"Anh Cửu, có nhớ tôi không nè?"
Vừa nghe thấy tiếng cười hì hì này, tôi giật cả mình, tay cầm đĩa rượu thịt khẽ run, vội vàng ngẩng đầu nhìn người Miêu vừa đến đưa cơm
"Lỗi gia là anh à!" Vừa nhìn rõ người tới là ai, tôi tức thì vui mừng hô một tiếng.
"Suỵt, nhỏ tiếng thôi, đừng để bị lộ!" Tôi vừa lên tiếng, Lỗi gia vội vàng ra hiệu nhỏ tiếng, sau đó nghiêm túc bảo: "Anh Cửu, tôi biết cậu nhớ Lỗi gia này lắm, nhưng cũng không cần kích động thế đâu. Cậu thế này, nếu để người khác nhìn thấy thì chắc chắn sẽ tưởng rằng hai chúng ta có tư tình gì đó. Lỗi gia này biết mình rất đẹp trai, gần như đẹp trai ngất ngây hớp hồn, nhưng Lỗi gia phải tặng cậu một câu: Hãy biết quý sinh mệnh, tránh xa tình đồng chí!"
Không sai, tuyệt đối không sai. Người tự cao tự đại không biết xấu hổ này, ngoài Vương Lỗi ra thì còn ai vào đây chứ?
Tôi không hiểu, sao Diệp Chu Tinh lại dẫn Vương Lỗi tới đây cùng, bèn hỏi: "Lỗi gia, sao anh lại đến đây với Diệp Chu Tinh?"
"Nói ra thì dài lắm! Ôi!" Vương Lỗi giả vờ than ngắn thở dài, đặt mông ngồi trên ghế đá, trông có vẻ rất mệt mỏi, nói: "Sau khi chúng ta tách nhau ra, tôi tới vùng biên giới tìm cơ thể của mình. Lỗi gia tôi không dám trễ nải thời gian, lo lắng người của Linh tộc sẽ tìm được các cậu, nên hớt hải chạy vào thành phố, trước tiên tắm suối nước nóng một cái, sau đó lại đi mát-xa. Cuối cùng ăn xong một bữa thật no nê, rồi lại tìm khách sạn nghỉ ngơi một đêm. Nói chung là chậm trễ mất khoảng hai ngày, rồi mới hỏa tốc hỏa tiễn chạy tới trại Cổ Miêu..."
Ý của Vương Lỗi là anh ta rất cực khổ, nhưng nghe thấy những việc anh ta làm, tôi với Tử Long lại toát mồ hôi lạnh. Đây đâu có giống kiểu vội vàng vội vã đi tìm chúng tôi, rõ ràng là đi hưởng thụ cuộc sống thì đúng hơn. Anh ta còn đường hoàng nói rằng mình rất cực khổ, nhưng tôi và Tử Long hiểu rõ tính tình của Vương Lỗi. Tuyệt đối không được phản bác anh ta, nếu không anh ta sẽ dài dòng kéo đến tận chân trời cho xem.
Nghe anh ta nói xong, Tử Long cười bó tay, hỏi: "Lỗi gia, chỉ trong thời gian ngắn như thế, anh chạy tới đây bằng cách nào?"
Tử Long vừa hỏi, tôi cũng nghĩ đến điều này, con đường đến trại Cổ Miêu không ngắn. Nếu đi bộ thì cho dù có đi xuyên ngày xuyên đêm, ít nhất cũng cần một tuần.
Tôi cũng đang chờ câu trả lời của Vương Lỗi, nhưng anh ta lại thong dong nói: "Các cậu quên rồi à? Ban đầu tôi bị cái tên Mạnh Doanh lôi đi tiễn xác trôi với hắn, cho nên đi đường thủy sẽ tiết kiệm thời gian hơn một nửa! Thật ra Lỗi gia tôi có thể đến sớm hơn một chút, chẳng qua lúc đến dòng suối ở dưới chân núi, tôi tranh thủ tắm suối một cái, đánh răng rồi gội đầu nè... Lúc đi lên vừa khéo gặp phải Diệp Chu Tinh đang do thám tình hình ở xung quanh! Những chuyện sau đó thì cô ấy cũng đã kể cho tôi nghe rồi. Chúng tôi mới tán gẫu tâm sự một hồi, tranh thủ trời tối mới mò lên đây."
Hóa ra anh ta tới đây bằng đường thủy, chẳng trách anh ta tiết kiệm được nhiều thời gian như thế. Nghĩ vậy, tôi không khỏi cảm khái bật cười. Nếu lúc đó chúng tôi cũng nghĩ tới việc đi bằng đường thủy thì ít nhất giày cũng sẽ không bị mòn rách rồi.
Chúng tôi cũng đã quen với màn tự luyến dài dòng của Vương Lỗi. Anh ta thấy tôi và Tử Long chỉ cười mà không nói gì lại nói tiếp: "Thật ra Lỗi gia tôi vào trong thành phố, chủ yếu cũng không phải để đi thư giãn, mà là đi thám thính tin tức cho các cậu. Thần Tiêu môn, Diệp gia đều nghe theo sự dẫn dắt của hộ pháp Linh tộc, đang tìm các cậu khắp mọi nơi. Nếu như Lỗi gia này đoán không sai thì chẳng mấy ngày nữa bọn họ sẽ tìm đến trại Cổ Miêu. Nhưng người của Linh tộc không hề xuất hiện, nghe bảo bọn họ đi tìm thần mộ của Thái Ất Chân Nhân rồi! Mà này, anh Cửu, tôi có tin tức về một người mà có lẽ cậu sẽ quan tâm đấy."
Nói đến đây, Vương Lỗi lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thâm ý. Tôi giật mình, nhanh chóng phản ứng nói ngay: "Lỗi gia, người mà anh nói chính là bác Diệp?"
"Đúng thế!" Vương Lỗi gật đầu bảo: "Bác Diệp đã rời khỏi Diệp gia, nhưng lại nương nhờ Linh tộc. Có Linh tộc làm hậu thuẫn nên bây giờ ông ta đã cầm ấn Huyền Chân của cậu đi đến núi Tề Vân ở An Huy. Ông ta tới đó là vì muốn tìm được cái nôi của môn phái Huyền Chân - Huyền Chân quan chân chính. Tìm được Huyền Chân quan, ông ta có thể triệu tập các đệ tử Huyền Chân đã mất tích năm đó, gây dựng lại Huyền Chân giáo! Đến khi ấy, rõ ràng có thể giúp Linh tộc tăng thêm thế lực. Hiện tại, có thể nói Linh tộc không khác gì mặt trời ban trưa. Nếu không vì phải đi tìm thần mộ của Thái Ất Chân Nhân, e rằng đại đa số Đạo môn đều bị bọn họ tấn công rồi. Nhưng Đạo môn phân bố rộng rãi khắp nơi, bọn họ không thể liên kết được thế lực của mình. Đây cũng là cơ hội cho Đạo môn tạm nghỉ xả hơi. Với lại, Long Hổ tông không xuất hiện, bọn họ không dám ngang ngược tấn công Đạo môn. Cái chiêu trốn tránh không gặp của Long Hổ tông quả đúng là tuyệt diệu!"
Nghe Vương Lỗi nói thế, tôi cũng trầm tư suy nghĩ. Không ngờ hơn mười ngày sau khi chúng tôi rời đi, Đạo môn lại xảy ra nhiều chuyện thế này. Có điều tôi không ngờ được là bác Diệp lại cầm ấn Huyền Chân để gây dựng lại Huyền Chân giáo.
Nếu như ông ta thật sự tìm được Huyền Chân quan chân chính thì danh tiếng của Huyền Chân giáo sẽ bị ông ta hủy hoại chẳng còn gì. Cho nên nhất định phải ngăn cản ông ta!
Vừa nghĩ như thế, tôi cảm thấy gánh nặng trên vai mình càng nặng thêm.
Chỉ trong một chốc trầm mặc ngắn ngủi, Diệp Chu Tinh đã nói ra suy nghĩ của mình: "Nếu Đạo môn của Hoa Hạ vẫn cứ phát triển theo xu thế này thì Linh tộc ắt sẽ thống nhất Đạo môn, và đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Sơ Cửu với Tử Long là người duy nhất có thể ngăn cản Linh tộc. Chờ Sơ Cửu giải quyết chuyện của trại Cổ Miêu xong là có thể đi ngăn cản bác Diệp gây dựng lại Huyền Chân giáo. Đến lúc đó hẹn ước mười năm cũng đã đến, Sơ Cửu cũng có thế lực chống lại tôn chủ của Linh tộc. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là cậu và Linh tộc đã chính thức khai chiến!"
Suy nghĩ này của Diệp Chu Tinh cũng là điều mà tôi vừa rồi nghĩ tới. Bây giờ tôi không có nhiều thời gian, chỉ còn một năm nữa là tới hẹn ước mười năm của thôn Ma Câu rồi. Trong một năm này, tôi nhất định phải trốn tránh sự truy sát của Linh tộc, còn phải đến núi Tề Vân ngăn cản bác Diệp, gây dựng lại Huyền Chân giáo.
Đây cũng là biện pháp tốt nhất trong tình cảnh trước mắc, cũng không còn cách nào khác nữa.
Tử Long cùng tán thành ý kiến của Diệp Chu Tinh, nói: "Sau khi chúng ta rời khỏi trại Cổ Miêu, tôi sẽ tới núi Thanh Thành ở Tứ Xuyên, lấy bút Thiên Sư của mình, gây dựng lại Phù Lục phái. Cộng thêm Huyền Chân giáo của Sơ Cửu, sức mạnh của hai giáo phái lớn chúng ta chắc có để chống chọi với Linh tộc!"
"Cũng được!" Diệp Chu Tinh gật đầu bảo: "Tử Long, đến lúc tôi đi với anh. Đạo môn tuyệt đối không thể bị Linh tộc tiêu diệt. Nếu không để mất nhân tâm thì thật sự một cơ hội nhỏ nhoi cũng chẳng có nữa!"
"Tiệc bàn dài của người Miêu kết thúc rồi, sắp tổ chức nghi thức Lạc Hoa động nữ kìa!" Lão quỷ vẫn đứng bên cạnh cửa sổ quan sát tình hình bên ngoài, đột nhiên lên tiếng nhắc nhở chúng tôi.
Tôi vội vàng đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ. Quả nhiên tôi nhìn thấy người Miêu ở phía dưới đã bắt đầu dọn dẹp bàn ghế. Hiển nhiên bữa tiệc của họ đã kết thúc, đây là bữa ăn tập thể đưa tiễn Lạc Hoa động nữ. Tiếp theo họ sẽ đưa Lạc Hoa động nữ vào động Lạc Thần.
Đồng thời tôi cũng chú ý đến tình hình phía dưới chòi, người giám sát chúng tôi hoàn toàn chưa hề rời khỏi đó. Họ giám sát tình hình của chúng tôi mọi lúc. Đây là do đại tư tế sắp xếp, rõ ràng tối nay bọn họ sẽ không cho chúng tôi rời khỏi chòi này.
Nhưng tôi không rõ, đến tận bây giờ đại tư tế vẫn không hề lộ mặt, chẳng lẽ vết thương của hắn còn nặng hơn cả tôi, tới giờ vẫn chưa khỏi?
"Thế này đi, Sơ Cửu, cậu đi với tôi xuống đó! Anh Long, các người đứng bên cạnh cửa sổ, thu hút sự chú ý cho đám chó trông cửa đó!" Vương Lỗi đưa ra đề nghị. Vừa hay tôi có thể đóng giả thành người đưa cơm, trốn ra ngoài cùng Vương Lỗi.
Không thể chờ đợi thêm nữa. Diệp Chu Tinh vội vàng bôi trét màu sắc sặc sỡ lên mặt tôi, chỉ có đôi mắt là lộ ra ngoài.
Tôi mặc trang phục của người Miêu. Nếu tôi không mở miệng nói chuyện thì người Miêu giám sát tuyệt đối không phát hiện ra được.
Sau khi cải trang xong, Tử Long nhắc nhở chúng tôi phải cẩn thận. Tiếp theo, tôi mới bưng mâm đưa thức ăn đi xuống lầu với Vương Lỗi.
Vương Lỗi đi phía trước, ngang nhiên đường hoàng, hoàn toàn không có một chút cảm giác chột dạ nào, đã thế còn khiến người ta có cảm giác anh ta chính là người của trại Cổ Miêu.
Anh ta đi phía trước dẫn đường, còn tôi theo sau, cúi đầu khom lưng cố gắng không cho bọn họ nhìn thấy mặt. Chúng tôi vừa đi xuống, đương nhiên sẽ làm bọn họ chú ý.
Bọn họ vừa lại gần, tim tôi đã thắt lại, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi. Còn Vương Lỗi vẫn dáng vẻ cười tí tởn, còn chủ động chào hỏi bọn họ, mở mồm nói: "Sawadikha cẩu cẩu cẩu... Simida cẩu cẩu cẩu..."
Mới đầu tôi tưởng anh ta biết nói tiếng Miêu, nhưng anh ta vừa lên tiếng, tôi lập tức trợn mắt, tim gan phèo phổi như sắp ngừng đập, chửi thầm một tiếng: "Đệch, tên Vương Lỗi này muốn chơi chết chúng tôi hả!"
Nhưng tôi không ngờ, Vương Lỗi nói lung tung tiếng nước ngoài dăm ba câu, lại dọa mấy tên người Miêu kia nghệt ra. Tôi lại nhìn sang Vương Lỗi, anh ta còn vỗ ngực với tôi, gật đầu, ra vẻ như anh ta rất quen thuộc vậy.
Lúc này, tôi vẫn cảm thấy tim thắt chặt, sợ những người Miêu đó đột nhiên phản ứng kịp. Cái kiểu chào hỏi to gan lớn mật này càng làm tôi đã chột dạ lại thêm căng thẳng.
Nhưng cũng rất kích thích!
Mấy tên người Miêu canh gác mất vài giây mới hoàn hồn lại. Không ngờ bọn họ lại vỗ ngực thùm thụp, văng ra một câu tiếng Miêu mà chúng tôi nghe không hiểu. Vương Lỗi giả vờ như rất am hiểu, liên tục gật đầu mỉm cười, dẫn tôi đi tới chỗ sân phơi ngũ cốc.
Mãi đến khi chúng tôi đã đi đến sân phơi ngũ cốc, tôi mới thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận