Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 439: Pháp kiếm phong tỏa trấn

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Tôi nhìn dáng vẻ của Dương lão tam hẳn là đã phát hiện ra vấn đề gì đó. Tôi không hỏi, để tự anh ta nói ra.
Dương lão tam quay đầu nhìn tình hình trong trấn, thấy những người áp tiêu Địa phủ vẫn chưa ra mới lên tiếng: "Anh Cửu, lúc nãy tôi chạy vòng quanh trấn một vòng, phát hiện cho dù ở cổng nào ma quỷ cũng không dám ra ngoài! Nhưng chỉ cần tôi vừa nhảy vào trong thì oan hồn ác quỷ bên trong sẽ đến chặn đường. Nhân lúc oan hồn ác quỷ trong trấn đuổi theo chiếc xe ngựa kia, tôi bèn đào đất. Vừa đào liền đào được một thứ!"
Những gì mà Dương lão tam vừa nói, đã chứng thực được suy đoán của tôi trước đó là chính xác. Bên dưới mỗi cổng trấn đều có chôn một thứ gì đó mới có thể khiến oan hồn ác quỷ trong trấn không thể rời khỏi đây.
"Anh Cửu, bên dưới mỗi cổng đều có chôn bảy thanh kiếm tiền đồng. Hơn nữa mũi kiếm đều nhắm vào trấn."
Dương lão tam nói vậy thì tôi hiểu ngay. Cổng vào chôn bảy thanh kiếm tiền đồng là muốn phong tỏa lối đi, hình thành Quỷ Môn quan, khiến những oan hồn ác quỷ bên trong không thể rời khỏi.
Mà mũi kiếm của thanh kiếm tiền đồng nhắm thẳng vào trong chứng tỏ chỉ có thể để cho oan hồn ác quỷ tiến vào trấn, nhưng không để cho bọn chúng ra ngoài. Nói cách khác, có người âm thầm muốn những oan hồn ác quỷ này bị giam trong trấn.
Thế nhưng rốt cuộc người này là ai? Tại sao hắn lại muốn vây hãm những oan hồn này ở trong trấn? Lẽ nào là tôn chủ Linh tộc? Nếu vậy thì tôi có thể nghĩ ra được mục đích của ông ta, đó là dưỡng quỷ!
Nhiều hồn ma tụ tập trong trấn như vậy nhất định sẽ xảy ra tranh đấu, cũng sẽ xuất hiện một Quỷ Vương. Người của Linh tộc biết thuật dưỡng quỷ, sử dụng loại thuật đó thì Quỷ Vương sẽ cắn nuốt hết tất cả những quỷ hồn khác, cuối cùng trở nên vô cùng lợi hại và khủng khiếp.
Đến lúc đó, bọn họ có thể khống chế Quỷ Vương làm việc cho mình!
"Anh Cửu, bọn họ ra kìa!" Ngay vào lúc tôi còn đang suy nghĩ đầu đuôi chuyện này, Dương lão thất bỗng nhiên hô lên.
Tôi nhìn qua thì thấy người áp tiêu Địa phủ kia đang điều khiển xe ngựa từ từ đi ra. Thấy cảnh này, tôi lập tức kéo hai anh em họ trốn ra phía sau cây đa.
Sau khi bọn họ ra ngoài, người áp tiêu Địa phủ dẫn đầu tháo mũ xuống, thuận tay rút ba nén nhang trong lư hương ra, cắm vào một góc ở cổng trấn rồi mới đi về phía con đường tối để rời đi!
Thấy bọn họ đi cách một khoảng rồi tôi mới chạy đuổi theo. Tốc độ của tôi rất nhanh, chưa đầy hai phút đã đuổi kịp bọn họ!
Không để bọn họ kịp phản ứng lại, tôi chạy đến trước bọn họ để chặn đường! Xung quanh rất tối, chỉ có chiếc đèn dẫn hồn trên xe ngựa chiếu sáng nên bọn họ cũng chẳng thấy rõ tôi.
Nhưng khi trông thấy tôi, người kia lập tức kéo dây cương. Mấy người bọn họ đứng cùng một phía, cảnh giác nhìn tôi, trông rối loạn như có tật giật mình vậy.
Thấy thế, tôi mở miệng uy hiếp trước: "Các người to gan ghê nhỉ. Thân là người áp tiêu của Địa phủ, được Diêm Vương gia đích thân giao nhiệm vụ! Đây vốn là vận may và phúc đức của các người, vậy mà các người lại lén Diêm Vương gia đưa tiền, tạo điều kiện thuận lợi cho ác quỷ dương gian! Nếu Diêm Vương gia biết được chuyện này thì nhất định sẽ đánh mấy người vào tầng mười tám Địa Ngục!"
Tôi đang đe dọa bọn họ, cũng là muốn dò xét bọn họ. Chiêu này là Vương Lỗi dạy tôi, cho dù ra sao cũng phải bày ra khí thế. Dụ dỗ lừa gạt, nếu không được nữa thì chạy!
Vừa nghe thấy tôi đe dọa như vậy, người áp tiêu Địa phủ dẫn đầu kia bèn đi về phía tôi. Sau khi nhìn rõ mặt tôi, người này nhướng mày. Tôi chỉ thấy được trong mắt trắng đầy khinh thường, và bộ răng vàng vì hút thuốc trên gương mặt đen thui của hắn. Hắn nói: "Người biết được thân phận của chúng tôi hẳn là đồng đạo rồi! Nếu đã là đồng đạo thì xin nhường đường giúp!"
Người áp tiêu Địa phủ này rất thông minh, quyết định không quan tâm đến câu hỏi của tôi mà dùng thân phận của mình để áp chế! Tôi cười lạnh, không nhường đường mà cười lạnh, tiếp tục dụ dỗ lừa gạt: "Chuyện ngày hôm nay, nếu anh không cho tôi một câu trả lời! E rằng tôi sẽ không cho các người đi đâu. Tốt nhất là thành thật khai báo đi, đừng để tôi phải bẩm báo xuống Địa phủ là các người phải chịu tội đấy!"
Nào ngờ tôi vừa nói vậy, người áp tiêu dẫn đầu lập tức nổi giận: "Cậu cho rằng chúng tôi sợ cậu thật sao? Áp tiêu Địa phủ chúng tôi chỉ chịu sự quản lý của Diêm Vương gia, ngay cả sổ sinh tử trên tay phán quan cũng chẳng có tên của chúng tôi nữa là! Một đạo sĩ tép riu như cậu, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
Có vẻ như bọn họ định giết người diệt khẩu. Nhưng điều đó cũng có thể chứng minh được rằng bọn họ quả thật đang sợ tôi mật báo.
Tôi nở nụ cười khinh thường, lạnh lùng đáp: "Nếu các người nói cho tôi biết chuyện đã xảy ra trong trấn này, tôi sẽ quên hết chuyện mình đã thấy hôm nay! Nếu không tôi sẽ lập tức mở âm môn, xông vào thập điện Diêm La Địa phủ để tố cáo các người!"
"Tự tìm cái chết!" Vốn dĩ tôi muốn uy hiếp bọn họ, không ngờ lại khiến họ tức giận. Người áp tiêu dẫn đầu này hừ lạnh một tiếng, ra tay với tôi.
Tốc độ của hắn rất nhanh, hắn tung ra hai chưởng, đánh thẳng vào lồng ngực của tôi. Lúc này tôi lùi về sau một bước, người áp tiêu xông thẳng lên, biến chưởng thành đấm, hung hăng đánh vào lồng ngực của tôi, tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy rất nhiều.
Tôi lại lùi về sau một bước rồi nhảy lên, hai chân trước sau đá vào người hắn, vừa vặn đánh vào hai đấm của hắn, khiến hắn phải lùi vài bước!
Mà lúc này, Dương lão tam và Dương lão thất cũng xông lên đánh nhau với những người áp tiêu còn lại. Trong khoảng thời gian ngắn nơi đây trở nên vô cùng rối loạn. Xung quanh lại rất tối tăm, chỉ có chiếc đèn dẫn hồn trên xe ngựa cung cấp chút ánh sáng.
Thế nhưng ánh sáng này lại quá tối, hoàn toàn không thể thấy rõ ràng, chỉ thấy được những bóng đen tránh né lẫn nhau.
Sau khi bị tôi đánh lui, người áp tiêu dẫn đầu này lại lao về phía tôi lần nữa. Hắn rất nhanh nhẹn, ra tay rất lẫm liệt, mỗi chiêu mỗi thức đều có uy thế.
Dù sao hắn cũng là áp tiêu của Địa phủ, nếu không có chút ngón nghề thì chẳng thể đảm nhiệm được cái nghề này.
Tôi không ngừng tránh đòn tấn công của hắn, vẫn tìm sơ hở của hắn. Cùng lúc đó tôi cũng tụ chân khí Huyền Chân đến lòng bàn tay mình.
Sau mười hiệp liên tục tránh né, tôi vội vàng trốn vào trong tối. Đòn tấn công của người áp tiêu liền dừng lại nhưng cũng đã chậm nửa nhịp. Nhân cơ hội này, tôi bất thình lình nhảy từ trong bóng tối ra.
Phản ứng của người áp tiêu này rất nhanh. Khoảnh khắc tôi lao ra, hắn cũng tấn công về phía tôi. Nhưng vẫn chậm một bước, quả đấm của hắn không tấn công được tôi thì đã bị tôi bóp cổ!
"Đừng đánh nữa, còn đánh thì tôi sẽ giết hắn!" Sau khi khống chế được người áp tiêu dẫn đầu, tôi hô lên với những người áp tiêu còn đang hỗn chiến. Tôi vừa hô lên như vậy, bọn họ mới ngừng lại.
Hiển nhiên Dương lão thất và Dương lão tam không đánh lại mấy người bọn họ, không ngừng thở hổn hển. Thấy tôi đã chế ngự được người áp tiêu dẫn đầu, hai anh em họ lập tức cướp trường mâu của những người áp tiêu kia, nhắm thẳng vào bọn họ!
Tôi không dùng sức, càng không định giết hắn, chỉ muốn biết rốt cuộc trấn này đã xảy ra chuyện gì?
Tôi còn chưa mở lời hỏi rõ, người áp tiêu dẫn đầu này đã hừ lạnh một tiếng, nói: "Cậu không thể giết tôi, tôi là áp tiêu được Âm tào Địa phủ ủy nhiệm! Nếu tôi chết thì tứ đại phán quan nhất định sẽ điều tra ra được cậu! Đến lúc đó người chết chính là cậu!"
"Không giấu gì, không phải là tôi không dám giết các người mà là không muốn giết!" Tôi cười lạnh đáp: "Tôi đã mạnh bạo xông vào Địa phủ mấy lần, cho dù âm binh nhìn thấy tôi cũng phải tránh đi! Chúng ta vốn là đồng môn, tôi sẽ không giết anh. Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc trấn này đã xảy ra chuyện gì thôi."
Lúc nói, tôi cũng buông tay ra rồi lùi về sau một bước. Người áp tiêu dẫn đầu vừa xoa cổ họng mình vừa híp mắt đánh giá tôi, không biết đang nghĩ gì.
Tôi đưa mắt ra hiệu cho hai anh em Dương lão tam, hai anh em hiểu chuyện trả vũ khí lại cho mấy người áp tiêu. Sau khi tụ lại với nhau, mấy người áp tiêu này nhìn tôi với vẻ kỳ lạ lắm.
Thấy bọn họ không lên tiếng, tôi chủ động mở miệng: "Lúc nãy tôi chỉ muốn dò xét các người thôi, cho dù các người có thật sự làm ra chuyện trái với quy tắc cũng chẳng thuộc quyền quản lý của tôi! Chỉ cần các người không hại người khác, tôi sẽ tôn trọng các người! Nhưng tôi cũng hy vọng các người có thể kể rõ tình hình thực tế cho tôi biết. Rốt cuộc trấn này đã xảy ra chuyện gì?"
Giọng điệu của tôi trở nên ôn hòa hơn. Nhìn thấy trấn này thành ra như vậy, tôi rất khó chịu trong lòng. Dù sao đây cũng là nơi tôi rất quen thuộc lúc còn nhỏ. Hơn nữa chỉ khi biết được chuyện trong trấn này thì mới biết thôn Ma Câu đã thay đổi như thế nào.
Nói rồi, tôi nhường cho bọn họ một con đường, lại lên tiếng: "Nếu các người muốn đi thì chúng tôi cũng sẽ không cản, yên tâm, tôi sẽ không xuống Âm tào Địa phủ mật báo đâu."
Tôi vừa nói vậy, người áp tiêu Địa phủ dẫn dầu liền nhíu mày. Sau khi hơi sững lại một lúc, người này mới hỏi tôi: "Cậu là ai?"
Thấy có hy vọng, tôi vội vàng trả lời: "Không giấu gì, tôi là người của thôn Ma Câu, cũng là người duy nhất sống sót trở ra! Từ lúc rời khỏi, tôi đã bái vào Đạo môn, chăm chỉ khổ tu. Bây giờ trở về là muốn cứu những người dân bị nhốt trong thôn suốt mười năm! Nhưng tôi không ngờ trấn Ma Câu cũng không tránh được tai nạn này! Hy vọng mọi người có thể vì lý do này mà cho tôi biết tình hình thực tế của nơi này."
"Nói vậy cậu chính là Lý Sơ Cửu!" Tôi không ngờ rằng lại biết tên mình. Lúc nãy tôi không báo tên là sợ bọn họ đã cấu kết với Linh tộc. Bây giờ nghe thấy hắn nói ra tên mình, tôi cũng không giấu nữa mà gật đầu thừa nhận thân phận!
Tôi còn chưa kịp phản ứng, mấy người áp tiêu Địa phủ này bèn cười thả lỏng. Người áp tiêu dẫn đầu còn đi đến trước mặt tôi, vỗ vai tôi rồi cười nói: "Ha ha. Lý Sơ Cửu, chúng tôi ở đây chính là để chờ cậu đấy!"

Bình Luận

0 Thảo luận