Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 611: Chuyện cũ năm xưa

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Bác Phùng cho rằng tôi đang dọa ông ta, bèn mỉm cười khinh miệt nói: "Anh bạn trẻ, cậu vẫn còn non lắm! Mấy chiêu thức này của cậu cùi quá rồi! Vốn dĩ tôi cũng không muốn giết cậu đâu, có điều bí mật quan tài thái tuế này không thể để người khác biết được. Nếu không, tôi sẽ không thể sống yên. Cậu cũng đừng trách tôi, muốn trách thì trách cậu xui xẻo thôi!"
Bác Phùng nói xong câu cuối cùng lại có chút tiếc nuối lắc đầu, như thể cảm thấy việc tôi sắp bị ông ta giết chết là một chuyện thật sự đáng tiếc vậy.
Tôi lắc đầu, nở nụ cười kỳ quái. Bác Phùng bị nụ cười này của tôi làm cho sững lại, dần trở nên cảnh giác, chậm rãi nhìn cái bóng trên mặt đất.
Ông ta vừa nhìn thì trông thấy một bóng dáng thon dài mảnh dẻ, lúc này mới đột nhiên giật mình, xoay người quay đầu nhìn lại.
"Ông vẫn chưa có tư cách chạm vào thứ này đâu!" Lý Tiêu Vũ ở sau lưng ông ta hừ lạnh một tiếng, cơ thể xoay một vòng tao nhã trên không trung. Ánh sáng lạnh lóe lên, một thanh kiếm mềm nhỏ dài được rút từ hông của cô ta ra.
Bác Phùng căn bản không kịp phản ứng, đã bị thanh kiếm mềm kia cắt qua cổ họng! Thân thanh kiếm rất mỏng, hơn nữa còn vô cùng sắc bén, cộng thêm tốc độ rút kiếm cực nhanh!
Khoảng khắc Lý Tiêu Vũ thu lại thanh trường kiếm, vết thương trên cổ bác Phùng nứt toạc ra, máu tươi bỗng chốc phun ra như rót.
"Mày... mày... tao có làm ma... cũng... cũng không tha cho... mày!" Bác Phùng ấn chặt che vết thương trên cổ họng, cố gắng thốt ra lời trăn trối sau cùng, dưới chân mềm nhũn, lăn từ trên nóc nhà xuống.
Tôi chỉ nghe thấy một tiếng bụp của vật thể rơi xuống đất. Khi tôi đi đến bên cạnh mái nhà xem thì bác Phùng đã ngã trong vũng máu, chết hẳn.
Sau đó, tôi mới xoay người lại, thấy Lý Tiêu Vũ không rút kiếm, tôi cũng không có ý định ra tay. Bởi vì còn rất nhiều điều tôi cần nghe chính miệng cô ta xác nhận!
"Người trong Đạo môn đều cho rằng Lý Sơ Cửu cậu đã chết, kể cả tôi cũng không ngoại lệ! Nhưng Tử Long không tin, anh ấy nói mạng cậu dai lắm, là người mạng dai nhất mà anh ấy từng gặp. Anh ấy nói với tôi, bảo đảm rằng cậu vẫn còn sống! Thế mà không ngờ cậu lại còn sống thật! Bái phục, bái phục!" Lý Tiêu Vũ dùng cách ấy lên tiếng trước, giọng điệu rất ôn hòa, giống như đang nói chuyện với bạn bè.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ nói: "Không phải mạng tôi lớn mà là Diêm Vương không muốn thu nhận tôi thế nên tôi mới có cơ hội sống sót!"
"Cậu cứ bịa đi!" Lý Tiêu Vũ cười khẽ: "Nhưng tôi thực sự không ngờ cậu lại tiến lên phía Bắc đấy. Nếu như tôi đoán không nhầm, hẳn là vì Tử Long và Đạo môn nhỉ!"
"Ừm!" Tôi gật đầu đáp: "Đạo môn là do tôi vất vả cực khổ mới gây dựng nên, chắc chắn tôi sẽ đoạt lại. Bao nhiêu anh em đi theo tôi chết như vậy, tôi không cam lòng! Không phải tôi muốn trở thành vua của Đạo môn mà chỉ là không muốn nhìn thấy Đạo môn chết dần chết mòn. Đây là lời hứa đối với những anh hùng thế hệ đi trước, cũng là đối với những người anh em đã chết của tôi! Còn Tử Long, chỉ cần còn có một hơi thở, tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh ấy xảy ra chuyện gì!"
"Thằng nhóc ngốc, chị đùa với cậu tí thôi, đừng nghiêm túc thế chứ!" Lý Tiêu Vũ cười khúc khích, phất tay trêu chọc, dịu dàng quyến rũ khôn tả.
Cô ta nói như vậy lại khiến tôi không biết nên mở miệng thế nào. Giao thiệp với một người phụ nữ lớn tuổi hơn mình, tôi hoàn toàn không biết phải ứng đối ra sao, nhất là khi đối phương pha trò đùa.
Lý Tiêu Vũ thấy tôi không nói gì, bèn cười hỏi: "Hỏi cậu chuyện này, nếu cậu đoạt lại Đạo môn phía Nam thì liệu cậu có tiêu diệt phái Luyện Đan chúng tôi không?"
Vấn đề này đích xác là gãi đúng chỗ ngứa, trước đây tôi cũng từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng chưa có đáp án và kế hoạch rõ ràng.
Tôi cũng không định gạt cô ta mà lắc đầu bảo: "Thực không dám giấu, tôi cũng không biết nữa! Nhưng mà tôi thật sự muốn Đạo môn thay máu, một lần nữa đi đúng đường! Không chỉ là vì tương lai của Đạo môn mà còn để ứng phó với nguy cơ tiềm ẩn lớn hơn sau này!"
"Nguy hiểm tiềm ẩn mà cậu nói, hẳn là địa ngục Cửu U và gia tộc thượng cổ nhỉ?" Lý Tiêu Vũ hứng thú hỏi ngược lại.
"Ừm." Tôi gật đầu: "Bọn họ vẫn luôn đánh giá thấp thực lực của Đạo môn, luôn nghĩ rằng Đạo môn là vật hy sinh. Nhưng tôi không nghĩ thế, tôi tin khi Đạo môn đoàn kết sức mạnh thì có thể tiêu diệt hết thảy các thế lực tà ác! "
"Hai anh em các cậu đúng là giống nhau, chuyện gì cũng nghiêm chỉnh hết! Không biết, tính cách hai anh em các cậu thế này thì làm sao tìm được vợ nhỉ?" Lý Tiêu Vũ cười lả lướt, lại bắt đầu trêu chọc.
Tôi vừa thấy cô ta lại định đùa giỡn thì bối rối, không biết nên trả lời thế nào.
"Tuy nhiên, đây cũng là điểm thu hút của hai người! Chung quy lại, xưa nay anh hùng không thể thiếu hồng nhan làm bạn. Tử Long là vậy, cậu cũng thế!" Lý Tiêu Vũ thản nhiên nói.
Tôi không muốn đi xa về vấn đề này mà chỉ muốn xác nhận nghi hoặc trong lòng, bèn hỏi thẳng: "Lý Tiêu Vũ, lúc trước tôi đánh bại Linh tộc, thống nhất Đạo môn phía Nam, sau đó lập tức đến Tần Lĩnh tìm Thần mộ! Trùng hợp lại bị người của bộ phận Đặc Biệt tìm thấy, có phải bọn họ chuẩn bị nâng đỡ cô để áp chế tôi không?"
"Cũng không hẳn là như vậy!" Lý Tiêu Vũ lắc đầu, cười nói: "Lúc trước đúng là người của bộ phận Đặc Biệt đã đến tìm tôi, hỏi tôi có muốn thống nhất Đạo môn phía Bắc hay không! Nếu như tôi muốn, bọn họ sẽ đứng sau hỗ trợ. Đáng tiếc là tôi không có hứng thú đối với mấy thứ danh lợi này, chỉ muốn giúp phái Luyện Đan sinh tồn mà thôi, cho nên đã từ chối họ! Có lẽ cũng bởi vì như vậy, bọn họ mới âm thầm nâng đỡ lão tổ Diệp gia và bà ba Hoàng!"
Sau khi giải thích rõ chuyện này, tôi lại hỏi: "Còn một chuyện tôi vẫn chưa nghĩ ra, tại sao lúc trước cô lại đưa Tử Long đi? Hơn nữa còn cứu anh ấy?"
Lý Tiêu Vũ vừa nghe tôi hỏi thế thì nhíu mày, tự cười một tiếng nói: "Thực không dám giấu, lúc trước các cậu đại chiến với Linh tộc, tôi cũng muốn tới trợ giúp một tay. Nhưng các trưởng lão phái Luyện Đan khuyên tôi, nói nếu như Lý Sơ Cửu cậu có thể đối phó Linh tộc thì chưa biết chừng sau này cũng có thể đánh phái Luyện Đan. Trước đây tôi không hiểu bọn họ, cũng lo rằng phái Luyện Đan sẽ bị hủy hoại trong tay mình. Vừa đúng lúc gặp Triệu Tử Long, tôi bèn nghĩ, nếu như tôi chữa khỏi được cho anh ấy thì nói không chừng có thể hòa hoãn quan hệ giữa ba đại giáo phái chúng ta! Giải thích như vậy, hẳn là rõ ràng rành mạch rồi chứ?"
Ban đầu Lý Tiêu Vũ đưa Tử Long đi, tôi vẫn cho rằng là cô ta muốn chiếm chút lợi lộc! Nhưng sau một thời gian ngắn tiếp xúc với đối phương, tôi lại phát hiện ra cô ta không phải là loại người giỏi bày mưu tính kế.
Biết người biết mặt không biết lòng, hơn nữa tôi cũng không nhìn thấu được cô ta. Nhưng cảm giác cô ta mang đến cho tôi chính là loại cảm giác vô dục vô cầu này, dường như căn bản không mấy hứng thú với những phong ba biến hóa của Đạo môn.
Tôi không tỏ thái độ gì trước lời giải thích của đối phương, đổi đề tài thăm dò: "Thật ra tôi muốn biết rõ vì sao cô lại muốn giúp Tử Long? Hơn nữa không phải lần một lần hai, ban đầu chữa khỏi cho anh ấy, sau đó lại giúp anh ấy đến Thần mộ Tần Lĩnh. Lúc ở núi Miêu Vương, cô sẵn sàng đối địch cả với Đạo môn phía Nam, nhất quyết cứu anh ấy một mạng! Cô giúp anh ấy như vậy khiến cho thế lực của Đạo môn phía Bắc hiện tại quyết đối phó với phái Luyện Đan các cô. Cô làm vậy, không sợ trở thành tội nhân của phái Luyện Đan hay sao?"
Lý Tiêu Vũ nghe tôi nói xong thì nở nụ cười si ngốc. Một lát sau, cô ta mới nhìn chằm chằm tôi bằng đôi mắt như biết nói kia, nghiêm túc bảo: "Lý Sơ Cửu, một đời người, dù sao cũng phải có vài lần bất chấp, mặc thế gian. Hơn nữa, đừng đánh giá thấp tấm lòng của bất kỳ cô gái nào. Bởi lẽ, họ có thể sẽ vì một lý do nào đó mà liều lĩnh, không hối tiếc!"
Nghe cô ta nói tới đây, xem như tôi cũng đã hiểu được một chút, nhưng tôi chỉ cau mày kinh ngạc nhìn một hồi, chứ không hỏi ra miệng! Bởi vì tôi có một suy đoán, tôi cảm thấy dường như Lý Tiêu Vũ có ý với Tử Long!
Trước đây tôi đã cảm thấy ánh mắt Lý Tiêu Vũ nhìn Tử Long có gì đó là lạ, giờ lại nghe cô ta nói như thế, càng cảm thấy có khả năng.
"Cậu cười ngốc cái gì vậy? Chị nói cho cậu biết, đừng có đoán bừa tâm tư của con gái!" Lý Tiêu Vũ thấy tôi mím môi cười ngây ngô, bèn liếc mắt quở mắng một câu.
Mà cô ta càng như vậy, tôi lại càng buông lỏng cảnh giác. Sau khi quen dần, tôi cảm thấy thực ra cô ta cũng rất hiền lành và dễ gần.
Tôi không dám tiếp lời mà lập tức đưa mắt nhìn về phía quan tài thái tuế, nói: "Lý Tiêu Vũ, cô biết không, ban đầu suýt chút nữa tôi đã động đến cái quan tài thái tuế này rồi, nhưng tôi tin tưởng cô, cho nên vẫn chưa làm. Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc các cô đang làm gì vậy?"
Nghe tôi hỏi vậy, vẻ mặt của Lý Tiêu Vũ lại nhanh chóng chùng xuống, thoáng lộ vẻ bi thương, nhưng không trả lời tôi mà ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm chốc lát, sau đó mới bùi ngùi cười bảo: "Không phải tôi muốn làm như vậy mà chính anh ấy cứ khăng khăng muốn làm như vậy! Tất cả những việc anh ấy làm, cũng là vì các cậu và vì thiên hạ chúng sinh!"

Bình Luận

0 Thảo luận