Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 272: Mèo hoang ngửi nhang

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Trước đó, sau khi xác định người này có gì đó dị thường, điều tôi nghĩ tới đầu tiên là, người này do bác Diệp dẫn tới để nội ứng ngoại hợp với Thần Tiêu môn, có khả năng là đệ tử muốn luyện đan dược có độc để hại nhà họ Diệp.
Cho tới khi tôi thấy gã dùng máu tươi thúc cho cây nhang đen cháy thì tôi mới chắc chắn về thân phận của gã. Kẻ trông ốm yếu này chính là thầy luyện nhang tà ác trong truyền thuyết.
Thầy luyện nhang chia làm ba loại. Loại đầu tiên luyện chế nhang bình thường, chuyên dùng cho việc chôn cất hay cúng bái. Loại thứ hai luyện chế nhang cho Đạo môn chúng tôi sử dụng. Nhang mà bình thường chúng tôi dùng không phải là loại ngoài chợ hay bán, mà là loại được luyện chế đặc biệt, tức được cho thêm máu chó mực và máu gà, có thể trừ tà. Khi thi pháp, dùng loại nhang này có thể gia tăng uy lực pháp thuật ở mức độ nhất định.
Còn một loại chính là loại thầy luyện nhang tà ác này. Bọn họ chuyên luyện nhang cho tà đạo, tức dùng thi du, tro cốt hoặc là những vật dơ bẩn có tính cực âm.
Thông qua việc kết hợp với tà thuật, nhang luyện ra có thể dẫn quỷ, có loại còn có thể khống chế ý thức của con người, nói chung đều là những thứ hại người. Loại thầy luyện nhang tà ác này cũng chính là những kẻ bị phân tách ra từ các thầy luyện nhang truyền thống.
Cái này cũng giống như quan hệ giữa Linh tộc và Đạo môn. Linh tộc cũng được phân tách ra từ Đạo môn chính thống, tự tạo thành một phái. Điều này cũng chứng minh câu nói của Đạo môn, có chính ắt có tà!
Nhưng tôi không tài nào ngờ tới rằng, gã luyện nhang tàn ác này lại dùng người sống để luyện chế nhang! Và tôi vẫn không thể nghĩ ra nổi, rốt cuộc gã dùng nhang được luyện từ xác trẻ con thế này sẽ có nguy hại thế nào?
Điều tôi có thể nghĩ tới là, chắc chắn gã luyện nhang này muốn đối phó với nhà họ Diệp, đây là điều không cần nghi ngờ. Gã cũng là một thầy phép, chắc chắn có mối liên quan với bà lão mới xuất hiện. Hai thầy phép, còn đều là người của Linh tộc.
Bọn chúng nội ứng ngoại hợp để đối phó với nhà họ Diệp và cũng để hủy diệt nhà họ Diệp từ căn bản. Mấy ngày này, không phải là bọn chúng không ra tay mà thực tế là chúng đã bắt đầu ra tay từ lâu rồi.
Chẳng trách tôi luôn cảm thấy sự im lặng của Thần Tiêu môn không bình thường. Nếu như không phải tôi hoài nghi mùi hương thần bí truyền ra từ phòng dược thì e rằng Nhà họ Diệp có bị hủy diệt tôi cũng không biết do đâu.
Lúc này tôi đã sắp không chịu nổi được nữa. Treo ngược lâu như vậy, nếu như không phải có chân khí Huyền Chân hộ thể thì e rằng tôi đã bị chết vì máu chảy ngược lên óc, chèn ép não bộ.
Nhất là hai chân của tôi, bởi vì móc lấy máng sắt trên nóc nhà quá lâu nên đã tê rần. Tôi thật sự không thể chịu nổi nữa, bèn buông chân, để cho cả người rơi xuống đất.
Tôi để hai tay chạm đất đầu tiên, sau đó theo đà lăn tròn về phía trước, nhẹ nhàng tiếp đất mà không gây ra tiếng động nào. Tôi không vội rời đi mà đợi tầm hai, ba phút, chắc chắn xung quanh không có bất kỳ động tĩnh gì thì tôi mới chạy tới bên cửa sổ nhìn lén.
Gã vẫn đang luyện nhang, bởi vì gã quay mặt về phía cửa chính nên tôi không nhìn thấy rõ được mặt của gã. Nhưng tôi có thể thấy gã đang ho rất dữ dội, giống như sắp không thể chịu đựng thêm được nữa.
Dùng người sống luyện nhang, chắc chắn rất tốn sức. Với nghề luyện nhang thần bí thế này, hầu hết bọn họ đều có phương pháp tu luyện của riêng mình. Đây là sự truyền thừa, cũng là điều kiêng kị của bọn họ.
Tôi không biết thứ gã sắp luyện chế ra là gì, nhưng có vẻ rất tốn thời gian và tinh thần. Tôi đợi ở ngoài gần một canh giờ, gã mới đứng bật dậy.
Lúc đứng lên, người gã thoáng chao đảo, nếu như gã không kịp vịn vào bàn thì e rằng đã ngã đập mặt xuống đất rồi.
Sức khỏe của gã quá kém, có lẽ là do cái nghề luyện nhang này, dù sao cũng là dùng máu tươi của chính mình để luyện nhang. Đụng tới những thứ cực âm tà kiểu này trong thời gian dài mà có thể sống tới hiện tại đã là không dễ dàng.
Khụ khụ...
Sau khi nghe thấy tiếng ho của gã, tôi thấy gã mở nắp lò luyện đan ra. Tay gã bấm quyết, thoắt cái, một cây nhang màu đỏ đã bắn ra từ trong lò luyện đan.
Cây nhang màu đỏ này tỏa ra sức mạnh huyết khí rất khủng khiếp, tôi đứng ở ngoài mà cũng cảm nhận được một sự áp lực không hề nhẹ nhàng. Rốt cuộc gã luyện hóa cái xác của đứa bé, luyện ra thứ nhang tà môn này là để làm gì?
Tôi còn đang hoài nghi thì nhìn thấy gã đốt cây nhang màu đỏ đó rồi cắm vào lư hương. Sau đó gã mới ngồi xuống ghế, miệng thở hổn hển, xem chừng là mệt mỏi lắm.
Chỉ khoảng mấy giây sau, cây nhang đã tỏa ra một mùi hương nồng nặc. Giống y hệt mùi hương mà tôi đã ngửi thấy mấy đêm vừa rồi, rất thơm nhưng không hề khiến người ta thấy khó chịu mà thêm phần tỉnh táo, phấn chấn tinh thần.
Nhang này có lẽ không có hại với người, nếu không chắc chắn chân khí Huyền Chân trong cơ thể tôi sẽ có phản ứng. Đây đã là ngày thứ ba liên tiếp, nói cách khác, tên này đã lẻn vào nhà họ Diệp được mấy ngày và đã luyện ra ba cây nhang kỳ lạ kia.
Nhưng rốt cuộc gã định làm gì? Tại sao bác Diệp lại đưa gã đến phòng đan dược của nhà họ Diệp để luyện chế ra loại nhang đó. Chắc chắn trong này có điều gì mờ ám, chỉ có điều hiện tại tôi còn chưa nhìn ra được thôi.
Meo... Meo
Khi tôi đang trầm tư suy nghĩ thì trên nóc phòng dược đột nhiên có tiếng mèo kêu léo nhéo. Tiếng mèo kêu quá đột ngột khiến tôi không khỏi giật mình, trốn ngay lên trên theo bản năng.
Sau đó tôi mới nhìn lên nóc nhà, tức thì trợn tròn mắt. Trên nóc phòng dược, không biết từ khi nào đã xuất hiện mười mấy con mèo hoang đủ mọi màu sắc. Đôi mắt xanh thăm thẳm của chúng trông rất đáng sợ và quỷ dị trong đêm tối. Nhìn kỹ sẽ khiến người ta không rét mà run.
Nhưng một giây sau tôi phát hiện ra một chuyện khủng khiếp hơn nhiều. Đám mèo đó nằm trên nóc phòng dược, cổ vươn dài, mũi hít lấy hít để, hình như chúng đang hít mùi hương tỏa ra từ cây nhang do gã kia luyện chế ra.
Sau khi bọn chúng hít một hồi, tôi đã thấy rất rõ sự thay đổi trong mắt chúng. Trong đôi mắt xanh thẳm đột nhiên xuất hiện vằn đỏ. Bởi vì khi trời tối, mắt mèo sẽ phản xạ ra màu xanh khi có ánh sáng rọi vào, nên sau khi vằn đỏ xuất hiện sẽ rất dễ nhìn ra.
Không đúng, không đúng!
Tôi nhìn thấy cảnh này cũng sợ tới mức sau lưng toát mồ hôi lạnh, bởi tất cả đều quá quái dị. Mèo thuộc âm, có thể thông linh, nhưng sau khi ngửi mùi nhang được luyện chế từ xác trẻ con thì trong mắt đột nhiên hiện lên vằn máu. Tôi không hiểu, càng không thể nghĩ thấu, đồng thời cũng càng cảm thấy sợ hãi.
Đám mèo hoang ngửi mùi nhang trong chốc lát mới thong dong bỏ đi.
Tôi lại nhìn thầy luyện nhang bên trong phòng dược một lần nữa. Giờ trông gã không khác gì một con chó chết, bước đi lảo đảo, nhưng gã vẫn đang chuẩn bị nguyên liệu tiếp, nói cách khác, gã vẫn sẽ luyện nhang.
Tôi nhất định phải làm cho rõ, rốt cuộc gã đang giở trò gì? Giờ tôi còn chưa thể bứt dây động rừng.
Sau khi ý thức được điều này, tôi mới lặng lẽ quay trở về phòng. Vừa về tới nơi, tôi vội vàng viết một bức thư, kể hết về bà lão ôm mèo đen, cả thầy luyện nhang tà ác kia nữa. Tôi còn nhấn mạnh vào hai chuyện, chuyện bàn tay của bà lão và chuyện thầy luyện nhang dùng trẻ con để luyện chế nhang.
Sau khi viết xong tôi mới gọi Vương Kỳ Bằng dậy, bảo cậu ta đi ngay trong đêm, đưa bức thư tới thôn Tiểu Nghĩa. Toàn bộ người trong thôn Tiểu Nghĩa đều là thầy phép, nói không chừng bọn họ có thể biết.
Mạnh Doanh không dùng điện thoại. Anh ấy là thợ cản thi, điện thoại sẽ làm nhiễu từ trường, cũng chính là âm dương, đây là điều đại kỵ. Vì vậy những người tu đạo như chúng tôi về cơ bản đều sẽ không cầm theo điện thoại, chỉ dùng cách truyền thống nhất để liên lạc với nhau.
Nếu Vương Kỳ Bằng không bị cái gì cản trở trên đường thì trước tối mai có lẽ sẽ về tới. Tiễn cậu ta đi rồi, tôi mới thực sự đi ngủ, chỉ hi vọng mọi chuyện có thể chuẩn bị kịp.
Đợi đến bữa sáng ngày hôm sau, Diệp Đường mới kể cho tôi nghe, gần đây xảy ra một chuyện kỳ lạ trong thành phố. Một công ty xây dựng nào đó đang cho người tiến hành di dời mộ phần để xây dựng khu chung cư thì nào ngờ đào ra được vô số hài cốt của trẻ sơ sinh, ít nhất cũng mấy chục bộ. Những người công nhân tham gia di dời mộ đều đã gặp chuyện. Sau lại điều tra ra, đây là hậu quả của việc kế hoạch hóa gia đình. Những hộ gia đình xung quanh đó chỉ cần sinh ra không phải là con trai thì đều sẽ lẳng lặng vứt những đứa bé gái vào trong cái hố chôn lấp, tiếp tục mang thai, sinh đẻ cho tới khi có được đứa con trai. Nếu không phải công ty xây dựng kia giải tỏa mặt bằng thì e là sẽ chẳng có ai biết tới chuyện táng tận lương tâm này.
Tôi nghe mà không khỏi cảm thán. Chỉ vì nối dõi tông đường mà làm ra chuyện như vậy, kiếp sau e rằng sẽ sinh ra một con quỷ nợ. Ngẩng đầu ba thước có thần linh, giết hại anh linh nhất định sẽ gặp nhân quả báo ứng.
Cả ngày không có chuyện gì xảy ra, tôi đang đợi Vương Kỳ Bằng trở về. Đợi đến đêm khuya, Vương Kỳ Bằng mới gõ cửa phòng tôi.
Tôi vội gọi cậu ta vào, Vương Kỳ Bằng mệt thở hổn hển, nói không nên lời, người ngợm cũng bám đầy bụi đường. Tôi vội vàng kêu cậu ta ngồi xuống rồi rót một cốc nước cho cậu ta.
Sau khi Vương Kỳ Bằng uống liên tiếp hai cốc nước mới hít thở sâu vài cái, nói:
"Anh Cửu, anh Mạnh Doanh đi cản thi rồi, em không tìm thấy anh ấy. Nhưng người trong thôn nghe nói em tìm anh ấy để nhờ giúp đỡ nên có hỏi thử. Em bèn đưa thư của anh cho một ông lão. Sau khi xem xong, sắc mặt ông lão lập tức thay đổi. Ông ấy viết một bức thư kêu em mang về đưa ngay cho anh. Ông ấy còn dặn nếu anh gặp khó khăn, chỉ cần thông báo một tiếng thì toàn bộ thôn Tiểu Nghĩa bọn họ sẽ tới chi viện."
Vừa nói, Vương Kỳ Bằng vừa móc ra một phong thư nhàu nhĩ.
Tôi vội vàng mở bức thư, sau khi đọc được nội dung bên trong thì mồ hôi lạnh đã toát ra đầy đầu, khuôn mặt tôi cũng xám như tro!

Bình Luận

0 Thảo luận