Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 697: Lại có biến cố

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Sư Tư Triết trắng trợn uy hiếp tôi, ông ta biết rằng tôi đã nhìn thấu thủ đoạn của ông ta, nên mới cố tình cho tôi bảy ngày để tôi chủ động rút ra khỏi Đạo môn.
Thế nhưng Vương Lỗi không có ý định để ông ta đi, anh ta bước lên ngăn Sư Tư Triết lại: "Định cứ thế mà đi luôn à?"
Sư Tư Triết nheo mắt lại, con ngươi bỗng xuất hiện một luồng sát khí, nhưng ông ta vẫn cố gắng nhẫn nhịn không bộc phát ra, chỉ hờ hững nói: "Xin nhường đường!"
Vương Lỗi là một kẻ không sợ trời không sợ đất, sao có thể sợ Sư Tư Triết được? Anh ta hoàn toàn không có ý nhường đường cho Sư Tư Triết, đã vậy còn cười hì hì: "Lỗi gia tôi có thể nhường đường cho ông, nhưng ông phải trả lại một tệ ban nãy Lỗi gia tôi thưởng cho ông. Nếu không, Lỗi gia tôi sẽ đi báo công an rằng ông ăn trộm tiền sính lễ Lỗi gia tôi dùng để cưới vợ đấy!"
Nếu không phải bầu không khí hiện giờ đang rất căng thẳng, e là rất nhiều người sẽ phải phì cười. Sắc mặt Sư Tư Triết đã có vẻ hơi khó coi, nhưng ông ta vẫn cắn răng, móc một tệ kia ra khỏi túi.
Thế nhưng ông ta móc mấy lần vẫn không tìm được đồng xu kia. Thấy vậy, Vương Lỗi cười ranh mãnh: "Có phải mất rồi không? Không sai, đồng xu đó đang ở trên tay Lỗi gia nè!"
Vương Lỗi giơ tay lên, đồng xu kia chẳng biết từ bao giờ đã được kẹp giữa hai ngón tay anh ta. Vương Lỗi cười giương giương đắc ý: "Nói thật nhá, Lỗi gia tôi cố tình trêu đùa ông đấy. Vui không? Thích không? Ha ha ha!"
Tôi dám cam đoan ai cũng phải đau đầu khi gặp phải người như Vương Lỗi. Anh ta là người không sợ trời không sợ đất, đã thế lại còn thích đùa cợt người ta.
Mà Sư Tư Triết lại là người khá thẳng thắn và nghiêm túc, bị Vương Lỗi trêu đùa như thế, cho dù ngày thường ông ta bình tĩnh đến đâu thì giờ phút này ông ta cũng không thể nhịn được. Sư Tư Triết giận tím mặt, nghiến răng nghiến lợi nặn ra một chữ: "Cút!"
Vương Lỗi cười khì: "Ngại ghê, Lỗi gia tôi chỉ biết đi chứ không biết cút. Nếu như ông không ngại thì làm mẫu cho Lỗi gia tôi xem tí nào?"
Mọi người xung quanh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, phải ôm bụng cười phá lên.
Tuy nhiên, tôi lại phát hiện ra vẻ mặt Sư Tư Triết có vẻ là lạ, ông ta nở một nụ cười trông khá đáng sợ, rồi đột nhiên bước về phía trước một bước, định lấy người mình va vào Vương Lỗi. Vương Lỗi vẫn đề phòng ông ta nãy giờ, nên chẳng có ý định nhường đường cho ông ta, thậm chí còn chủ động đi lên phía trước một bước.
Trong một thoáng, cơ thể hai người va vào nhau. Tôi còn tưởng rằng Sư Tư Triết sẽ chịu thiệt, thế nhưng không ngờ rằng cả Sư Tư Triết và Vương Lỗi đều đồng loạt lùi về sau vài bước.
Đệ tử bình thường sẽ không nhìn ra môn đạo trong đó, nhưng tôi thì lại trông thấy rất rõ ràng. Vừa rồi sức mạnh bùng nổ trong cơ thể Sư Tư Triết không thua kém gì Vương Lỗi. Trong ấn tượng của tôi, tôi vẫn luôn cho rằng Sư Tư Triết chỉ là một kẻ thích chơi trò mưu quyền, không phải là cao thủ do đám Trình Tùng của bộ phận Đặc Biệt chiêu mộ.
Nhưng hôm nay nhìn thấy ông ta để lộ ra một chiêu này, quả thật tôi thấy rất bất ngờ, cảm giác ông ta như một cao thủ chân nhân bất lộ tướng vậy. Thực lực của Vương Lỗi thì đương nhiên không cần hoài nghi rồi, rõ ràng anh ta là người lợi hại nhất trong đám chúng tôi.
Vậy mà anh ta lại không trên cơ được Sư Tư Triết, thế thì Sư Tư Triết phải lợi hại đến mức nào chứ?
Sắc mặt Vương Lỗi cũng biến thành nghiêm túc hẳn lên, anh ta cau mày đánh giá Sư Tư Triết một lần nữa, có vẻ như ngay cả anh ta cũng không ngờ Sư Tư Triết lại là một cao thủ chân chính.
"Đi!" Sư Tư Triết không có ý định ở lại, sau khi hừ lạnh một tiếng, ông ta đi vòng qua người Vương Lỗi, cũng coi như là đủ nể mặt anh ta.
Tử Long định đuổi theo nhưng bị Vương Lỗi ngăn cản: "Anh Long, đừng đi, cậu không phải đối thủ của ông ta đâu. Để ông ta đi đi, khi nào có cơ hội Lỗi gia tôi sẽ tìm ông ta chỉ bảo đôi điều. Người này không đơn giản đâu, khá là thú vị đấy!"
Vương Lỗi nói xong lại bắt đầu nở một nụ cười không đứng đắn. Tôi còn chưa kịp hỏi, Vương Lỗi đã gọi tôi: "Anh Cửu, mau bảo người nấu gì ăn đi. Cậu không phát hiện Lỗi gia dạo gần đây gầy nhom rồi à? Để tìm anh Long, Lỗi gia có thể nói là cả ngày ăn gió nằm sương, dạ dày lép kẹp rồi đấy. Có lúc nhìn thấy bản thân mình gầy nhách trong gương mà Lỗi gia cũng thấy xót bản thân mình nữa là!"
"Hể?" Tôi nghe xong mà cạn lời, con hàng này rõ ràng còn mập hơn lúc trước một chút, thế mà còn mặt dày bảo mình đói rồi. Nhưng tôi phát hiện ra được một điều, con hàng này hình như ngoài để tâm đến Thạch Minh Thánh Hàm ra thì chỉ còn lại mỗi ăn với uống thôi thì phải.
Đệ tử bên ngoài còn đang bận việc, tôi thấy họ cũng mệt mỏi lắm rồi, nên bảo người đi chuẩn bị đồ ăn, coi như khao họ một bữa đơn giản. Sau đó tôi triệu tập hết mấy người dẫn đầu kia lên đại điện.
Nhân lúc cơm nước vẫn chưa chuẩn bị xong, tôi cất tiếng: "Các vị, mọi người đều là huynh đệ Đạo môn theo tôi vào sinh ra tử. Đạo môn trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ, cuối cùng cũng có được cục diện hòa bình như ngày hôm nay. Công lao to lớn này đều là nhờ có các vị và những anh em khác đã hi sinh. Hòa bình không dễ có, những ký ức đẫm máu trước kia sẽ khiến chúng ta càng thêm quý trọng sự bình yên hiện tại. Sau này sẽ không có những môn phái nào khác, chỉ có Đạo giáo Trung Hoa mà thôi. Chỉ cần là đệ tử Đạo giáo thì chính là người một nhà, tuyệt đối không được giết chóc nữa. Đạo môn vừa mới thống nhất, nhiệm vụ về sau của mọi người hẵng còn nặng nề, tu đạo truyền đạo, cố gắng tranh thủ để Đạo môn sớm ngày bước lên đỉnh vinh quang!"
"Sơ Cửu!" Mạnh Doanh vội đứng dậy: "Cậu nói như thế, chẳng lẽ cậu muốn từ bỏ giang sơn Đạo môn khó khăn khổ sở lắm mới đánh thắng được này ư? Cùng lắm thì chúng ta cùng nhau đi tiêu diệt đám bộ phận Đặc Biệt rác rưởi kia!"
"Đúng vậy đó Sơ Cửu! Cậu là tín ngưỡng tinh thần của Đạo môn, nếu như cậu đi rồi thì còn ai có thể dẫn dắt chúng tôi đây?" Lâm Tiêu hùa cùng.
"Các vị nghe tôi nói đã!" Tôi thấy những người khác vẫn muốn khuyên nhủ tôi, nên đành phải ngắt lời họ: "Mọi người biết tính cách của tôi rồi đấy, bảo tôi quản lý Đạo môn chắc chắn là tôi không có năng lực đó rồi. Tôi vẫn tự mình biết mình chứ. Các vị không cần khuyên nhủ, tôi đã quyết tâm rồi. Đạo giáo phía Bắc sẽ do Dương lão thất tọa trấn, còn Đạo giáo phía Nam sẽ do Lâm Tiêu tọa trấn. Tôi tin vào mọi người, tin mọi người có thể khiến Đạo giáo bước lên đỉnh vinh quang. Còn về việc để Đạo giáo Nam - Bắc liên hệ với nhau như thế nào, hay quản lý Đạo giáo ra sao đều nhờ vào mọi người cả đấy! Nhưng chỉ cần Đạo giáo có việc, Lý Sơ Cửu tôi nhất định sẽ nhanh chóng có mặt. Sống là người của Đạo giáo, cả đời này tôi đều là đệ tử của Đạo giáo!"
"Anh Cửu!"
"Sơ Cửu, cậu suy nghĩ cho kỹ đi, đừng vội quyết định thế!"
Quyết định tôi đưa ra đều khiến mọi người sững sờ. Chỉ có Tử Long và Vương Lỗi là không khuyên tôi, bởi vì họ biết tính cách của tôi, tôi chẳng có bất kỳ hứng thú gì với chuyện danh lợi.
"Mọi người không cần nói thêm gì nữa, nếu như coi tôi là anh em thực sự, vậy hãy đi làm việc theo mệnh lệnh của tôi!" Tôi nhất định phải rút lui ra khỏi giới của họ, nếu không, bộ phận Đặc Biệt chắc chắn sẽ không tha cho tôi.
Tôi không sợ họ giết tôi, tôi chỉ là không muốn nhìn thấy cục diện máu chảy thành sông. Chúng tôi đều là người tu đạo, nhưng trên tay lại dính đầy máu tươi, e là chỉ có dành nửa đời sau để chuyên tâm tu đạo thì mới có thể giảm bớt nghiệp chướng trên người chúng tôi.
Sau khi dặn dò xong, tôi để họ đi dùng bữa. Bữa cơm này ăn đến là nhạt nhẽo vô vị, bầu không khí vô cùng nặng nề và ngột ngạt. Nhưng may là họ vẫn tôn trọng tôi, không ai mở miệng nhắc lại chuyện này.
Để khuấy động bầu không khí, tôi cố tình bảo Tử Long tìm bọn họ uống rượu trước. Nhân lúc này, tôi dẫn Vương Lỗi ra khỏi đại điện. Vương Lỗi lúc này rất yên tĩnh, không nói một lời, thủng thẳng đi theo tôi đến vách núi của núi Miêu Vương rồi mới ngồi xuống nói chuyện.
Tôi mở miệng trước: "Lỗi gia, chuyện của Tử Long e là phải giao cho anh rồi! Tôi sẽ đến thôn Ma Câu chờ mọi người, đợi đến khi Y Y trở về, đợi khi nào sức mạnh tà ác trong cơ thể Tử Long được gột rửa sạch, tôi sẽ đưa Y Y về trại Cổ Miêu. Sau này nếu như mọi người có nhớ thì cứ đến trại Cổ Miêu tìm tôi."
Nào ngờ, lần này Vương Lỗi lại trả lời rất dứt khoát: "Anh Cửu, cậu cứ yên tâm đi! Chuyện của Tử Long, Lỗi gia tôi sẽ cố gắng hết sức. Lỗi gia biết tâm tư của cậu, cậu sợ bộ phận Đặc Biệt ra tay với người của cậu đúng không? Cậu làm như vậy chỉ là vì muốn bảo vệ mọi người thôi. Thế nhưng tất cả đều là số mệnh, có một vài thứ nên xem ý trời. Chuyện tương lai không ai nói trước được, Lỗi gia tôi tin rằng ba anh em chúng ta sẽ còn có ngày bắt tay nhau hợp tác lần nữa, ha ha ha!"
Tôi không biết nên tiếp lời anh ta như thế nào, đành phải ậm ừ một tiếng. Tâm nguyện lớn nhất hiện tại của tôi chính là Đạo môn thái bình, không xảy ra chiến sự nữa. Mà tôi cũng chỉ muốn chầm chậm và an nhiên đi nốt nửa quãng đời còn lại với Y Y.
"Anh Cửu, với tính tình của cậu thì chắc là trước khi trời sáng sẽ len lén rời đi đúng không?" Vương Lỗi nghiêng đầu, cười khì hỏi tôi.
"Ừm." Tôi gật đầu, không hề có ý giấu giếm: "Chỉ cần tôi chủ động rời đi, bộ phận Đặc Biệt sẽ không đến gây sự với họ nữa. Lúc trước tôi lo lắng về Âm Dương đạo, nhưng họ không lấy được bút Thiên Sư và lò Luyện Đan, nên không thể tìm được long mạch chính của Trung Hoa, cho nên chí ít thì trong khoảng thời ngắn họ sẽ khó gây ra được trận gió tanh mưa máu nào. Còn một chuyện vô cùng quan trọng khác, đó là nếu như sức mạnh tà ác trong cơ thể Tử Long không thể trừ bỏ, thì tôi hi vọng Lỗi gia có thể vì chúng sinh tam giới mà giúp tôi giết anh ấy."
Nhìn ánh mắt kiên định của tôi, Vương Lỗi cau mày một lúc rồi cười khổ: "Anh Cửu, Lỗi gia tôi đồng ý với cậu. Nếu như thật sự có ngày đó, tôi sẽ giúp cậu giết Tử Long!"
Nói xong, Vương Lỗi đứng dậy rời đi, không buồn quay đầu lại. Không một lời cáo biệt, cũng không hẹn gặp lại nhau, cứ thế đi dần cho đến khi bóng lưng của anh ta bị màn đêm nuốt chửng.
Vương Lỗi đi rồi, chỉ còn lại một mình tôi ngồi trên vách đá thêm nửa tiếng đồng hồ nữa. Tôi thấy trời sắp hửng sáng, bèn lặng lẽ xuống núi từ phía mặt bên núi. Tôi đi ngược hướng với đường cái, vì cố tình không muốn họ tìm được tôi.
Nhưng ngay khi tôi đang trên đường lên huyện, phía trước bỗng xuất hiện một người, hơi phe phẩy quạt gấp trong tay như đang cố tình đợi tôi. Người này không phải ai khác, chính là Thạch Minh Thánh Hàm.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Thạch Minh Thánh Hàm đã lên tiếng hỏi, ra điều thú vị: "Lý Sơ Cửu, muốn cứu Lâm Y Y không? Muốn giết Diệp Đường không?"
Tôi nghe xong mà sửng sốt, vội vã hỏi ngược lại cô ta: "Thạch Minh Thánh Hàm, cô nói vậy là có ý gì?"
"Chẳng có ý gì cả!" Thạch Minh Thánh Hàm cười nhạt: "Lâm Y Y và Diệp Đường đều đang ở trong tay tôi, muốn cứu vợ cậu, muốn giết Diệp Đường để báo thù cho cha mẹ mình thì hãy đem bút Thiên Sư và lò Luyện Đan đến để đổi đi! Bằng không, thứ cậu lấy được sẽ chỉ là bộ xác lạnh ngắt của vợ mình mà thôi!"

Bình Luận

0 Thảo luận