Đèn trong nhà giống như có người cố ý khống chế vậy! Từ căn nhà đầu tiên, từng căn một bắt đầu sáng lên rất nhịp nhàng!
Chỉ sợ con người khống chế cũng không thể làm được chính xác như thế.
Chỉ trong khoảng mười giây ngắn ngủi, đèn trong trấn cổ này đều sáng hết lên. Đèn kia hẳn là đèn cầy, không sáng lắm nhưng cũng đủ chiếu sáng cả trấn cổ.
Nhất là căn nhà như bảo tháp ở chính giữa, ánh đèn nơi đó rất chói mắt. Tổng cộng có ba tầng thì ba tầng đều có ánh đèn! Thoáng cái, chúng tôi có thể nhìn thấy cửa sổ ở tầng giữa đang mở ra.
Nhưng bên trong trấn cổ này thực sự quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở. Dường như trong trấn cổ này không có gió, nhưng lại lành lạnh, giống như không khí xung quanh đều thổi vào lưng chúng tôi vậy!
"Mọi người cẩn thận một chút! Nhất định phải đi theo tôi, tuyệt đối không được hành động riêng lẻ!" Trong lúc tất cả mọi người đều trầm mặc, Lâm Tiêu lại căn dặn.
Tiếng nói vừa dứt, tôi liền thấy ông ta rút Thất Tinh Kiếm ra, bước về phía một căn nhà trước. Lúc chúng tôi từ từ bước đến căn nhà đó, tôi phát hiện ra một điều rất lạ.
Đó là cửa lớn hai bên nhà đều là mở một nửa đóng một nửa! Trong những người này, chắc chỉ có Lâm Tiêu nhìn ra đây là nhà của người chết, không phải dành cho người sống.
Nói cách khác, hiện tại chúng tôi đã tiến vào thôn quỷ! Thôn quỷ là tồn tại siêu tự nhiên, một khi đi vào thì sẽ không dễ đi ra. Lâm Tiêu không nói ra chắc là vì sợ khiến những người khác khủng hoảng.
Mà trong lòng tôi cũng càng hiếu kỳ, tại sao căn cứ của phái Luyện Đan lại nấp phía sau thôn quỷ này?
Lâm Tiêu đi đằng trước rất chậm. Đợi đến khi đi đến trước mặt tòa tháp kia, ông ta mới dừng lại trước cửa lớn mười mét. Điều kỳ lạ là cửa lớn của tòa tháp này đóng lại, rõ ràng không giống như những căn nhà người chết khác.
Không một ai nói chuyện, tất cả đều nhìn chằm chằm vào cửa lớn của tòa tháp. Nhìn từ khuôn mặt của bọn họ thì có thể nhận ra, bọn họ vừa sợ lại vừa hiếu kỳ.
Lâm Tiêu không lỗ mãng lao vào, mà lấy la bàn Bát Quái ra. La bàn Bát Quái vừa mở ra, kim gỗ đào lập tức chuyển động. Tốc độ chuyển động không nhanh không chậm, nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Lâm Tiêu lắc lắc mấy lần những vẫn không có bất kỳ tác dụng gì. Cuối cùng ông ta đành phải cất cái la bàn Bát Quái này đi. Chỉ thấy Lâm Tiêu nhíu mày, không nhắc nhở gì nữa mà đi về phía cửa lớn.
Ông ta hành động, chúng tôi lập tức đi theo.
Tiếng ầm vang lên, Lâm Tiêu đá bay cánh cửa lớn của tòa tháp ra ngoài. Mà giây phút cửa lớn bị đá văng ra, chúng tôi liền bị cảnh tượng bên trong làm chấn động.
Chỉ thấy ở tầng đầu tiên của tòa tháp có một đám đệ tử ngã trái ngã phải trên đất. Từ số lượng và cách ăn mặc của bọn họ, chắc hẳn là đám người tiến vào đây trước đó.
Tất cả đều nằm lộn xộn trên mặt đất, chưa biết sống chết.
Mà người lao vào trước hết chính là thầy đồng của Đại Thần môn. Sau khi lao vào trong, bọn họ lập tức đỡ người nằm trên đất dậy. Sau khi kiểm tra hơi thở, lúc này bọn họ mới kích động hô to với chúng tôi: "Lâm đạo trưởng, bọn họ chưa chết, vẫn còn sống!"
Nhìn thấy bọn họ không sao, chúng tôi cũng không lo lắng gì nữa, lao vào trong tòa tháp theo. Lâm Tiêu xem xét mấy người, sau đó cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cũng may bọn họ đều còn sống!"
Lúc này tôi cũng đang quan sát những đệ tử nằm trên đất. Làn da của bọn họ rất trắng, trắng đến hơi doạ người, cảm giác giống như đã lâm bệnh nguy kịch rồi vậy. Nhất là khuôn mặt và thân thể của bọn họ đã có dấu hiệu sưng phù lên.
Dường như những thầy đồng kia đang cứu chữa cho bọn họ. Thế nhưng bận rộn hồi lâu mà những người này chẳng hề có dấu hiệu tỉnh lại gì.
"Lâm đạo trưởng, bọn họ có gì đó khác thường lắm, chỉ sợ là bị kinh sợ! Điều tôi lo là hồn phách của bọn họ đã bị dọa bay!" Một thầy đồng trong đó đến nói chuyện với Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu cười cười, an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, chỉ cần bọn họ còn sống thì quan trọng hơn hết thảy rồi! Tôi luôn có cảm giác nơi này rất quỷ quái, chúng ta đưa bọn họ ra ngoài trước đi!"
"Cũng được!" Thầy đồng kia gật đầu, sau đó bắt đầu cõng bọn họ lên. Tôi cũng cõng một người, vừa cõng lên thì tôi liền thấy người này rất nhẹ.
Tôi nhìn dáng vẻ của ông ta, là một người đàn ông vạm vỡ phương bắc, ít nhất cũng phải đến tám mươi ký. Nhưng tôi cõng ông ta lên người thì cảm giác hình như chỉ có năm mười ký!
Hơn nữa điều càng kỳ quái là thịt trên người ông ta rất mềm! Tôi ôm mông ông ta nhưng lại giống như đang ôm một miếng thịt vừa mềm vừa xốp vậy, chẳng sờ được một chút xương nào.
"Chắc những người này gặp phải chuyện quỷ quái gì rồi?" Tôi nghi ngờ thầm thì trong lòng, lại giơ tay vỗ một cái vào mông ông ta. Tôi vẫn không sờ được tới xương, giống như đang cầm một đống thịt mềm gì đó vậy.
Cảm giác này thực sự quá kỳ quái!
Không chỉ là tôi, chắc những người khác đều cảm nhận được điều này. Nhưng không ai dám mở miệng nói ra, với thân phận của tôi bây giờ thì càng không tiện lộ diện, bởi vậy chỉ có thể nhịn xuống.
Lâm Tiêu xông lên phía trước nhất, chân trước vừa bước ra cửa trấn cổ, một giây sau lại rụt về. Có không ít người đi theo sau ông ta cũng y như vậy.
Tất cả đều vừa bước chân ra, sau đó lại rụt chân về!
Thôn quỷ!
Tôi đã sớm nhìn ra điều này nên cũng không kinh ngạc lắm! Người tiến vào thôn quỷ, nếu không tìm được sơ hở thì đừng hòng ra ngoài. Cũng giống như ảo thuật của Thạch Minh Thánh Hàm vậy, đều là tồn tại siêu tự nhiên.
Cũng có thể nói đây là một không gian thần bí tà dị. Muốn từ không gian này trở lại không gian hiện thực thì nhất định phải tìm được điểm nối giữa hai không gian.
Mãi đến tận bây giờ tôi mới hiểu ra trấn cổ thôn quỷ này chính là nơi ẩn nấp tự nhiên của phái Luyện Đan. Nếu không phá được thôn quỷ này, cho dù có bao nhiêu người đến đây cũng không có bất kỳ tác dụng gì!
Chỉ cần bọn họ không ra thì không ai có thể thương tổn bọn họ.
"Lâm sư huynh, chuyện này là sao? Có phải là quỷ đập tường không? Không đúng, chắc là quỷ che mắt?" Có một đệ tử Thiên Tự môn liên tục thử mấy lần, cuối cùng vẫn thất bại.
Tôi thấy mặt của ông ta không ổn, nhất là lúc hỏi Lâm Tiêu thì sắc mặt càng lúc càng trắng xám!
Lâm Tiêu khẽ lắc đầu, đáp: "Đây không phải quỷ đập tường, cũng không phải quỷ che mắt mà là thôn quỷ!"
Có một số đệ tử đã từng nghe nói đến thôn quỷ. Khi nghe thấy Lâm Tiêu nói ra chữ thôn quỷ, bọn họ sợ đến mức không nói ra được câu nào. Có người to gan, phản ứng lại trước thì bật thốt lên: "Lâm sư huynh, tôi nghe sư phụ nói chỉ cần đi vào thôn quỷ thì gần như không thể đi ra, đây có phải là thật không?"
"Không sai!" Lâm Tiêu gật đầu, nói: "Nếu không tìm được lối ra duy nhất thì cả đời này chúng ta cũng đừng hòng ra ngoài. Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở lại trong thôn quỷ, mãi đến khi biến thành một thành viên trong thôn quỷ này!"
Lâm Tiêu vừa nói ra đáp án tàn nhẫn này, có hai đệ tử tâm lý yếu lập tức ngã ngồi xuống đất, suy sụp và khủng hoảng lắc đầu thì thầm như nhập ma: "Không đâu, tôi không muốn chết.. Cha mẹ đưa cho sư phụ nhiều tiền như vậy, vất vả lắm tôi mới vào được Thiên Tự môn. Tôi còn chưa xuất sắc trở ra, tôi tuyệt đối không thể chết ở đây được!"
Nhìn thấy biểu hiện của người này, tôi cảm thấy rất thất vọng. Đạo môn sa sút, hủ bại có lẽ là vì những người quản lý kia không thể thoát khỏi sự mê hoặc của tiền tài và danh lợi!
Ở trong mắt bọn họ đã sớm không còn ý nguyện ban đầu khi tu đạo, chỉ muốn thu được càng nhiều của cải.
Vốn dĩ đệ tử Thiên Tự môn mà Lâm Tiêu dẫn theo mới là những đệ tử mạnh nhất, nhưng bây giờ bọn họ vẫn bị chuyện cơm áo đè nặng. Cứ tiếp tục hủ bại như vậy thì Đạo môn nhất định sẽ sa sút lần nữa!
Lâm Tiêu cũng rất thất vọng, bất đắc dĩ cười khổ, nói: "Mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ dẫn mọi người ra ngoài! Để mười người ở lại chăm sóc những đạo hữu này, những người còn lại chia nhau ra tìm, nhất định phải tìm được cửa ra!"
Những người nhát gan đương nhiên không dám đi theo, Lâm Tiêu bèn cho bọn họ ở lại chăm sóc những đệ tử này.
Tôi cũng đi tìm kiếm xung quanh một mình. Trấn cổ này không lớn, e rằng còn không lớn bằng một cái thôn núi. Nhưng mỗi căn phòng đều được quét dọn rất sạch sẽ, cách bài trí trong phòng cũng rất đơn giản.
Ngoại trừ cái bàn thì đều bày biện bàn thờ. Trên bàn thờ vừa vặn đốt một cây nến sáp ong! Ánh đèn trước đó chúng tôi nhìn thấy là do cây nến sáp ong này phát ra!
Tôi biết đây là nhà của người chết, cũng không vào trong mà đứng ở cửa quan sát. Đợi khoảng hai ba phút, tôi phát hiện không có điều gì khác thường, lúc này mới chuẩn bị tiến vào trong tìm hiểu tình hình!
Nhưng nào ngờ tôi vừa vào trong, một luồng gió tà không biết từ đâu thổi đến liền thổi tắt cây nến trắng trên bàn thờ!
Trong phút chốc, căn phòng này lập tức đen khịt, là kiểu chẳng thể thấy được năm ngón tay, chỉ ngửi được một mùi máu tanh gay mũi và nồng nặc...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận