Chỉ trong phút chốc, tôi cảm thấy thời gian như dừng lại! Vẻ mặt của tất cả mọi người giống như đứng hình vào lúc này. Đông Tử nằm trên mặt đất, hai tay che tai, quên mất cả việc chạy trốn, chỉ còn chờ thuốc nổ nổ tung nơi này.
Ánh mắt nhìn Đông Tử của A Cẩu và Vương Lỗi như sắp phun ra lửa. Nghĩ thầm, mẹ kiếp chúng ta không chết trong nước nhưng lại chết trong tay người mình.
Kiểu chết ngu xuẩn thế này, cho dù biến thành quỷ cũng sẽ thành oán quỷ.
Lão quỷ phản ứng lại nhanh nhất. Ông ta lập tức nhào vào người ba người chúng tôi, muốn che chở chúng tôi. Đây là chuyện duy nhất ông ta có thể làm vào lúc này. Thế nhưng uy lực của thuốc nổ, cộng thêm khoảng cách gần như vậy thì ông ta chẳng thể cứu được bất kỳ người nào trong chúng tôi cả.
Mấy giây đó, tôi hoàn toàn nằm trong trạng thái trống rỗng, chẳng có chút ý thức nào... chỉ có thể chờ đợi cái chết kéo đến!
Ầm!
Tiếp đó, chỉ nghe tiếng vang chói tai phát ra, từng cột nước phóng thẳng lên trời. Cột nước vừa tan ra trên không trung liền rơi xuống người chúng tôi, đập cho lưng tôi đau rát.
Mà chính cái đau rất này khiến tôi tỉnh táo lại. Chỉ là tai tôi vẫn lùng bùng, đầu óc cũng hỗn loạn. Sau khi lắc đầu mấy lần, ý thức của tôi mới tỉnh táo lại được.
Tôi vô thức sờ thân thể của mình, chẳng có vết thương nào, không bị sao cả!
Lúc này tôi mới chú ý thấy phía trước mình có một người đang đứng. Người này chính là người mà Thạch Minh Thánh Hàm dẫn theo. Trên người anh ta ướt át, nước trên người đang nhỏ giọt xuống đất.
Tôi nhìn về sau, thấy trên mặt sông không ngừng có gợn nước dập dờn! Ở trung tâm vụ nổ có không ít mắt trắng nổi lên.
Xung quanh khu vực bị nổ còn có không ít cá tôm, có thể nói là mặt sông một màu trắng xám. Tôi vỗ vào người lão quỷ đang đè lên người chúng tôi, lỗ tai của ông ta đã chảy máu.
Sau khi lắc đầu mấy lần, lúc này ông ta mới chậm rãi ngồi xuống đất, sắc mặt còn trắng hơn màu sơn trên tường.
Thấy A Cẩu và Đông Tử đều không sao, tôi vội vàng hỏi lão quỷ: "Lão quỷ, ông không sao chứ?"
Lão quỷ lắc đầu, giống như không nghe được âm thanh của tôi. Ông ta mang vẻ mặt sợ hãi, lớn tiếng hô: "Sơ Cửu, cậu nói gì? Cậu nói to chút đi, tôi không nghe rõ!"
Tôi ngồi dậy từ trên đất, bò đến bên cạnh lão quỷ rồi lớn tiếng nói vào tai ông ta: "Lão quỷ, ông sao rồi? Có sao không vậy?"
Tôi vừa hô như thế, lão quỷ mới nghe rõ, đáp: "Tôi không sao, chỉ bị sốc mạnh quá thôi!"
Tôi chỉ sợ tai ông ta bị âm thanh này làm điếc, nhưng thấy ông ta nghe được lời tôi nói rồi thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Lỗ tai của ông ta chưa điếc, chỉ là cần một thời gian mới có thể khôi phục như cũ.
"Không đơn giản mà!" Lúc này Vương Lỗi lại nhìn chằm chằm vào người cứu chúng tôi: "Có thể ném thuốc nổ vào trong nước trong thời gian ngắn như vậy. Hơn nữa còn có thể bình yên vô sự lui về đây. Đừng nói đến việc nhẫn thuật của anh lợi hại, chỉ với sự can đảm và quyết đoán này, Lỗi gia tôi đã thật lòng khâm phục anh rồi!"
Người này không lên tiếng, chỉ lịch sự gật đầu rồi lùi về phía sau Thạch Minh Thánh Hàm. Thạch Minh Thánh Hàm dẫn theo năm người, từ lúc bọn họ xuất hiện thì tôi đã biết năm người này chẳng phải là người tầm thường.
Thạch Minh Thánh Hàm hiểu rất rõ, nếu cô ta dẫn theo một đám binh tôm tướng tép đến Trung Hoa chúng tôi thì chẳng thể tạo ra chút sóng gió nào. mà cô ta chỉ dẫn theo năm người này, từ cái nhìn đầu tiên thì tôi đã biết bọn họ tuyệt đối là cao thủ.
"Anh Cửu, Lỗi gia, ông, tôi sai rồi, tôi không cố ý đâu!" Mà lúc này, chúng tôi còn chưa xử lý Đông Tử thì anh ta đã mở miệng nhận sai trước.
Đông Tử đứng rất xa chúng tôi, chỉ sợ chúng tôi sẽ đánh anh ta.
Vương Lỗi bực không biết trút vào đâu, đúng lúc Đông Tử lại lao vào. Vương Lỗi từ từ đi về phía đông, cười nói với vẻ mặt âm hiểm: "Đông Tử, cậu không nên gia nhập Đạo môn! Chúng tôi còn chưa tìm được Thần mộ, có lẽ đã bị cái ngu của cậu hại chết rồi. Lỗi gia tôi tìm một nghề khác cho cậu, bây giờ cậu hãy về đi!"
Đông Tử không thấy vẻ tức giận trên mặt Vương Lỗi, còn thành thật hỏi lại: "Lỗi gia, nghề gì vậy?"
Vương Lỗi cười xấu xa, đáp: "Không giấu gì cậu, tiếp xúc với cậu suốt một khoảng thời gian qua, Lỗi gia tôi cảm thấy cậu thật là một nhân tài, hơn nữa còn rất lạc quan! Ở tỉnh Nam Sơn có một bệnh viện tâm thần, bệnh nhân trong đó đều chán nản lắm. Có khi cậu đến đó sẽ làm cho bệnh tình của bọn họ chuyển biến tốt đấy!"
Đông Tử nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, sau đó nói: "Nhưng mà Lỗi gia à, tôi chữa khỏi bọn họ thì tôi cũng sẽ mắc bệnh tâm thần thôi!"
"Không sai, cậu chính là người bị bệnh tâm thần đấy! Tên khốn này, cậu suýt thì nổ chết mấy người chúng tôi rồi! Nếu như ngày hôm nay Lỗi gia tôi không đấm cậu, chữ Vương này của Lỗi gia tôi sẽ viết ngược lại!" Vừa dứt tiếng, Vương Lỗi liền đuổi theo Đông Tử.
Lúc này Đông Tử không ngu ngốc chút nào, bò dậy rồi chạy ngay đi. Đầu tiên tôi nghe được âm thanh vừa nhận ra của Đông Tử: "Lỗi gia, anh gạt tôi, chữ Vương của anh viết ngược lại vẫn là chữ Vương... Ôi! Lỗi gia, đừng đánh, tôi biết sai rồi!"
Nghe thấy âm thanh hai người đuổi đánh nhau, cùng với tiếng kêu thảm thiết thỉnh thoảng vang lên của Đông Tử, tôi không nhịn được nở nụ cười. Nhưng sau khi thả lỏng, cả người tôi chẳng còn chút sức lực nào, cứ nằm bên bờ rồi thở hồng hộc.
Trên mặt sông càng ngày càng có nhiều cá tôm nổi lên, chúng đều bị nổ chết. Có con cá rất lớn, phải đến mấy chục ký! Lý Đan Ninh sợ chúng tôi bị nội thương nên cho chúng tôi ăn đan dược.
Quả nhiên hiệu quả rất tốt. Sau khi ăn xong, tôi cảm thấy cả người thoải mái hơn nhiều, cơn mệt trên người cũng nhanh chóng biến mất.
Lúc này lão quỷ cũng khôi phục lại, bèn hỏi tôi: "Sơ Cửu, rốt cuộc cậu đã thấy gì dưới sông?"
"Thủy quái, khỉ mang mặt người!" Tôi đáp một câu đơn giản, sau đó bắt đầu miêu tả ngoại hình của những con thủy quái kia.
Nghe xong lời miêu tả của tôi, lão quỷ nhíu mày nói: "Nếu tôi đoán không sai, đây không phải là thủy quái mà là thủy hầu tử, còn được gọi là thủy quỷ thi hầu!"
Dù sao lão quỷ cũng là người từng trải, hiểu biết rộng rãi, kinh nghiệm phong phú, biết được lai lịch của loại quái vật này cũng chẳng khiến tôi ngạc nhiên lắm!
Chắc Lý Đan Ninh chỉ mới ra ngoài mạo hiểm lần đầu, rất tò mò với những thứ này nên hỏi: "Lão tiên sinh, thủy quỷ thi hầu là gì?"
Lão quỷ cười cười, bắt đầu giải thích cho mọi người nghe: "Thủy quỷ thi hầu này có bản thể là thủy hầu tử, là một loài khác lạ có thể sống dưới nước! Thủy hầu tử lúc đầu cũng ăn chay, nhưng trải qua thời gian dài thì chúng nó bắt đầu săn cá tôm làm thức ăn. Nhưng mọi người cũng biết chỉ cần là nơi có sông thì sẽ có người chết đuối. Những thi thể không được tìm thấy kia biến thành đồ ăn trong bụng chúng nó. Lâu dần, chúng nó thích mùi vị của thịt người. Người chết đuối đều có oán khí trong cổ họng, không cam tâm chết! Chúng nó ăn càng nhiều thi thể thì lệ khí trên người càng lúc càng nặng, tính cách cũng trở nên hung hãn tàn bạo. Dần dần, thân thể của chúng cũng bắt đầu thay đổi. Khuôn mặt của khỉ từ từ biến thành mặt người. Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ thân thể của chúng cũng sẽ biến thành thân thể của người."
Lý Đan Ninh chăm chú nghe. Sau khi nghe xong, anh ta lại hỏi lão quỷ: "Ông, vậy có cách nào để đối phó với thủy quỷ thi hầu này không?"
"Không!" Lão quỷ lắc đầu, nói: "Chúng nó hung hãn, thích ăn thịt người. Chỉ cần có người vào trong nước thì chúng sẽ không tha! Hơn nữa chúng nó không e ngại bất kỳ pháp khí và đạo thuật nào, chỉ có cách dùng sức giết chết chúng thôi!"
"Biện pháp này không được!" Tôi phủ định biện pháp của lão quỷ, nói: "Lúc nãy tôi ở dưới nước thấy rất rõ, chúng nó quá đông. Muốn giết hết bọn chúng thì cách duy nhất là làm khô con sông này! Nhưng hiển nhiên là cách này không thể thực hiện được. Đây là thứ Thái Ất Chân Nhân để lại để bảo vệ Thần mộ, sao lại cho chúng ta dễ dàng thông qua được? Vì vậy phải nghĩ cách khác thôi!"
"Cũng phải!" Lão quỷ ngơ ngác gật đầu, nói: "E rằng lúc trước cũng không có nhiều thủy quỷ như vậy, chắc trải qua nhiều năm mới sinh sôi nẩy nở nhiều đến thế. Nhưng con đường này là con đường duy nhất để đi qua, nếu chúng ta không qua được thì chỉ có thể dẹp đường về nhà thôi!"
Lời này của lão quỷ vừa thốt ra, tất cả mọi người đều trầm mặc. Bởi vì không ai muốn về cả, trải qua nhiều nguy hiểm như vậy chúng tôi mới đến được nơi đây, chắc chắn không muốn từ bỏ rồi.
Mà lúc này, Đông Tử và Vương Lỗi cũng quay về. Đông Tử bị Vương Lỗi đánh khá nặng, trên mặt xanh xanh đỏ đỏ, trên trán còn sưng lên một cục.
Đông Tử là người tốt nhưng quá tùy tiện, phải trừng trị anh ta nếu không thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Đông Tử rất uất ức, nước mắt rưng rưng nhưng không dám nói câu nào, thành thật đứng bên cạnh Vương Lỗi. Vương Lỗi liếc mắt nhìn cá tôm bị nổ chết trên mặt sông, nói: "Đông Tử, Lỗi gia tôi đói rồi!"
"Ừ." Đông Tử uất ức gật đầu, nhảy thẳng vào sông rồi ôm lấy mười, mười lăm ký cá lớn, sau đó nhanh chóng bò lên trên! Anh ta áy náy nhìn chúng tôi rồi cười thật thà, sau đó đi làm cá.
Trong lúc Đông Tử làm cá, tôi bèn hỏi Vương Lỗi: "Lỗi gia, anh có cách gì để qua đó không?"
"Lỗi gia tôi thì không thành vấn đề!" Vương Lỗi gật đầu đáp: "Có điều mọi người không qua được. Thủy quỷ thi hầu kia quá hung hãn, còn thích ăn thịt người nữa. Có khi mọi người còn chưa qua được bờ bên kia đã bị bọn chúng ăn sạch rồi!"
Lời Vương Lỗi nói cũng là lời thật. Bây giờ thì khá khó khăn rồi, nếu bị thủy quỷ thi hầu này vây khốn, chúng tôi chẳng thể tiếp tục tìm Thần mộ nữa. Vất vả lắm mới đến được đây, nói thật thì tôi chẳng cam lòng chút nào!
Chỗ này lại không có bè gỗ nữa chứ. Nếu như có bè gỗ thì có lẽ còn có cơ hội qua bên kia.
Ngay vào lúc mọi người đang nghĩ cách, Thạch Minh Thánh Hàm bỗng nhiên đi đến bên cạnh Vương Lỗi, cười liếc mắt nhìn anh ta rồi nói: "Tên khốn, bà đây có thể dẫn anh qua, cũng có thể dẫn bọn họ qua bên kia! Có điều anh phải đồng ý với một điều kiện của bà đây? Sao hả?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận