một lớp da đó!"
"Không đâu, ông lão, ông không hiểu anh ấy. Bạn của chúng tôi là một anh hùng, không phải là kẻ tiểu nhân! Tôi tôn trọng ông, vì vậy cũng hi vọng ông đừng nói xấu anh ấy."
Tử Long nghe ông lão nói xấu Vương Lỗi thì tỏ ra không vui.
Ông lão cũng không phản ứng gì, chỉ cười, lắc đầu rồi thôi. Nhưng không biết tại sao mà giờ tôi bỗng thấy bình tĩnh tới khác thường, có lẽ là do tôi đang câu cá.
Nếu không, tôi sẽ chẳng thể bình tĩnh đến vậy. Cũng nhờ thế, tôi nhận ra lời nói của ông có gì đó khác thường. Chúng tôi đang hỏi thăm về Địa ngục Cửu U, song ông ta lại không hề nhắc tới, nói lảng sang chuyện khác.
Ông ta càng nói vậy thì tôi càng cảm thấy kỳ lạ. Chắc chắn ông ta biết về Địa ngục Cửu U.
Nghĩ tới đây tôi mới nhìn ông ta, hỏi thẳng: "Ông lão, ông biết Địa ngục Cửu U đúng không?"
Tôi hỏi vậy, ông nheo mắt cười đầy ý vị, nói: "Tập trung câu cá, đừng phân tâm!"
Sự ăn ý giữa tôi và Tử Long là không cần bàn, nghe tôi hỏi vậy, hình như anh ấy cũng nghĩ ra điều gì, bèn cúi đầu với ông lão, khẩn cầu: "Ông lão, thật sự là chúng tôi tới để cứu người. Nếu ông biết về Địa ngục Cửu U thì xin ông giúp đỡ, nói cho chúng tôi biết vị trí của nó!"
Ông lão nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tử Long. Ánh mắt anh ấy rất điềm nhiên, không hề né tránh. Hai người nhìn nhau trực diện một hồi, ông lão mới cười, hỏi Tử Long: "Địa ngục Cửu U vô cùng hung hiểm, có đi mà không có về. Nếu may mắn, cậu có thể cứu được bạn của mình ra. Còn không thì các cậu đều sẽ phải ở lại trong đó, làm như vậy có đáng không?"
"Ông lão, đây không phải là vấn đề có đáng hay không. Đây là tình cảm vào sinh ra tử và cũng là sự báo ơn của chúng tôi!"
Tử Long trả lời đầy kiên định:
"Chúng tôi nợ anh ấy một mạng, nam tử hán đại trượng phu, có ơn phải trả. Dù không nói tới tình huynh đệ đã có sau những lần vào sinh ra tử thì chỉ riêng điểm này thôi, chúng tôi cũng sẽ cứu anh ấy mà không hề chùn bước. Dù là lên núi đao, xuống biển lửa, xông vào Mười tám tầng địa ngục, đây cũng là chứng minh cho lòng quyết tâm của chúng tôi! Vì vậy, xin ông đừng nghi ngờ điều đó!"
Ông lão cười sang sảng, rồi nói: "Thật không ngờ thời đại này vẫn còn kẻ ngốc như vậy! Không biết là điều may mắn hay là đau buồn nữa! Có điều, vận mệnh nằm trong tay các cậu, có thể vào được Địa ngục Cửu U hay không cũng là do các cậu thôi!"
Khi ông lão nói tới đây bèn nhìn tôi, nheo mắt cười, tôi hoàn toàn không hiểu hàm ý trong nụ cười của ông ta. Sau đó, ông ta không nói gì nữa, chỉ yên lặng coi mình như không khí.
Ông ta không nói gì, tôi và Tử Long lại rơi vào thế bế tắc. Ông ta không mở lời, chúng tôi cũng không cách nào hỏi thăm được về Địa ngục Cửu U. Tôi sốt ruột quá, cứ nhìn chằm chằm vào ông lão.
Ông ta rất yên lặng, cứ nhìn vào dây cước. Dây cước chìm trong sông Minh Hà, không hề có động tĩnh, cũng không thấy bóng con cá nào.
"Từ từ!"
Tôi nhìn dây cước rồi bỗng nhớ ra, đến hòn đá trước đó còn bị hòa tan nhưng sợi dây cước này thì không hề.
Cần câu này có gì đó khác thường!
Sau khi ý thức được điều đó, tôi mới giật mạnh cần câu, đột nhiên cảm thấy tay mình rất nặng như có thứ gì đó đã mắc câu!

Bình Luận

0 Thảo luận