Vừa bị nhốt vào điện Âm Ty này, tôi liền phát hiện trong đây ít nhất có hơn chục nghìn âm hồn bị nhốt. Điện Âm Ty này rất lớn, giống như vô tận vậy. Đưa mắt nhìn ra xa thì tràn ngập các âm hồn đang lơ lửng!Xung quanh điện Âm Ty lại có vô số âm binh và quỷ sai. Bọn họ cầm roi trong tay, không ngừng quất vào người âm hồn bên trong điện Âm Ty, đối xử với các âm hồn như súc sinh.
Tôi có thể cảm giác rằng rất nhiều âm hồn bên trong điện Âm Ty này đã mất đi ý thức, sắp sửa biến thành cô hồn dã quỷ.
Tôi nhanh chóng tìm kiếm, thình lình nhìn thấy ở cửa vào có một tấm bia đá. Trên bia đá viết những chữ bằng máu... Phàm là âm hồn bị đưa vào thành Uổng Tử, khi còn sống đều là người làm nhiều việc ác; dựa theo lệnh của Diêm Vương gia, tước quyền được đầu thai chuyển thế, phạt ở lại âm phủ mãi mãi cho đến khi hồn bay phách tán!
Nhìn thấy chữ trên bia đá này, hồn thể của tôi không kìm được mà rùng mình. Đây chẳng phải là điện Âm Ty, mà là thành Uổng Tử ở tầng mười tám Địa Ngục!
Tên khốn Phán quan chưa từng muốn để tôi được đầu thai chuyển thế! Những lời ông ta nói trước đó đều là để gạt tôi! Ai cũng bảo ranh như quỷ, lời này chẳng sai chút nào. Phán quan thù dai nên muốn dùng cách như vậy để trừng trị tôi!
Ở lại thành Uổng Tử này, ngay cả cơ hội hồi hồn tôi cũng chẳng có! Đến lúc đó, tôi không quay về được thì bọn họ nhất định sẽ nói với Vương Lỗi rằng tôi đã đầu thai chuyển thế. Như vậy thì mấy người Vương Lỗi cũng chẳng tìm ra được chút sơ hở nào!
Chết tiệt! Tôi cắn răng, thầm kêu không ổn. Nhưng tôi vẫn còn lý trí nên thầm nói: "Mình nhất định phải rời khỏi thành Uổng Tử này, nếu không thì thật sự chẳng còn cơ hội nào! Cho dù phải dùng cách nào, mình cũng phải đến gặp Diêm vương gia, để ông ấy tự phán quyết!"
Đã hạ quyết định này trong lòng, tôi bèn xông về phía lối ra khỏi thành Uổng Tử. Thế nhưng tôi vừa lao ra đã bị quỷ sai hung dữ ngăn lại. Quỷ sai trừng mắt nhìn tôi, lớn tiếng quát tháo: "Cút về! Nếu không bố mày cho ngươi da tróc thịt bong bây giờ!"
"Anh quỷ sai, tôi oan thật mà. Tôi muốn gặp Diêm vương gia!" Tôi vội vàng kéo tay quỷ sai, không ngừng kêu oan.
"Ha ha..." Nào ngờ quỷ sai lại cười lạnh lùng, không đáp lời. Tôi nhìn thấy phía sau có không ít âm hồn lại gần mình, cũng học theo giọng điệu của tôi mà kêu oan: "Anh quỷ sai, chúng tôi đều là oan hồn. Chúng tôi muốn gặp Diêm vương gia!"
Bọn họ vừa học theo tôi kêu lên như vậy, tôi liền biết không được. Quỷ sai gác cổng nhìn tôi đầy khinh thường, lạnh lùng chế giễu: "Xem đi, bọn họ đều nói mình oan uổng! Thành thật quay lại cho ta đi, như vậy mới có lợi cho ngươi. Đừng tự chuốc lấy khổ cực!"
"Tôi muốn gặp Diêm vương gia. Tôi muốn Diêm vương gia phán quyết lần nữa!" Tôi không cam lòng, cũng tuyệt đối không từ bỏ nên định tránh khỏi quỷ sai, xông ra ngoài.
Thế nhưng bây giờ tôi chỉ là âm hồn có ba hồn bảy vía thôi, đâu còn có sức lực như người sống. Tôi không chỉ không khiến quỷ sai bị đụng ngã, trái lại còn tự ngã xuống đất.
Tôi còn chưa đứng dậy, roi trong tay quỷ sai đột nhiên quất vào người tôi: "Ta bảo ngươi không nghe lời này, dám chống đối bố mày à!"
Quỷ sai vừa mắng vừa quất mạnh vào người tôi. Mỗi một roi đánh lên người, tôi liền kêu lên đau đớn, cảm giác còn đau hơn khi bị đánh vào cơ thể nữa.
Tôi cuộn mình lại, không ngừng lăn lộn trên đất. Cả người tôi đã bị quất đến cứa ra mấy đường, chỉ cần hơi động đậy thì khắp người đều đau đớn.
Quỷ sai đánh mệt rồi thì mới đá bay tôi đi. Tôi ngã trên đất, chẳng đứng dậy nổi, chỉ thấy cả người như sắp sụp đổ. Nằm một hồi lâu, sau đó tôi mới bò dậy, cuộn người vào một góc. Cảm giác tuyệt vọng chậm rãi tràn ra từ đáy lòng!
Mấy người Vương Lỗi chẳng biết tôi đã xảy ra chuyện, nếu đầu thất và nhị thất tôi còn chưa về thì quả thật đến cả Đại La thần tiên cũng không cứu nổi. Ở âm phủ không có ngày và đêm, lúc nào cũng chỉ tối tăm, ngột ngạt và không có ánh mặt trời!
Không ngờ rằng bản thân tôi là người tu đạo, cả đời chưa từng làm chuyện xấu lại rơi vào kết cục như vậy, đây có lẽ là báo ứng của tôi! Tôi vừa nghĩ vừa cười tự giễu, chẳng phát hiện ra được sự thay đổi của thời gian!
Tôi không dám đụng vào những tên quỷ sai kia nữa, bọn họ còn đáng sợ hơn ác ma. Chưa nói đến chuyện tôi không xông ra ngoài được, hơn nữa còn bị đánh cho một trận.
Không biết đã qua bao lâu, càng không biết có phải đã đến đầu thất của tôi hay không. Thời gian trôi qua càng lâu, ý thức của tôi cũng bắt đầu mơ hồ. Đây chính là hậu quả khi ở trong thành Uổng Tử, chết rồi vẫn không thể đi đầu thai chuyển thế, mãi đến khi ý thức hoàn toàn biến mất, biến thành cô hồn dã quỷ rồi hồn bay phách tán!
Tôi càng lúc càng tuyệt vọng nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ. Chỉ cần cánh cửa lớn của thành Uổng Tử vừa mở ra, tôi sẽ xông ra ngoài. Nếu có thể ra khỏi thành Uổng Tử, có lẽ tôi vẫn còn một chút cơ hội!
Không biết chờ bao lâu, đến khi tôi sắp từ bỏ thì cửa lớn của thành Uổng Tử đột nhiên được mở ra. Nhìn thấy cửa vừa được mở, tôi lập tức đứng dậy. Còn chưa kịp lao ra, tôi liền nhìn thấy có mấy chiếc xe ngựa vào trong.
Con ngựa trắng kia là giả, được làm từ giấy nhưng lại rất thật, trông rất sống động. Nếu không nhìn kỹ thì chẳng phát hiện ra được là giả. Mà trên xe ngựa còn chở không ít nhang nến cho người chết.
Tôi đang định tìm cơ hội xông ra, thình lình lại nhìn thấy một người quen, chính là người áp tiêu Địa phủ đến thị trấn Ma Câu trước đó! Vừa nhìn thấy anh ta, tôi lập tức lao đến như thấy được cọng cỏ cứu mạng. Tôi vừa xông lên vừa hô cầu cứu: "Anh tiêu sư, cứu tôi với, cứu tôi!"
Tôi vừa hô lên như thế, quỷ sai kia lập tức cho tôi một roi. Lúc này tôi chẳng quan tâm đến cái đau nữa, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, nhất định phải làm cho người áp tiêu Địa phủ kia cứu mình.
Vốn dĩ người áp tiêu Địa phủ kia còn đang lấy nhang nến. Sau khi nhìn thấy tôi, anh ta liền nhíu mày, sau đó nói mấy câu với quỷ sai bên cạnh. Dường như quỷ sai này có quan hệ khá tốt với anh ta nên không tiếp tục quất tôi nữa.
Lúc này, người áp tiêu Địa phủ kia đi đến trước mặt tôi rồi đỡ tôi dậy: "Lý Sơ Cửu, sao cậu bị đẩy vào thành Uổng Tử vậy? Mấy cậu giải quyết chuyện ở thôn Ma Câu và thị trấn Ma Câu, còn đánh bại Linh tộc nữa! Cậu làm nhiều việc thiện như vậy, sao Diêm vương gia lại đối xử với cậu thế được?"
"Anh tiêu sư, chuyện này nói ra thì dài lắm. Bây giờ chỉ xin anh hãy cứu tôi, tôi muốn sống để trở về giải oan cho mình!" Tôi không có nhiều thời gian như vậy. Không chờ anh ta đáp lại, tôi bèn kể hết chuyện Phán quan muốn hại mình.
Tôi chỉ nói mấy điểm quan trọng. Sau khi nghe xong, người áp tiêu Địa phủ càng nhíu mày chặt hơn. Trầm tư một lúc, anh ta mới lên tiếng: "Thành Uổng Tử này là khu vực không ai quản lí trong âm phủ. Người bị đẩy vào đây chỉ có kết cục hồn bay phách tán! Ngày thường tôi hay đưa nhang nến cho những quỷ sai này nên quan hệ cũng không tệ! Hơn nữa cậu đã nhiều chuyện như vậy vì Đạo môn, là một người khiến tôi khâm phục! Chuyện này tôi sẽ giúp cậu, cậu chờ chút!"
Sau khi nói rõ với tôi, người áp tiêu Địa phủ bắt đầu đi nói chuyện với quỷ sai dẫn đầu kia. Tôi không nghe thấy bọn họ đang nói gì, chỉ thấy thỉnh thoảng bọn họ lại quay đầu nhìn tôi.
Đợi đến lúc quỷ sai kia gật đầu, người áp tiêu Địa phủ liền chạy đến trước mặt tôi, trong tay còn cầm một người giấy nhỏ bằng bàn tay: "Lý Sơ Cửu, tôi đã đút lót cho những quỷ sai này rồi, họ sẽ mở một mắt nhắm một mắt. Cậu trốn vào trong người giấy này trước đi, tôi sẽ dẫn cậu ra khỏi thành Uổng Tử!"
Nghe thấy có hy vọng, tôi chẳng hề do dự mà trốn ngay vào trong người giấy! Tiếp đó, bọn họ liền đánh xe ngựa dẫn tôi ra khỏi thành Uổng Tử.
Đợi đến lúc lên đường Hoàng Tuyền, chúng tôi chợt nhìn thấy quỷ sai đang vội vàng đưa mấy âm hồn về đầu thất. Thấy cảnh này, tôi vội vàng bảo người áp tiêu Địa phủ cho tôi ra ngoài.
Anh ta vừa thả tôi ra, tôi bèn dặn dò: "Anh tiêu sư, trong những âm hồn kia có người bị câu hồn cùng ngày với tôi, nói cách khác thì hôm nay là đầu thất của chúng tôi! Xin anh nhanh chóng chạy đến thôn Ma Câu, báo cho bạn của tôi là Vương Lỗi! Nói cho anh ấy biết tôi đã xảy ra chuyện dưới Địa phủ, không chờ được đến nhị thất nữa, ra tay ngay đầu thất luôn đi! Tất cả xin nhờ vào anh vậy!"
"Được rồi, yên tâm. Tôi đi trước đây!" Sau khi gật đầu, người áp tiêu Địa phủ bèn đánh xe về phía Quỷ Môn quan. Đợi anh ta đi mất, nhân lúc không có quỷ sai tuần tra tôi bèn chui vào trong đội ngũ hồi hồn!
Quỷ sai áp giải đội ngũ hồi hồn đều dẫn đường ở phía trước, chẳng hề chú ý đến tình huống phía sau. Hơn nữa lúc nãy người áp tiêu Địa phủ còn yểm trợ cho tôi, cố tình chào hỏi quỷ sai để thu hút sự chú ý của bọn họ, thế nên tôi mới có cơ hội trà trộn vào trong đội ngũ hồi hồn này.
Bây giờ tôi đã không còn thời gian để chờ đến nhị thất nữa. Sau khi qua đầu thất, quỷ sai sẽ dẫn tôi về lại âm tào địa phủ, đến lúc đó chắc chắn sẽ lộ tẩy! Mà tôi cũng không thể quay lại thân thể của mình được, chắc chắn Phán quan sẽ phát hiện! Nếu bị ông ta phát hiện, người bên cạnh tôi nhất định sẽ gặp họa! Ngay cả người áp tiêu Địa phủ cũng không thể thoát tội!
Vì vậy vẫn chỉ có thể dùng cách của ông thợ làm vàng mã, như vậy mới có thể giấu được. Chỉ là phải thực hiện việc này sớm hơn! Bây giờ điều tôi hy vọng nhất là người áp tiêu Địa phủ có thể thông báo cho mấy người Vương Lỗi trước khi đội ngũ hồi hồn của chúng tôi về!
Cũng chỉ có cách này thì tôi mới sống được!
Tôi xen lẫn ở phía sau cùng trong đội ngũ hồi hồn. Sau khi ra khỏi Quỷ Môn quan, quỷ sai đưa chúng tôi lên dương gian! Vừa về tới dương gian cũng đã qua giờ tí.
Sau khi dò hỏi địa chỉ của chúng tôi, quỷ sai liền chia nhau đưa chúng tôi hồi hồn...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận