Lúc Lâm Y Y nói xong, cuối cùng tôi cũng không chịu đựng nổi nữa, chân nhũn ra, quỳ phịch dưới đất, nước mắt cứ thế mà chảy xuống. Tôi không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, đành siết chặt nắm đấm, tự âm thầm giải thích trong lòng: "Y Y, anh Cửu hết cách rồi! Một bên là bí mật Trung Hoa, một bên là người con gái anh yêu. Anh Cửu là đạo sĩ, chỉ có thể lựa chọn Trung Hoa và hi sinh em. Đây chính là giang hồ Đạo môn, bản thân không thể tự quyết định được. Em hãy đợi anh dưới địa phủ, anh Cửu nhất định sẽ tới tìm em. Kiếp sau, chúng ta hãy làm một đôi vợ chồng bình thường thôi nhé!"
Những lời này đương nhiên Y Y không nghe thấy được. Tôi không đủ dũng khí để nói ra, bởi vì tôi không có tư cách, khi mà ngay cả người con gái mình yêu cũng không thể nào bảo vệ được.
"Anh Cửu, mau đứng dậy, Đạo môn cần anh! Y Y sẽ phù hộ cho anh ở dưới suối vàng, để anh giết hết lũ giặc xâm lấn Trung Hoa chúng ta!" Y Y không ngừng khích lệ tôi, mà ngay khi tôi ngẩng đầu lên, Thạch Minh Thánh Hàm đã bị sứ giả Ngũ Hành đưa đi.
Tốc độ của họ nhanh kinh người, đợi đến khi tôi đứng dậy thì họ đã biến mất rồi.
"Lý Sơ Cửu, ban nãy cậu có khuyên tôi và Vương Lỗi. Giờ đến lượt tôi khuyên cậu, cậu thật sự định hi sinh vợ mình để bảo vệ bí mật Trung Hoa à?" Thạch Minh Thánh Hàm hỏi tôi, trên mặt không có dáng vẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác, ngược lại còn có vẻ hơi nghi hoặc, khiến tôi có cảm giác, không giống như cô ta đang chất vấn tôi mà là cô ta đang muốn tìm đáp án.
Tôi bật cười, lau khô nước mắt nơi khóe mắt rồi lạnh lùng nói: "Thạch Minh Thánh Hàm, đây chính là đạo sĩ Trung Hoa!"
"Ha ha ha!" Nghe được đáp án này, Thạch Minh Thánh Hàm cũng phải cười phá lên: "Lý Sơ Cửu, cậu cứ luôn miệng khuyên tôi từ bỏ sứ mệnh của mình. Cậu ngẫm kĩ lại xem, thật ra chúng ta đều là một loại người với nhau cả đấy thôi? Tôi có thể từ bỏ tất cả tình cảm để hoàn thành mục tiêu và sứ mệnh của Âm Dương đạo. Mà cậu cũng giống như vậy, có thể từ bỏ người vợ mà cậu yêu thương nhất để bảo vệ bí mật Đạo giáo Trung Hoa. Các người hi sinh tình yêu nhỏ để tác thành cho tình yêu lớn, bảo đó là chính đạo, vậy còn chúng tôi thì sao? Chúng tôi nên gọi đó là gì?"
Tôi không ngờ Thạch Minh Thánh Hàm lại nghĩ như vậy. Ngữ khí của cô ta rõ ràng là đang chất vấn tôi.
Tôi mỉm cười, đáp lại rành rọt từng chữ: "Chúng tôi dám gọi đó là chính đạo, là bởi vì chúng tôi tôi từ bỏ tình yêu nhỏ là để bảo vệ quốc thổ! Còn các người thì khác, các người từ bỏ tình cảm là vì muốn xâm lược!"
Đến mấy chữ cuối cùng, tôi gần như hét lên. Nhưng bởi vì dùng sức quá đà mà đại não suýt thì thiếu khí oxy, tuy thế, tôi lại bất giác cảm thấy thoải mái và tự hào một cách kỳ lạ.
Thạch Minh Thánh Hàm nghe xong không nói gì cả, chỉ nhìn tôi đăm đăm. Một lát sau, cô ta vân vê một lọn tóc, tay còn lại cầm quạt gấp, xẹt ngang một phát, cắt lọn tóc kia thành hai đoạn.
Thạch Minh Thánh Hàm cầm lấy lọn tóc vừa cắt đứt kia, nghiến răng nói: "Cắt tóc đoạn nghĩa, đây là lễ nghi của người Trung Quốc các cậu, kể từ ngày hôm nay trở đi, cho dù là cậu hay là Vương Lỗi, lần sau khi chúng ta gặp lại chắc chắn sẽ là binh kiếm chạm mặt nhau. Ban nãy tôi đã đồng ý với cậu, trong vòng ba ngày tới sẽ không giết vợ cậu, nhưng ba ngày sau, tôi nhất định sẽ đưa xác cô ta đến trước mặt cậu! Cáo từ!"
Dứt lời, Thạch Minh Thánh Hàm ném mạnh lọn tóc đó lên không trung. Lọn tóc đó đã được buộc từ trước, nên khi quăng lên không trung không bị vung ra. Khi lọn tóc đó rơi xuống đất, bóng dáng Thạch Minh Thánh Hàm đã biến mất trong màn đêm đang tờ mờ sáng.
Hiện giờ tôi không có nơi nào để đi, nhưng cũng không thể đi xa được, chỉ có thể tìm một chỗ để ở lại, sau đó viết cho Lý Tiêu Vũ một bức thư, bảo cô ta nhất định phải giấu kỹ lò Luyện Đan, tuyệt đối không thể để cho người khác biết tin tức về lò Luyện Đan.
Sau đó, tôi mới có thể đi tìm đám Thạch Minh Thánh Hàm mà không phải vướng bận gì nữa. Hiện giờ đạo thuật của tôi đang mắc ở giai đoạn thắt nút cổ chai, không thể đột phá, nên sẽ không thể đánh lại sứ giả Ngũ Hành. Hơn nữa, cho dù tôi có thể đánh bại được họ thì cũng không thể phá giải được huyễn thuật của Thạch Minh Thánh Hàm.
Cho nên tôi mới nói những lời sinh ly tử biệt như vậy với Y Y. Chỉ cần Âm Dương đạo không tìm được vị trí long mạch chính của Trung Hoa, Đạo môn Trung Hoa sau này sẽ không còn chiến tranh nữa.
Cộng thêm việc Vương Lỗi đã đồng ý đưa Tử Long đi tìm ao máu Hồng Liên, nếu như đến cuối cùng vẫn không thể tìm được, tôi cũng đã nhờ anh ta giúp tôi giết Tử Long. Thà giết Tử Long chứ tôi không muốn Tử Long biến thành một ác ma không tội ác nào là không tha.
Cửu Đầu Sư và ấn quỷ Phong Đô đều ở trên tay Tử Long, cho dù kết cục của Tử Long có ra sao thì Minh Vương cũng không thể nào rời khỏi Địa ngục Cửu U được.
Phong ấn của Địa ngục Cửu U không thể mở ra, Âm Dương đạo không tìm được long mạch chính của Trung Hoa, có như vậy thì Đạo môn sau này mới có thể bước vào thời kỳ thái bình thịnh thế. Còn sự hi sinh của tôi và Y Y cũng được coi như là đã có giá trị.
"Ầy! Hỏi thế gian tình là chi, để khiến cho người ta đau buồn hết mực!" Đúng lúc này, Vương Lỗi bỗng xuất hiện ở trước mặt tôi, cầm lọn tóc đứt của Thạch Minh Thánh Hàm trong tay, nhìn đăm chiêu về hướng cô ta rời đi. Bóng lưng cô độc đó thoạt trông như một thi nhân u buồn sầu khổ.
Tôi bị sự xuất hiện đột ngột của anh ta dọa cho sợ hết hồn, bèn vội vàng hỏi: "Lỗi gia, anh xuất hiện từ khi nào thế?"
Vương Lỗi không quay đầu nhìn tôi mà chỉ lắc đầu rồi nói: "Lỗi gia tôi là một ngọn gió cô độc, đuổi theo bước chân tự do. Chỉ cần có nơi nhớ nhung là sẽ có bóng dáng của Lỗi gia!"
"Lỗi gia, anh nói chuyện đàng hoàng một chút được không?" Thấy dáng vẻ tưng tửng này của anh ta, tôi kích động đến nỗi muốn xông lên quất cho anh ta một trận. Nhưng tôi đánh không lại được Vương Lỗi, nên chỉ đành nói chuyện hẳn hoi với anh ta.
Thấy tôi nói thế, Vương Lỗi mới thở dài một tiếng: "Anh Cửu, mẹ nó chứ, đếch có thiên lý gì cả! Vì sao ông trời lại để Lỗi gia gặp phải cô ta! Yêu mà không có được, thật sự là đau đớn kinh khủng!"
Có thể nhìn ra Vương Lỗi đã rung động thật sự. Với trí thông minh của anh ta, e là cũng đã sớm nhận ra chuyện đó. Chỉ là anh ta vẫn luôn đè nén trong tim, hôm nay mới bộc lộ ra ngoài, nhưng lại là nỗi đau vô cùng.
Tôi không muốn chuyện này ảnh hưởng đến cảm xúc của chúng tôi, bèn đổi đề tài hỏi ngược lại anh ta: "Lỗi gia, giờ anh tính thế nào?"
Tôi cố ý hỏi anh ta như vậy là bởi vì tôi đoán chắc chắn anh ta đã nghe thấy cuộc nói chuyện của tôi và Thạch Minh Thánh Hàm.
"Còn có thể tính như thế nào nữa!" Vương Lỗi lườm tôi một cái như đang trách tôi phớt lờ đề tài của anh ta, đoạn nói: "Hiện tại Đạo môn đã thống nhất, hòa bình phát triển. Giờ cậu rút ra khỏi Đạo môn rồi lại còn muốn hi sinh Lâm Y Y để bảo vệ bí mật Đạo môn Trung Hoa. Cậu phó thác Tử Long cho tôi, nếu như không tìm được ao máu Hồng Liên, tôi sẽ ra tay giết anh ta thay cậu. Tư tưởng của mấy người phức tạp quá, Lỗi gia tôi cũng sắp phải về nhà đây. Anh Cửu, cậu mau chóng đi tìm người của Âm Dương đạo đi, tôi đi cứu Y Y với cậu! Nếu như họ giết Y Y, vậy tôi sẽ giết sạch bọn chúng!"
Tôi cũng đã từng nghĩ đến chuyện đi tìm Thạch Minh Thánh Hàm, sau đó cứu Y Y ra. Thế nhưng Thạch Minh Thánh Hàm là cao thủ huyễn thuật, chúng tôi sao có thể tìm được chỗ ẩn thân của cô ta. Mà điều quan trọng nhất là cô ta cho tôi quá ít thời gian!
Thế nhưng chỉ cần còn có một chút cơ hội tôi cũng tuyệt đối không từ bỏ. Ấy thế nhưng tôi lại thấy tò mò với câu nói phải về nhà của Vương Lỗi.
Từ trước đến nay, anh ta luôn tồn tại một cách bí ẩn như một câu đố. Giờ Đạo môn thái bình rồi, chẳng lẽ anh ta cũng phải rời đi ư?
Tôi tò mò nhìn anh ta một lúc, sau cùng vẫn phải cất tiếng hỏi: "Lỗi gia, giờ anh đã có thể nói cho tôi biết mục đích thật sự của việc anh tiếp cận tôi là gì chưa?"
Vương Lỗi nhìn tôi với một vẻ mặt kỳ quái rồi ra điều nghiêm túc: "Anh Cửu, chớ nghĩ nhiều, Lỗi gia tôi thấy cậu đẹp trai nên mới tiếp cận cậu thôi!"
Tôi lườm anh ta một cái rồi cười chán nản: "Lỗi gia, đến mức này rồi anh vẫn không chịu nói cho tôi biết ư?"
"Hê hê, không thể nhé!" Vương Lỗi cười ranh mãnh: "Anh Cửu, đây là bí mật lớn nhất của tam giới, Lỗi gia tôi không thể nói cho cậu biết được. Không sai, quả thật Lỗi gia tôi tiếp cận cậu là có mục đích. Nhưng cậu yên tâm, Lỗi gia tôi tuyệt đối không có ý đồ dòm ngó gì với cậu cả."
Rõ ràng câu trước còn rất đứng đắn, câu sau đã lạc đến tận chân trời. Tôi nghe mà vừa tức vừa buồn cười, nhưng không ngăn anh ta lại, chỉ lườm anh ta một cái, ra hiệu bảo anh ta nói tiếp.
"Có nhiều chuyện thú vị như thế đấy, bánh xe vận mệnh lần này dự đoán sai, để Lỗi gia tôi quen biết cậu và Tử Long. Nhắc đến thì đây cũng là duyên phận. Bây giờ Đạo môn thái bình, là cảnh tượng mà tất cả mọi người đều mong ngóng được trông thấy. Lỗi gia tôi cũng có thể yên tâm về nhà, hi vọng trên bánh xe vận mệnh kiếp sau không còn xuất hiện tên hai người nữa. Lỗi gia tôi sẽ chờ cậu ở núi Miêu Vương bảy ngày, nếu như không tìm được tung tích của Âm Dương đạo, Lỗi gia tôi sẽ đưa Tử Long đi tìm ao máu Hồng Liên ở cuối sông Minh Hà. Nếu như Tử Long có thể quay trở về, vậy chứng tỏ sức mạnh tà ác trên người anh ta đã được thanh tẩy. Còn nếu như anh ta không trở về, vậy có nghĩa là anh ta đã bị tôi giết chết. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là ba chúng ta đời này đã hết duyên."
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Vương Lỗi nghiêm túc như vậy. Tôi quen biết anh ta lâu như thế mà chưa từng thấy anh ta nghiêm túc đến vậy. Khiến cho tôi như có ảo giác, rằng người đứng trước mặt tôi không phải là một Vương Lỗi bất cần đời, suốt ngày cười đùa trêu chọc kia nữa.
Vương Lỗi nói rất mơ hồ, tôi đại khái chỉ đoán được một ít. Anh ta cố tình tiếp cận tôi hình như là bởi vì trên bánh xe vận mệnh xuất hiện tên tôi và Tử Long, nên anh ta mới đến tìm hai chúng tôi.
Thế nhưng có lẽ bánh xe vận mệnh xảy ra sai sót gì đó, hiện giờ Đạo môn thái bình, đâu có dấu hiệu của thiên tai nhân họa? Cho nên Vương Lỗi mới cáo biệt tôi. Nhưng nghe giọng điệu của anh ta thì lần ly biệt này có lẽ thật sự sẽ là lần cuối cùng chúng tôi được gặp nhau, không có sau này nữa.
Nói thật là tôi không nỡ. Nhưng cho dù là vậy, đến hiện tại tôi mới phát hiện ra mình chẳng biết gì về anh ta cả. Mặc dù chúng tôi rất thân nhau, nhưng luôn có một cảm giác kỳ quái, tựa như anh ta vốn dĩ không phải người chung một thế giới với chúng tôi.
Nhưng Đạo môn thái bình, tam giới yên bình, đây chẳng phải là sứ mệnh cả đời của những người tu đạo như chúng tôi hay sao? Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, lúc hoàn thành sứ mệnh, mọi người sau cùng vẫn phải nói lời chia tay, đường ai nấy đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận