Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 451: Rò rỉ tin tức

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Nghe thấy tiếng hét quen thuộc, cơ thể tôi bất giác run lên. Cảm giác sợ hãi này bắt nguồn từ trong nỗi hoảng sợ sâu trong nội tâm từ khi tôi còn bé, cho dù tôi đã trải qua bao nhiêu chuyện kinh khủng như vậy, nhưng khi nghe thấy tiếng hét quen thuộc này, tôi vẫn cứ sợ hãi không thôi.
Bởi vì tôi đã quá quen với tiếng hét này. Năm đó hai người thợ làm vàng mã Tả Âm - Hữu Dương đến thôn Ma Câu đã lừa lão trưởng thôn, nói rằng có thể giúp đỡ giải quyết chuyện ma quái trong thôn.
Chính bọn chúng đã tìm tôi, bảo tôi vẽ mắt lên hình nộm bằng giấy, cuối cùng tôi bị hình nộm câu mất hồn, để cho hai kẻ kia tìm thấy ông nội và sư phụ Tiêu Dao Tử đang trốn trong quan tài.
Mà câu ngày xưa thợ làm vàng mã Hữu Dương từng đọc lại giống y như câu nói đang vang lên ở phía sân sau lúc này: "Trúc xanh, giấy trắng tết tiểu nhân, vẽ da vẽ cốt khó vẽ hồn; máu tươi, tóc bạc tìm ba hồn; hồn ơi hồn hỡi hồn nấp nơi nao? Nhấc bút vẽ mắt âm dương, là giấy là hồn cũng là người!"
Lão quỷ thấy tình hình có vẻ không ổn, vội vã bảo hai anh em Dương lão tam lùi lại phía sau, sau đó mới dùng sức vỗ vai tôi một cái thật mạnh. Cái vỗ này mới khiến tôi hoàn hồn lại.
"Tiếng hét vừa rồi hình như là ngữ điệu của thợ làm vàng mã?" Lão quỷ nghe ra được nguồn gốc của âm thanh này, vừa run run vừa lẩm bẩm một câu. Sau đó như sực nhớ ra biến cố vừa rồi của tôi, ông ta vội vàng hỏi: "Sơ Cửu, ban nãy cậu làm sao thế?"
Tôi không biết nên giải thích với họ như thế nào, đây là nỗi ám ảnh và sợ hãi sâu trong nội tâm tôi, như ác mộng triền miên. Bất luận là ở đâu và vào lúc nào, chỉ cần nghe thấy tiếng hét này tôi đều sẽ sợ mất mật.
Tôi lắc đầu, chuyển đề tài: "Không sao, phía sân sau có người. Trấn Ma Câu năm năm nay ngoại trừ người hộ tống của Địa phủ thì không có người sống đi vào, xem ra kẻ này hẳn là đã trà trộn vào sau khi chúng ta xua tan màn sương quỷ. Lén lút đi vào, nhất định không phải kẻ tốt lành gì. Nhưng đã bị tôi bắt gặp được rồi, tôi nhất định sẽ đi xem thế nào. Mọi người đi sau tôi, cách xa xa một chút, để nếu như có xảy ra tình huống khẩn cấp thì cũng không bị loạn trận tuyến."
Ba người họ đều đồng loạt gật đầu, đồng thời nhắc nhở: "Nhất định phải cẩn thận đấy nhé!"
"Được." Tôi đáp lại, rồi rút Thước Trấn Hồn ra, khẽ khàng nhón chân lẻn về phía sân sau, gần như không phát ra một tiếng động.
Lúc tôi bước đến gần, tiếng hét đã dừng lại, biến thành những tiếng "soạt soạt" chói tai. Tôi đi thẳng đến trước cánh cửa gỗ của phía sau sân, hít một hơi thật sâu rồi đưa tay đẩy mạnh cửa.
Một tiếng "két" vang lên, cánh cửa gỗ bị tôi đập mở mạnh đến nỗi sau khi đập vào tường còn bật ngược trở về, tôi nhanh chóng đỡ lấy cánh cửa, thuận đà lách vào.
Khi bước vào trong sân, tôi tức thì hô to một tiếng: "Là ai? Mau bước ra đây, đừng giả thần giả quỷ nữa!"
Lúc này trời đã tối, tầm nhìn rất kém, tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình như có một bóng đen đang ngồi ở chỗ giữa sân. Chỗ sân sau này khá kín, ngoại trừ bức tường vây cao cao ra thì ngay cả nóc cũng lợp ngói.
Cho nên chỗ này trông còn tối hơn cả ngoài kia.
Lúc tôi hô lên, tôi đã chầm chậm đến gần bóng đen đang ngồi, đồng thời cảnh giác với tình hình xung quanh. Nhưng bóng đen này hình như không hề đứng dậy, có thể lờ mờ trông thấy ông ta một tay cầm thanh trúc, một tay cầm một con dao nhỏ lóe lên ánh sáng sắc bén.
Ngay lúc tôi định mở miệng ra thăm dò lần thứ hai, bóng đen kia chợt bỏ thanh trúc và con dao nhỏ trong tay xuống. Ông ta lần mò lồng ngực mình, hình như là lấy ra một hộp quẹt. Khe khẽ thổi mấy lần, hộp quẹt mới lóe lên ánh lửa yếu ớt.
Tôi còn chưa nhìn rõ dáng vẻ của người này, ông ta đã dùng hộp quẹt thắp sáng ngọn đèn trước mặt mình. Đèn vừa thắp lên, khuôn mặt của ông ta cũng được chiếu sáng. Người này tuổi cũng không còn trẻ, khoảng trên dưới sáu mươi, thân hình gầy gò, râu trên cằm và mép đều rất dài, còn trắng như cước. Nhưng cặp mắt lại rất sáng, rất có thần, không giống như thần thái của một người ở độ tuổi này nên có.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, người đó đã vẩy hộp quẹt trong tay, vẩy được mấy lần thì hộp quẹt tắt, người đó nhìn tôi và mỉm cười: "Lý Sơ Cửu, là ta!"
Khoảnh khắc ông ta cất tiếng tôi đã nhận ra ngay, đó chính là lão thợ làm vàng mã, sư phụ thân truyền của Tả Âm, Hữu Dương!
Lúc đó, Chu Bát Tự đầu độc ông ta, khiến ông ta tưởng nhầm tôi là kẻ giết chết hai đồ đệ của mình. Sau đó ông ta đến quán trọ tử thi tìm tôi báo thù, sau khi giao thủ với ông ta, tôi đã kể hết chân tướng.
Lão thợ làm vàng mã này cũng là người hiểu đạo lý, sau khi biết rõ chân tướng thì đã hóa giải thù hận trong lòng. Sau đó tôi đã thả ông ta đi, nhưng không ngờ lại có thể gặp lại ông ta ở chốn này.
Tôi tò mò hỏi: "Lão tiên sinh, sao lão lại đến trấn Ma Câu này vậy?"
Lão thợ làm vàng mã đứng dậy, vỗ mạt trúc trên người rồi cười: "Sơ Cửu, nếu như ta không đến thì các cậu định giải quyết thuyền giấy mà đám thủy quỷ kia chèo thế nào?"
Ông ta nói đến đây, tôi chợt tỉnh ngộ. Con thuyền giấy chặn sông lại do chính hai đồ đệ của ông ta tết. Tả Âm Hữu Dương học được từ ông ta, họ có thể tết, vậy thì lão thợ làm vàng mã đương nhiên sẽ có cách ứng phó.
Nghĩ đến đây, tôi kích động nói: "Ý của lão là lần này lão tới để giúp tôi?"
"Đúng thế!" Lão thợ làm vàng mã gật đầu cười: "Năm đó sau khi ta rời đi đã lén tìm hiểu những chuyện táng tận lương tâm mà hai đồ đệ ta từng làm. Thật ra trước đây ta đã từng đến quê của cậu, chỉ là đạo hạnh lúc đó của ta quá thấp, không thể bước vào được, nên bất đắc dĩ phải quay trở về. Vốn ta cũng không biết hành tung hiện giờ của cậu, chỉ là gần đây trong Đạo môn có lan truyền chuyện của cậu, nói Lý Sơ Cửu cậu sắp trở về đây, sẽ quyết một trận tử chiến ở thôn Ma Câu. Không riêng gì Đạo môn, ngay cả thầy phép hoạt động lén lút cũng truyền tin đến. Sau khi nghe được tin tức, ta cũng chỉ định thử đến thăm dò chút xem thế nào, nào ngờ người xua tan màn sương quỷ của trấn Ma Câu lại đúng là cậu thật."
Nghe lão thợ làm vàng mã kể khiến tôi để ý đến một chi tiết, tại sao Đạo môn lại lan truyền chuyện của tôi? Chuyện chúng tôi đến thôn Ma Câu rất bí mật, gần như không có ai biết, ngoại trừ Diệp Thiếu Khanh ra.
Linh tộc không biết chuyện tôi đã trở về thôn Ma Câu, bọn chúng còn đang chờ đến kỳ hạn kia rồi mới đến thôn Ma Câu trước để đợi tôi. Tôi cũng bởi vì nghe lỏm được kế hoạch của họ ở Diệp gia nên mới đến thôn Ma Câu trước để cứu người sống trong thôn ra ngoài.
Nhưng chúng tôi mới rời đi còn chưa được bao lâu mà hành tung đã bị lộ. Chắc chắn không phải do Diệp Thiếu Khanh, nếu như anh ta dám nói ra, vậy rõ ràng là đã gián tiếp thừa nhận mối quan hệ của anh ta với tôi, làm thế có khác nào đi tìm cái chết?
Hơn nữa, tôi tin tưởng anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không bán đứng tôi.
Lúc này, lão quỷ và mấy người còn lại cũng đã bước vào. Hai người họ từng qua lại với Chu Bát Tự, nên đương nhiên là nhận ra nhau. Lúc mới chạm mặt, hai người đều đứng ngây ra, sau đó thì bật cười.
Lão quỷ xúc động nói: "Không ngờ còn có thể gặp được lão tiên sinh ở đây!"
Thật ra lão quỷ tuổi cũng xấp xỉ với lão thợ làm vàng mã, gọi ông ta một tiếng lão tiên sinh là để tôn xưng nghề nghiệp của ông ta mà thôi.
Lão thợ làm vàng mã cũng cảm khái đáp lại: "Đúng vậy, tôi cũng không ngờ có thể gặp được ông ở chỗ này. Lại càng không ngờ rằng giờ ông đã đi theo Lý Sơ Cửu. Được đấy, Lý Sơ Cửu là người chính nghĩa, đi theo cậu ta sẽ không lầm đường lạc lối!"
"Lão tiên sinh nói không sai, đúng là do trời cao thương xót, cho tôi một cơ hội để tái sinh!" Hai người họ gặp lại nhau, lão quỷ có vẻ rất kích động: "Lão tiên sinh đã đến, vậy thì chúng ta có cách để qua sông rồi. Với tay nghề của lão tiên sinh, tôi tin thuyền giấy trên sông có thể giải quyết dễ dàng!"
Lão thợ làm vàng mã không đưa ra đáp án khẳng định mà chỉ khiêm tốn nói: "Lão quỷ xin cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố hết sức. Năm đó Lý Sơ Cửu đã cho tôi một cơ hội, lúc nào tôi cũng muốn báo ơn, giờ cuối cùng cũng đã tìm được cơ hội rồi!"
"Lão tiên sinh nặng lời rồi!" Tôi lắc đầu, sau đó bắt đầu giới thiệu hai người họ với anh em Dương lão tam: "Dương lão tam, Dương lão thất, đây là thợ làm vàng mã đời trước, không chỉ có tay nghề khéo léo mà làm người cũng rất ngay thẳng! Sau này cứ theo lão tiên sinh, học thêm chút gì đó!"
Tôi vừa giới thiệu, hai anh em họ Dương đã cung kính ôm quyền hành lễ: "Xin chào lão tiên sinh!"
"Hai anh bạn nhỏ không cần phải khách sáo thế đâu." Lão thợ làm vàng mã đỡ lấy tay hai người họ, mỉm cười nói: "Chỉ tiếc thay hai đồ đệ của tôi không ra gì, không làm được việc chính nghĩa thì thôi lại còn làm đủ trò xấu xa. Nếu như tôi quen Sơ Cửu sớm hơn, tôi cũng sẽ để họ đi theo Sơ Cửu, không thì đã không rơi vào kết cục như thế!"
Vốn tôi còn định kể cho lão thợ làm vàng mã nghe chuyện tôi từng gặp lại Tả Âm và Hữu Dương ở tầng mười tám địa ngục. Nhưng dù bị tra tấn ở đó, hai kẻ kia vẫn chẳng có ý định hối cải, trái lại còn vọng tưởng có một ngày có thể mượn xác hoàn hồn để quay trở lại dương gian.
Nghĩ một hồi, tôi thấy mình không nên nói cho lão thợ làm vàng mã thì hơn, để ông ta biết thì cũng chỉ khiến ông ta đau lòng, thấp thỏm hơn mà thôi.
Sau khi ôn chuyện xong, tôi mới tò mò hỏi: "Lão tiên sinh, lão nói chuyện của tôi đã bị lan truyền trong Đạo môn, vậy lão có biết là do ai truyền ra không?"
"Tôi cũng không rõ lắm." Lão tiên sinh lắc đầu, nói: "Lúc đầu tôi còn tưởng là do cậu bảo người lan truyền tin tức ở Đạo môn nên tôi còn định đi tìm cậu đấy. Nhưng sau đó tôi lại nghe nói, người truyền tin này đi là một người thần bí. Người thần bí này hành tung không rõ ràng, chưa có ai nhìn thấy khuôn mặt thật của y. Chỉ là trong khoảng thời gian này, y vẫn luôn tuồn tin tức của cậu ra khắp Đạo môn."
"Người thần bí? Rốt cuộc là ai vậy?" Tôi còn đang suy nghĩ, Dương lão thất bỗng lên tiếng: "Anh Cửu, cậu xem người đó có phải là hai người ở bộ phận đặc biệt không?"

Bình Luận

0 Thảo luận