Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 510: Hồn về thân xác

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Bây giờ tôi đang trong hình hài một con bướm đêm, ngay cả dạng hồn thể chứa ba hồn bảy vía cũng không phải. Vừa tiếp xúc với ánh sáng rọi xuống từ nóc nhà, đôi cánh của tôi tựa như bị châm lửa, tức thì bốc lên khói đen.Tôi vẫn còn ý thức của con người, cho nên tôi cảm nhận được sự đau đớn, đau vì bị bỏng, giống như là thân xác của tôi đang bị lửa thiêu vậy, đau tới mức tôi phải kêu thảm thiết, kêu đến tan nát tâm can.
Chỉ có điều, tôi chẳng thế nói thành lời, đôi cánh chẳng mấy chốc bị cháy hết, cả người tôi từ từ rơi xuống đất.
"Không cần biết cô là ai, tôi sẽ không để cho cô hại anh Cửu của tôi đâu." Lúc này, không biết Y Y lấy đâu ra sức mạnh, cứ thế vồ tới, dùng thân thể của chính mình để chắn cho tôi.
"Chỉ cần là kẻ có liên quan tới hắn, ta sẽ giết chết hết, từng kẻ một. Nếu ngươi đã quyết che chở cho hắn vậy, ta đây đành giết ngươi trước." Người áo đen hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng nhảy tới, giẫm mạnh xuống lưng của Y Y.
Lâm Y Y cong người lên, chỉ sợ sẽ đè bẹp tôi. Trúng một cú đạp, bởi vì không chịu nổi lực giẫm đó, cô ấy vôi vàng nắm tay thành cú đấm, lót dưới bụng của mình, vừa hay để lại cho tôi một khoảng không, không để thân thể của chính cô ấy đè lên tôi.
Tôi cũng đã nghe thấy tiếng xương cốt bị trật khớp, hình như là từ phía tay của cô ấy. Cho dù miệng nôn ra máu, cô ấy vẫn gắng gượng dùng nắm đấm chống thân thể mình, không để đè lên tôi.
"Cút ngay!" Kẻ áo đen lại hừ lạnh. Mặc dù nghe thấy được tiếng nói của người này, nhưng tôi không thể nào nghe rõ được, bởi vì người này đã cố ý bóp méo giọng mình, khiến tiếng nói trở nên mơ hồ, chỉ nghe ra được là tiếng phụ nữ.
"Có tôi ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô làm hại anh Cửu." Lâm Y Y cắn răng, gằn giọng đáp lại.
"Hừ! Đúng là một kẻ ngu xuẩn. Ngươi thật sự cho rằng Lý Sơ Cửu yêu ngươi sao? Ở trước mặt hắn, ngươi còn chẳng bằng hai người anh em của hắn. Trông ngươi đáng thương thế, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao Lý Sơ Cửu ra đây, ta sẽ tha cho cái mạng chó của ngươi." Người áo đen cười đầy mỉa mai, chỉ nghe giọng nói của cô ta thì có vẻ cô ta rất hận tôi.
Lâm Y Y lắc đầu cố chấp, mái tóc dài xõa tung, khóe miệng còn dính máu tươi, trông rất chất vật. Cô ấy cũng mỉm cười dữ tợn, đáp lại rất to: "Anh Cửu là tất cả của tôi, không có anh ấy thì tôi cũng không muốn sống nữa. Cô hãy bỏ cái ý định đó đi. Tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô làm hại anh Cửu."
"Đúng là quá ngu xuẩn, thôi thì ta đành tiễn ngươi lên đường vậy. Đi chết đi!" Người áo đen đột ngột nổi giận, hừ một tiếng, ngay sau đó lại đá một cú vào phần sườn bụng bên trái của Y Y.
Cú đá này rất mạnh, tôi nghe thấy Y Y kêu lên một tiếng đau đớn, cả người cô bay thẳng ra sau, đập vào chiếc quan tài bằng băng của tôi. Cú va đập này khiến chiếc quan tài đổ xuống, mà thân xác của tôi cũng lăn ra khỏi quan tài.
Mà lúc này, cô ấy đã cầm tôi thật chặt trong lòng bàn tay. Trong lòng tôi đau đớn tới cực điểm, chỉ biết không ngừng lắc đầu, nói không thành tiếng: "Cô bé ngốc này, em mau buông anh ra đi, em sẽ chết đấy!"
Chỉ tiếc là Y Y không thể nào nghe được tiếng tôi nói. Cái cảm giác cách biệt âm dương này, cái cảm giác nói không nên lời này, thật đúng là quá khó chịu.
Vốn dĩ cơ thể Y Y rất yếu ớt, không hề luyện tập võ vẽ gì. Chịu hai cú đá mạnh vậy, cô ấy đã bị thương nặng, chẳng thế đứng lên nổi. Tôi chỉ còn cảm nhận được hơi thở thoi thóp của cô ấy.
"Đúng là ả đàn bà ngu ngốc, mau giao ba hồn vía của Lý Sơ Cửu ra đây cho ta." Người áo đen có vẻ đã nổi điên, đột ngột túm Y Y dậy, tát hai phát vào mặt Y Y.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Y sưng phù lên. Dù vậy, cô ấy lại chỉ mỉm cười dữ tợn, sau đó há to miệng, ngậm lấy cả người tôi. Tôi cũng không hiểu, tại sao một người yếu ớt như cô ấy lại có thể bùng nổ ra một sức mạnh to lớn như vậy. Cô ấy đã giãy thoát được khỏi tay người áo đen, sau đó nhảy bổ về phía thân xác của tôi, miệng cô ấy chạm vào miệng tôi, cứ thế mớm con bướm đêm vào trong miệng thân xác tôi.
Làm xong việc này, sức lực của cô ấy cũng hoàn toàn cạn kiệt. Cô ngã ngửa xuống đất, lồng ngực phập phồng vì thở dộc. Dù vậy, cô ấy vẫn cố mỉm cười, nụ cười rất yếu ới, đồng thời cô ấy nói bằng giọng nói kích động: "Anh Cửu, anh ấy sắp sống lại, anh ấy sắp sống lại rồi."
Mà sau khi tiến vào thân xác của mình, tôi biến trở lại hồn thể tức ba hồn bảy vía, từ từ hòa vào với thân xác.
"Cô Y Y, thế nào rồi? Sơ Cửu tỉnh chưa? Cô mau lên đấy, mặt trời sắp mọc rồi." Đúng lúc này, tiếng nói của ông thợ làm vàng mã vọng từ bên ngoài vào.
Ả ta nhìn thoáng qua thân xác của tôi rồi gằn giọng nói: "Lý Sơ Cửu, hôm nay ta sẽ mang người mà ngươi thích nhất đi. Ta sẽ dày vò cô ta để sau này ngươi phải ngoan ngoãn làm việc cho ta. Chỉ cần khống chế được ngươi thì cũng chẳng khác nào đã khống chế được Vương Lỗi, khống chế được ba anh em các ngươi. Cả Đạo môn này sẽ là của ta hết. Ha ha ha..."
Bây giờ tôi vẫn chưa thể hoàn toàn tỉnh lại. Sau khi tiếng nói của người áo đen biến mất, tôi cũng không nghe thấy tiếng động gì khác nữa.
Không biết là tôi đã nằm đó bao lâu, chỉ là tôi đột ngột cảm thấy có người vỗ nhè nhẹ vào mặt tôi, bên tai văng vẳng tiếng người gọi tên tôi: "Sơ Cửu, tỉnh lại đi..."
Tôi vừa mở mắt thì đã thấy ông thợ làm vàng mã đang ôm lấy tôi. Thấy tôi mở mắt, ông ấy mới thở hắt ra một hơi, "Sơ Cửu à, chúng ta thành công rồi. Che giấu được lần này, về sau cho dù Phán quan có thấy cậu thì ông ta cũng không dám kiếm chuyện với cậu nữa đâu. Chính ông ta cũng sẽ không chủ động đi tìm cậu, bởi chính ông ta là người đã phạm luật trước. Bởi vì thù oán cá nhân mà ông ta đã ném cậu vào Uổng Mạng thành, nếu bị Diêm Vương gia biết được, chính ông ta cũng chẳng thoái thác được trách nhiệm."
Lúc này tôi không có đầu óc đâu để nghĩ tới vấn đề đó. Sau khi ý thức hoàn toàn tỉnh táo, tôi lập tức đứng lên, hỏi: "Lão tiên sinh, ông có thấy Y Y đâu không?"
"Cô Y Y?" Có vẻ lão tiên sinh cũng không biết về chuyện xảy ra ban nãy, tôi nghe ông ấy lẩm bẩm: "Cậu không nói thì tôi cũng suýt quên mất. Sau khi quay lại đây thì tôi đã chẳng thấy cô Y Y đâu, thế cô bé ấy đi đâu rồi?"
Tôi siết chặt nắm đấm, tức thì đi ngay ra khỏi nhà văn hóa thôn, tìm Dương lão tam, ra lệnh: "Lão Tam, anh đi tập hợp tất cả các đệ tử lại cho tôi."
Dương lão tam thấy tôi tức giận ra mặt, đầu tiên là nghệt mặt ra, nhưng sau đó cũng gật đầu ngay, đồng thời lấy kèn lệnh ra thổi. Tiếng kèn lệnh vừa vang lên, chưa tới năm phút, một, hai trăm đệ tử đã tập trung lại đây.
Tôi cũng không dài dòng, ra lệnh ngay: "Các đệ tử phái Phù Lục, còn có cả các môn phái trong Đạo môn đang nghe lệnh của Diệp gia, tất cả hãy nghe đây, vợ của ta, Lâm Y Y vừa bị người bắt đi. Các người hãy rời khỏi thôn Ma Câu ngay lập tức, quay trở lại huyện thành. Lý Sơ Cửu ta hiện ban bố lệnh truy sát khắp Đạo môn, tất cả nhất định phải tìm cho ra kẻ này là ai cho ta. Dám động đến người con gái của Lý Sơ Cửu ta, ta nhất định sẽ khiến cho ả muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Lão tiên sinh, chờ sau khi tin tức lan ra, làm phiền ông mang theo người của Diệp gia đi xây dựng đạo quan cho phái Huyền Chân và phái Phù Lục giúp tôi, địa điểm là ở núi Miêu Vương."
Ông thợ làm vàng mã nghe xong mệnh lệnh của tôi thì gật đầu, ngay sau đó ông ấy bắt đầu kiểm kê nhân số, chỉnh đốn đội ngũ rồi mới đưa cả đội đi về phía huyện thành.
Chờ bọn họ đi khuất, tôi mới gọi Vương Kỳ Bằng tới, giao cho cậu ta nhiệm vụ, đó là kiến thiết thôn Ma Câu. Nếu không đủ tiền thì cậu ta cứ việc tới Diệp gia lấy, mà nếu như bọn họ không nghe theo, cứ việc giết thẳng tay.
Vương Kỳ Bằng nghe xong, lập tức mang theo đệ tử phái Huyền Chân đi làm việc tiếp. Lửa giận trong tôi đã sắp tuôn trào. Cái cảm giác đó, thật sự là quá đau đớn.
Mắt mở trừng trừng nhìn người con gái mình yêu bị kẻ khác tra tấn, rồi bị mang đi, còn tôi lại chỉ có thể bó tay nằm đó. Tôi thề tôi nhất định sẽ không để cho kẻ đó được sống yên ổn.
Lúc tôi quay vào trong nhà văn hóa, Vương Lỗi cũng đã quay về. "Anh Cửu, người giấy của cậu đã bị Lỗi gia xử lý rồi. Cậu... làm sao đây?"
Vương Lỗi còn chưa nói hết câu thì đã nhận ra sự khác thường của tôi, bèn ngồi xuống hỏi thử. Tôi gằn giọng, kể lại cho anh ta nghe chuyện của Lâm Y Y.
Sau khi nghe xong, Vương Lỗi cũng nổi trận lôi đình, tay đập bàn cái rầm, mạnh tới nỗi khiến cho cái bàn cũng bị chấn động. Anh ta chửi: "Con mẹ nó, cũng có kẻ dám mang Y Y đi sao? Y Y đáng yêu như vậy, đúng là chết tiệt. Lỗi gia nhất định phải tìm ả cho bằng được, để cho ả biết, vì sao nước biển lại xanh thế." (éo hiểu chỗ này để thế nào)
Vương Lỗi mắng xong định xông thẳng ra ngoài, tôi vội vàng giữ anh ta lại, nói: "Lỗi gia à, bây giờ anh có đi cũng không để làm gì cả. Tôi đã cho đệ tử lan truyền tin tức ra khắp Đạo môn rồi, cũng lấy danh nghĩa của tôi để hạ lệnh truy sát. Kẻ áo đen đó xuất hiện quá đúng lúc, chứng tỏ ả vẫn luôn trốn trong thôn Ma Câu này. Chẳng qua là người trong thôn quá nhiều, chúng ta không phát hiện ra mà thôi. Lúc này, chắc chắn là ả đã trốn đi rồi. Đạo môn rộng lớn, muốn tìm ra được cũng rất tốn công. Nhưng, nếu ả đã muốn lợi dụng tôi để làm việc cho ả, vậy chắc chắn ả sẽ phải xuất hiện."
Vương Lỗi nghe xong phân tích của tôi, ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu, đáp: "Cậu nói cũng có lý, đây cũng là một cách, vừa đi tìm người vừa chờ ả ta tự nộp mình tới. Nhưng mà, kẻ nào lại to gan như vậy, dám bắt người ngay trước mắt Lỗi gia chứ? Hơn nữa, lại còn là nữ. Xem ra có người ở trong thôn giúp ả rồi."
Tôi cũng đang suy đoán xem người này là ai. Nghe giọng của ả thì hiển nhiên là rất hận tôi, hoặc có thể nói là muốn lợi dụng tôi. Nhưng số phụ nữ mà tôi biết cũng không nhiều lắm, càng chưa nói tới việc có thù oán.
Người duy nhất mà tôi có thể nghĩ tới chính là Diệp Đường, nhưng cô ta đã bị giết chết rồi. Còn một người nữa, chính là bà ba Hoàng của Đại Thần môn. Ngoài ra tôi đã chẳng thể nghĩ thêm được người nào khác.
Vương Lỗi cũng đang suy đoán thân phận của người áo đen. Một lúc sau, anh ta mới nhìn về phía tôi, hỏi: "Anh Cửu, cậu thấy liệu người áo đen đó có thể là Diệp Chu Tinh không? Tuy là Diệp Chu Tinh yêu anh Long, nhưng dù sao cô ta cũng là người của bộ phận Đặc Biệt. Mà bộ phận Đặc Biệt vẫn luôn muốn khống chế cậu. Hiện giờ thế lực của cậu lại ngày càng to lớn, e là bọn họ đã không có cách nào khống chế cậu nữa. Ngoài Diệp Chu Tinh ra, tôi còn nghi ngờ một người khác nữa, đó chính là Lý Tiêu Vũ, chưởng môn phái Luyện Đan."

Bình Luận

0 Thảo luận