Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 560: Lời nguyền chết chóc

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Sau khi tiếp xúc một thời gian ngắn, tôi phát hiện anh Hà là một anh nông dân chất phác, không phải loại người thương thiên hại lý.
Vốn dĩ anh ta muốn để vợ ra cùng, nhưng tôi thấy chị vợ vừa mới sinh con chưa được đầy tháng, nên bảo chị ta ở lại trong phòng chăm con. Oán khí này tuy rằng khó đối phó, nhưng có kiếm Long Uyên trấn áp ở đây, chúng cũng chẳng dám xông vào nữa.
Ít nhất thì đêm nay cũng bình yên rồi.
Anh Hà dẫn chúng tôi đến gian nhà chính, sau đó xuống bếp làm một vài món đồ nhắm và rượu. Chúng tôi yên vị bên cạnh bếp lò, thoải mái không nói nên lời. So với cái lạnh giá ở ngoài trời băng đất tuyết lúc trước thì cuộc sống bây giờ rõ là đang được hưởng thụ sung sướng như hoàng đế.
Tôi uống một ngụm rượu, bắt đầu cất giọng hỏi: "Anh Hà, tôi thấy anh không phải là người xấu, sao lại trêu chọc phải cái thứ ô uế khó dây dưa này vậy?"
"Ầy..." anh Hà thở dài một tiếng, tự hớp một ngụm rượu, tuy trên mặt vẫn còn vẻ lo lắng, nhưng so ra thì đã yên tâm hơn lúc trước được một chút.
"Đạo trưởng, việc này kể ra thì dài dòng, đây là lời nguyền chết chóc của nhà họ Hà chúng tôi." Anh Hà chán nản lắc đầu: "Hai vị đạo trưởng hẳn là có thể nhìn ra, căn nhà cổ này của tôi là nghĩa trang, cũng là do tổ tiên để lại, trước đây là nơi để gửi xác. Lời nguyền chết chóc này bắt đầu từ đời của ông nội tôi. Vốn dĩ người nhà họ Hà chúng tôi cũng đông con đông cháu, nhưng đến lứa của tôi chỉ còn lại một mình tôi."
Tôi càng nghe càng cảm thấy kì quái, nên lựa theo lời anh ta mà hỏi: "Lời nguyền chết chóc? Tôi chưa từng nghe thấy cách nói này bao giờ. Theo lý mà nói, những thứ dơ bẩn quấn lấy các người hẳn là do các người chủ động trêu chọc chúng. Hơn nữa lúc tôi ở bên ngoài đã phát hiện ra một điều rằng mấy thứ dơ bẩn này không hề ít. Mặc dù chúng không thể trở thành khí hậu được, nhưng chắc chắn ảnh hưởng không nhỏ đến gia đình anh. Thứ này rất khó dây dưa, một khi đã quấn lấy nhà anh thì nhất định sẽ đến mức không chết thì không ngừng."
Tôi không nói thẳng ra, lâu ngày bị những thứ ô uế này này quấn lấy nhất định sẽ rơi vào kết cục đoạn tử tuyệt tôn.
Nhưng anh Hà tựa như hiểu được hàm ý trong lời tôi nói, đành cười khổ: "Đạo trưởng, thật chẳng dám giấu, bắt đầu từ đời của ông nội tôi, mỗi một người nhà họ Hà được sinh ra đều không tránh khỏi cái chết. Lúc trước cũng được coi là đại gia đình, giờ gần như là đoạn tử tuyệt tôn rồi."
"Ầy, anh Hà, nếu như nơi này ma quái như thế, sao anh lại không rời đi tìm nơi khác mà sinh sống?" A Cẩu vốn im lặng nãy giờ bỗng bất ngờ lên tiếng hỏi.
anh Hà rầu rĩ lắc đầu, cười khổ: "Đạo trưởng, chúng tôi cũng muốn rời khỏi đây lắm, nhưng chỉ cần rời khỏi đây, kết cục hoặc là bị điên, hoặc là chết, không có ai có thể sống sót cả. Nghĩa trang này năm đó có không ít người chết, tôi cũng biết nơi này có điều ma quái. Nhưng tôi không dám đánh cược, bởi vì nhà họ Hà chỉ còn lại một mình tôi mà thôi."
Có thể nhìn ra, anh Hà thật sự rất bất đắc dĩ, cũng rất bất lực. Lời nguyền tử vong mà anh ta nói hình như đã quấy nhiễu ba đời Hạ gia nhà họ rồi.
Tôi chưa nghe ra được nguyên cớ, nên dừng lại một chút rồi hỏi: "Anh Hà, anh kể kĩ lại xem nào, kể từ đầu luôn, chuyện này rốt cuộc là sao? Tôi đồng ý với anh, chỉ cần tôi có thể giúp đỡ được, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn!"
Anh Hà lập tức nhìn về phía tôi, lúc đầu còn hơi do dự, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của tôi, bấy giờ anh ta mới rũ bỏ sự nghi ngờ, từ từ kể hết đầu đuôi câu chuyện.
"Hai vị đạo trưởng, chuyện này phải bắt đầu kể từ đời ông nội tôi. Ông nội là người xét xử phạm nhân, hay cũng chính là đao phủ. Nghề này là để kiếm sống, cha truyền con nối, ông nội cả một đời đã chém đầu không ít phạm nhân, nên cũng biết mình sẽ phải chịu báo ứng. Vốn dĩ cha tôi có bảy chị em, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một mình bố tôi sống sót. Cha tôi là con út, cũng không phải do mạng ông ấy lớn hay là do may mắn mà là do năm đó có người cứu nên cha tôi mới còn sống, rồi cũng có tôi. Mà lời nguyền chết chóc đó cũng đã bắt đầu, từ đời cha tôi là không ai có thể sống quá 50 tuổi, hoặc là chết oan uổng, hoặc là bất thình lình phát bệnh mà chết..."
Nghe đến đây tôi mới hiểu ra. Lời nguyền tử vong này thật ra chính là lời nguyền của quỷ. Ông nội của anh Hà là đao phủ, giết nhiều người như vậy, nhất định sẽ phải chịu báo ứng.
Mà những phạm nhân bị anh ta chém đầu sau khi chết chắc chắn sẽ có oán khí. Nhưng huyết khí trên người ông nội anh Hà quá nặng, chúng không trả thù được nên chỉ có thể trả thù đời sau của anh ta.
Kiểu oán khí này rất cố chấp, không dễ dàng biến mất, trừ phi nhà họ Hà hoàn toàn đoạn tử tuyệt tôn. Lâu dần, oán khí này biến thành lời nguyền của quỷ, quấn lấy như ruồi bâu lấy mật, không chết thì không thôi.
Điều này cũng làm chứng cho câu nói "đời cha ăn mặn, đời con khát nước". Nhưng có rất nhiều chuyện đều là do bất đắc dĩ. Năm đó ông nội của anh Hà cũng chỉ là vì muốn kiếm sống mà thôi.
Tôi biết, nếu như không giải quyết lời nguyền của quỷ này giúp anh ta thì nhà họ Hà bọn họ sẽ đoạn tử tuyệt tôn mất. Nhà họ Hà bọn họ đã phải trả giá nặng nề, nhưng để tôi gặp được rồi, đương nhiên tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng trong lòng tôi vẫn còn chút nghi vấn, nên tôi mở miệng hỏi: "Anh Hà, anh nói cha anh năm đó được người khác cứu đúng không? Nhưng nếu người kia có thể ra tay cứu các anh, vì sao lại không phá bỏ luôn lời nguyền của quỷ này giúp nhà anh?"
"Tôi cũng không biết." Anh Hà lắc đầu: "Cái này cũng là do tôi nghe cha tôi kể, lúc đó không phải là một người mà là cả một nhóm người cơ. Năm đó đang kháng chiến, thì bỗng nhiên có một đám đạo sĩ tới nhà chúng tôi. Cha tôi bày rượu chè thịt thà ra tiếp đãi họ, nên họ tiện tay giúp đỡ cha tôi. Họ còn nhắc nhở cha tôi, nếu muốn đời sau sống sót, thì không thể rời khỏi nơi này, đây chính là niềm hi vọng duy nhất. Trước khi tôi ra đời cũng có mấy đứa trẻ, nhưng chỉ cần vừa sinh ra là những thứ ô uế này sẽ xuất hiện ở gần nhà, hàng đêm kêu khóc nỉ non. Đứa nhỏ vừa mới chào đời sao chịu nổi kinh hãi như thế, cuối cùng cũng đều chết yểu cả. Vốn dĩ tôi cũng không có ý muốn có con, nhưng nghĩ đến chuyện mình sắp năm mươi tuổi rồi lại thấy không cam lòng, vẫn muốn thử một lần để giữ lại huyết mạch của nhà họ Hà. Nhưng đứa nhỏ này vừa sinh ra, những thứ kia lại xuất hiện. Nếu như không có hai vị đạo trưởng đây thì tôi thật sự không biết thằng nhóc này có thể kiên trì được bao lâu nữa."
Anh Hà nói xong liền bắt đầu lau nước mắt. Anh ta là một người đàn ông mạnh mẽ, người ta nói nam nhi không dễ rơi lệ, anh ta khóc như vậy hẳn là sắp không trụ vững được nữa.
Đây là lời nguyền của nhà họ Hà bọn họ, nguyền cho người nhà họ Hà không sống được quá năm mươi tuổi. Anh ta làm như thế cũng chỉ vì không muốn nhà họ Hà đoạn tử tuyệt tôn mà thôi.
"Anh Hà, chuyện này cứ giao cho tôi là được! Đêm nay thì không được rồi, nhưng tôi bảo đảm với anh, sáng ngày kia tôi sẽ để mọi người hiên ngang bước ra khỏi nghĩa trang này!" Tôi không biết nên an ủi anh ta như thế nào, điều duy nhất có thể làm chính là cam kết sẽ giải quyết giúp anh ta chuyện này.
Tôi mới nói đến đây, anh Hà ngay lập tức đứng bật dậy định quỳ xuống. Tôi vội vàng ngăn anh ta lại, cười xòa: "Anh Hà, đừng khách khí, đây là điều mà người tu đạo chúng tôi nên làm!"
"Được được." Anh Hà gật đầu, định trở về phòng báo tin tức này cho chị vợ, thế nhưng đúng lúc này A Cẩu lại gọi anh ta lại: "Anh Hà, anh nói đám đạo sĩ kia lúc đó đi mãi về phía Tây hả?"
"Đúng thế!" Anh Hà hình như nhớ được chuyện này nên trả lời không hề do dự, nhưng sau đó anh ta cảm thấy hơi kinh ngạc, bèn hỏi lại A Cẩu: "Đạo trưởng, tại sao cậu lại biết?"
A Cẩu không hề trả lời mà vẫn tiếp tục hỏi: "Anh Hà, lúc đó có phải họ có mang theo một đứa nhóc chừng mười tuổi?"
"Đúng thế!" anh Hà kích động nói: "Chuyện này tôi nhớ rất rõ, tên nhóc kia lớn hơn tôi vài tuổi, da xanh xao vàng vọt, bụng đói chỉ còn lại da bọc xương. Ấn tượng sâu nhất là anh ta hình như một bữa ăn tận sáu bát cơm đến mức bụng no căng không đi lại được!"
Lúc anh Hà nói chuyện, tôi phát hiện ra khóe miệng A Cẩu nhếch lên thành một nụ cười. Tôi bừng tỉnh, cậu nhóc ăn cơm nhiều đến mức suýt chết vì no đó chính là sư phụ đã nuôi nấng anh ta.
Đám người chúng tôi đều là trẻ mồ côi, người thân nhất chính là sư phụ đã dưỡng dục mình, tình cảm đó thậm chí còn vượt qua cả tình thân máu thịt.
A Cẩu cất giọng: "Anh Cửu, ban nãy tôi cũng đã ngó qua nghĩa trang này, bên trong không có thứ trấn tà, ngoại trừ cái đèn trời da người này, nhưng đèn trời da người hình như không có tác dụng gì lắm. Nhưng oán khí vẫn không dám vào, chắc hẳn vẫn còn thứ đồ khác để trấn áp!"
Lời của A Cẩu quả thực đã nhắc nhở tôi, nghĩa trang này đúng là không có thứ trấn tà. Đèn trời da người chỉ có thể đối phó với quỷ hồn, chứ không có tác dụng với oán khí.
Nhưng tôi thấy cậu nhóc nhà anh Hà đã chào đời được mấy ngày, theo lý thuyết thì những oán khí kia đã vào trong nhà từ sớm rồi. Nhưng chúng vẫn quanh quẩn ngoài nghĩa trang, rõ ràng là có đồ vật đang ngăn trở chúng không cho chúng đi vào.
Mấy con chó mực ở cửa đã chết, nên cũng chẳng có tác dụng mấy, nếu như chúng còn sống thì tiếng chó sủa có thể có tác dụng trấn tà nhất định.
"Hai vị đạo trưởng, chiếc đèn trời da người này cũng là do những đạo trưởng năm xưa để lại. Họ nói, nếu như thứ ô uế kia lại đến thì thắp đèn trời da người lên, để chó mực gác đêm, như vậy mới có cơ hội sống sót." Anh Hà đang giải thích bỗng như nghĩ đến cái gì, bèn vội vã nhìn về phía chúng tôi rồi nói: "Phải rồi, hai vị đạo trưởng, bọn họ còn để lại một thứ nữa..."

Bình Luận

0 Thảo luận