Lúc này trời đã khuya, tầm nhìn cũng không tốt, nhưng bởi vì đây là một không gian riêng rẽ do Thái Ất Chân Nhân tách ra, nên cũng không đến mức tối đen như mực, nhìn chẳng thấy được đầu ngón tay!
Có ánh sáng yếu ớt, chỉ vừa đủ để nhìn rõ cảnh tượng xung quanh!
Lúc con Cửu Đầu Sư nhảy lên không trung, kiếm trận của Vương Lỗi cũng bay lên theo. Khi kiếm trận kia quay nhanh, tôi không còn nhìn thấy rõ con Cửu Đầu Sư bị vây bên trong nữa.
Phải mất vài giây sau, tôi mới trông thấy chín cặp mắt đỏ như máu! Chín cặp mắt đỏ như máu ấy như đột nhiên mở ra trong đêm đen.
Ngay khi nhìn thấy đôi mắt đó, Đông Tử lập tức chạy về phía tôi, vừa chạy vừa hỏi, "Anh Cửu, cậu còn thuốc nổ không?"
Tôi sững lại, sau đó mới hiểu ra, "Đông Tử, anh muốn dùng thuốc nổ để nổ bay con Cửu Đầu Sư kia à?"
"Ừ." Đông Tử gật đầu, còn tôi lắc đầu cười khổ nói: "Vô dụng thôi, con Cửu Đầu Sư này là thần thú thượng cổ, đao thương súng đạn không làm gì được đâu. Vả lại, giờ tôi cũng không có thuốc nổ! Đông Tử, tôi giao cho anh một nhiệm vụ, anh qua chỗ A Cẩu và lão quỷ đi, xem họ đã tìm thấy kho báu trong Thần mộ hay chưa! Nhớ kĩ, tài sản Đạo môn của Hoa Hạ, tuyệt đối không được rơi vào tay người Nhật!"
Đông Tử hiểu ý tôi, hào hùng vỗ ngực bảo đảm: "Anh Cửu, chỉ cần tôi với A Cẩu còn một hơi thở, chúng tôi sẽ không bao giờ để một món đồ nào của Đạo môn rơi vào tay bọn họ đâu! Anh Cửu, tôi đi đây, cậu với Lỗi gia cẩn thận đấy!"
"Đi đi!" Tôi mỉm cười, Đông Tử nhanh chóng quay người đi, chạy sâu vào trong sơn cốc. Tôi không biết họ đã tìm được Thần mộ hay chưa, nhưng bây giờ, người đồng lòng duy nhất... chỉ còn lại lão quỷ mà thôi.
Ông ta không ở lại tìm chúng tôi, vậy chắc là đã đi với những người khác rồi. Nhưng điều tôi lo lắng là Thạch Minh Thánh Hàm sẽ ra tay với ông ta. Bởi dù sao, Thạch Minh Thánh Hàm cũng đến vì Thần mộ mà.
Có điều bây giờ tôi cũng không thể lo cho an nguy của lão quỷ, chỉ hy vọng A Cẩu sẽ không khiến tôi thất vọng thôi. Bởi vì anh ta là phụng lệnh của lão tổ Diệp gia đến đây, muốn âm thầm giết chết tôi.
Nhưng anh ta vẫn chưa ra tay, cho nên tôi vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng ở anh ta.
Gào!
Mà ngay giờ phút ngắn ngủi lúc tôi trầm tư, nơi kiếm trận giữa không trung bỗng có tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc truyền tới. Tôi còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy kiếm trận của Vương Lỗi bị đánh tan.
Vô số thanh trường kiếm do khí tức ngưng tụ thành cứ thế biến mất không còn tăm hơi! Mà ngay khoảng khắc kiếm trận tan biến, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy chân thân của con Cửu Đầu Sư!
Nó có một thân hình khổng lồ, cao ít nhất năm mét, bốn cái chân cao ngang khoảng thắt lưng của người trưởng thành. Lông trên người đen nhánh, còn mơ hồ tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Khi gió thổi qua, bộ lông kia rào rào lay động.
Chỗ khiến người ta kinh ngạc nhất là phần đầu của con sư tử này, ngoại trừ một đầu sư tử ở chính giữa, các bên còn lại có bốn đầu sư tử nhỏ hơn, tương tự như đầu người, vừa đủ chín đầu!
Ở hai bên lưng của Cửu Đầu Sư còn có một đôi cánh! Chỉ là cánh vẫn chưa sải, nên không chắc chắn có phải cánh hay không. Nhưng mà xét về hình dáng, thì hẳn là một đôi cánh!
Con vật khổng lồ cao năm mét này bay được thật ư? Đây là suy nghĩ đầu tiên của tôi lúc đó, nhưng khi vừa nghĩ tới rồng cũng có thể bay, thì tôi lập tức xua tan nỗi hoài nghi này.
Con quái vật trước mặt là một thần thú thượng cổ, và cũng là vật cưỡi của Thái Ất Chân Nhân đấy!
Theo ghi chép trong Sơn Hải Kinh, từ thủa sơ khai đến nay, Hoa Hạ đã có không ít thần thú, rồng, phượng hoàng, Cửu Đầu Sư, và vô số những thần thú mà chúng ta chưa từng nghe đến.
Chẳng qua phát triển đến bây giờ, hầu như không còn ai thấy nữa. Lúc đầu, khi chưa biết về sức mạnh của không gian, tôi luôn nghĩ mãi không ra, rằng chúng đã đi đâu, thậm chí còn cho là chúng đã tuyệt chủng hết cả rồi.
Nhưng sau khi tiếp xúc với sức mạnh không gian, tôi mới có một phỏng đoán đại khái rằng có lẽ chúng không hề biến mất, mà chỉ là sống ở một không gian khác mà thôi!
Trong lúc dòng suy nghĩ của tôi bị cuốn đi, con Cửu Đầu Sư đột nhiên ngẩng chín cái đầu lên, tất cả chúng cùng gầm lên một tiếng thật dài. Trong tích tắc, đất trời rung chuyển, tôi cảm thấy tai mình cũng gần như bị ép đến chảy máu, đầu óc choáng váng, ngay cả ý thức cũng bị chấn động đến mơ hồ.
Phải mất vài phút sau, tôi mới nghe thấy tiếng bọn họ đang giao chiến!
Con Cửu Đầu Sư trên không trung hung hãn chồm về phía Vương Lỗi, bầu trời xung quanh Vương Lỗi như thể bị bóng tối bao trùm.
Tôi chỉ thấy bóng dáng Vương Lỗi nhanh chóng lùi lại, đồng thời thanh trường kiếm trong tay mãnh liệt vung lên. Theo chiêu thức Đạo môn đã được nâng cấp, thanh trường kiếm ngưng tụ từ khí tức kia bắt đầu nhân lên, từ một thành hai, hai thành ba, cho đến khi trở nên dày đặc, lúc này mới một lần nữa phóng vùn vụt về phía con Cửu Đầu Sư.
Tựa như một lưới gươm, chặn mọi đường tấn công của sư tử!
Thật ra khi Vương Lỗi tấn công, tôi vẫn luôn quan sát đạo thuật của anh ta, tôi biết anh ta đang dạy tôi cách sử dụng chân khí Huyền Chân trong cơ thể mình.
Từng chiêu thức tấn công của anh ta nhìn như rất đơn giản, nhưng trong lòng tôi biết rõ, phải đả thông ba chỗ đan điền, còn phải mượn linh khí của trời đất để bù đắp cho khí tức đã tiêu hao. Nếu không, chắc chắn sẽ không phát huy được uy lực mạnh mẽ như thế!
Đối mặt với trường kiếm như màn lưới kiếm kia, Cửu Đầu Sư hung hãn há miệng, một lần nữa phát ra tiếng gầm chấn động cả núi rừng. Chỉ một tiếng gầm như vậy, giống như phóng ra hết dáng vẻ kiêu căng bệ vệ, lưới kiếm đang ùn ùn kéo đến lập tức bị chấn vỡ tan tành.
Vương Lỗi cũng bị ép bay ngược lại vài mét, cơ thể anh ta liên tục lộn nhiều vòng trên không trung rồi mới dừng lại! Ngay khi đứng vững, Vương Lỗi đã chủ động đạp không khí, tiến về phía con Cửu Đầu Sư, đồng thời hét to với tôi: "Anh Cửu, hỗ trợ!"
"Được!" Tôi gật đầu, nhanh chóng vọt vào trong vòng chiến đấu, lập tức ngồi xếp bằng, cắm kiếm Long Uyên ở trước mặt. Nhanh chóng kết một đạo ấn, sau đó lại biến hóa ấn Ngũ Lôi, đồng thời miệng cũng niệm chú Ngũ Lôi.
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là chú Ngũ Lôi của tôi lại chẳng có tác dụng gì, cứ như một người không biết đạo thuật sử dụng chú Ngũ Lôi vậy! Tôi thử hai lần liên tiếp, nhưng vẫn không hề có phản ứng nào!
"Anh Cửu, đừng dùng đạo thuật Phù Lục. Đây là không gian riêng do Thái Ất Chân Nhân tạo thành, thuật Phù Lục của cậu không có tác dụng gì trong không gian này đâu!" Lúc này Vương Lỗi đang đấu ngang tay với Cửu Đầu Sư, khi thấy tình hình chỗ tôi thì lập tức nhắc nhở.
"Thì ra là thế!" Sau khi biết vấn đề nằm ở đâu, tôi không tiếp tục sử dụng chú Ngũ Lôi nữa. Thay vào đó, tôi đứng dậy rút kiếm Long Uyên trên mặt đất lên, thân thể chấn động kịch liệt, chân khí Huyền Chân trong cơ thể bộc phát tức thì, tất cả đều rót vào trong kiếm Long Uyên!
Trong phút chốc, kiếm Long Uyên đột nhiên tỏa ra ánh sáng vàng, vô cùng chói mắt!
Đây là chiêu duy nhất tôi có thể dùng để tấn công. Vì Cửu Đầu Sư đang ở trên không trung, đây là cách duy nhất có thể công kích được nó. Tôi dùng ngón tay điều khiển kiếm Long Uyên, ngay khoảng khắc kiếm Long Uyên bay lên không trung, nó lập tức trở lên lớn hơn vô số lần.
Ánh sáng vàng chói lọi tỏa ra, lập tức chiếu sáng toàn bộ sơn cốc! Đây là đòn mạnh nhất của tôi rồi, cho dù là Quỷ Vương cũng không dám đỡ đâu!
Khi ngón tay tôi nặng nề chém xuống, kiếm Long Uyên cũng bổ thẳng xuống con Cửu Đầu Sư! Do cơ thể của Cửu Đầu Sư quá kềnh càng, nên tính linh hoạt của nó cũng kém hơn nhiều.
Thanh Long Uyên to lớn vừa vặn bổ trúng cái đầu cao nhất của con sư tử. Cái đầu kia bị chém xuống gọn gàng, chẳng khác nào cắt đậu phụ.
"Anh Cửu, đẹp lắm!" Vương Lỗi kích động hô to với tôi, nhân lúc con Cửu Đầu Sư đang giãy giụa, bèn nhảy vọt tới, trực tiếp cưỡi lên lưng nó.
Trường kiếm trong tay đã tản ra, chỉ thấy anh ta dùng sống tay bổ vào một cái đầu khác. Cũng hệt như cắt đậu hũ vậy, cứ thế chặt đứt một cái đầu nữa. Nhưng điều kỳ lạ là không có máu chảy ra từ phần cổ bị chém đứt.
Nhất là cái đầu bị chặt, sau khi rơi xuống đất lập tức hóa thành một luồng khí đen, biến mất không còn tăm hơi. Khiến người ta cảm giác như, thứ vừa mới bị chém xuống là một cái đầu linh hồn, chứ không phải đầu sư tử thật!
Gầm! Gào!
Con sư tử bị chặt đứt hai cái đầu một lúc, phát ra tiếng gào thét vô cùng đau đớn. Tiếng gầm kia rất thảm thiết, nhưng cũng đầy giận dữ.
Vì quá đau đớn nên cơ thể khổng lồ lộn ngược trên không trung. Vương Lỗi túm chặt phần lông sau lưng con sư tử, rút tay ra phát động công kích!
Tôi thấy thế lập tức lao tới, ngón tay bổ xuống lần nữa, kiếm Long Uyên vung trên không một vòng rồi lại chém vào con Cửu Đầu Sư đang lăn lộn.
Đợt tấn công này cũng chặt đứt một cái đầu nữa của con sư tử. Lúc này, Cửu Đầu Sư đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía tôi, mấy cặp mắt còn lại gần như phun ra lửa giận, nhìn đến mức trong lòng tôi cũng cảm thấy ớn lạnh!
Tôi biết, nó đã để ý đến mình rồi!
Đúng như dự đoán, khi tôi nhận ra điều này, con sư tử bỗng nhiên lao vọt tới đây. Tôi chỉ cảm thấy xung quanh mình tối sầm, mà con sư tử đã đến ngay trước mặt.
Tôi còn chưa kịp chạy thì đã bị móng vuốt của nó tóm lấy, hệt như đại bàng bắt gà vậy. Tôi bị giam cầm bởi móng vuốt của con Cửu Đầu Sư, căn bản không thể thoát ra.
Hơn nữa, khi móng vuốt của nó phát lực, cảm giác nghẹt thở cũng lập tức ập đến. Nếu cứ tiếp tục thế này, cho dù tôi không ngạt thở mà chết, thì cũng bị nó ép thành thịt nát mất.
Nhưng điều khiến tôi khiếp sợ hơn cả là sau khi tóm lấy tôi, nó vẫn lộn nhào người trên không, thuận thế lắc người một cái, Vương Lỗi cũng bị hất văng xuống khỏi lưng nó.
Vương Lỗi vừa ngã xuống thì cũng bị móng vuốt của con Cửu Đầu Sư tóm gọn, giam cầm chặt chẽ, thậm chí còn không có cơ hội giãy giụa. Gần như cùng lúc đó, tôi trông thấy một cảnh tượng còn quỷ dị hơn!
Ba cái đầu của con sư tử bị tôi chặt đứt khi nãy, đang từ từ mọc ra...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận