Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 219: Lại gặp trùng thuật

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Lối ăn mặc của bốn ông già này rất kỳ lạ, nhất là tay của họ thì rất giống vuốt chim ưng. Mặc dù không có da thịt đầy đặn nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ những mạch máu to lộ ra dưới lớp da của họ.
Khi tôi nhìn chằm chằm vào bốn người họ thì hai tay họ cũng đã chĩa về phía chúng tôi. Đôi bàn tay không ngừng rung lên trong không trung, cơ thể họ uốn éo một cách thái quá. Hai chân không ngừng nhảy múa giống như các vu sư nhảy tế lễ.
Nhất là những câu chú ngữ mà họ đọc, nghe vô cùng chói tai, khó chịu.
"Sơ Cửu, Tử Long, đây rất giống thuật Chúc Do của Hắc Vu sư! Nhưng có lẽ bọn chúng không biết thuật Chúc Do mà đây là một loại tà pháp nào đó. Mọi người cẩn thận!"
Mạnh Doanh thấy vậy bèn nhắc nhở chúng tôi.
Tôi gật đầu, nói:
"Chúng ta chủ động tấn công trước đi, mỗi người phụ trách một tên, tên cuối cùng thì tất cả cùng lên. Giết chết bọn chúng rồi đi giết những vu sư khác!"
"Được!"
Tử Long lập tức ra tay, tôi và Mạnh Doanh cũng xông lên.
Nhưng chúng tôi còn chưa kịp tới gần thì bốn ông già đó đột nhiên dừng động tác. Không biết từ khi nào mà trong tay họ đã có thêm một cây sáo bằng xương người.
Động tác của họ rất nhanh, không hề giống như mấy ông già đã mấy chục tuổi. Họ vừa lùi lại vừa thổi sáo.
Âm thanh do cây sáo bằng xương người phát ra rất áp lực, khiến người nghe phải bực bội. Bọn họ nhanh chóng mở rộng phạm vi, khiến chúng tôi cũng bị tách ra.
Khi tôi chuẩn bị phát lực chém chết lão già ở trước mặt mình thì tôi đột nhiên nghe thấy tiếng đập cánh ong ong vang lên.
Tiếng đập cánh ong ong cùng với tiếng sáo rõ ràng chói tai tới mức lạ thường. Tôi còn chưa kịp ngẩng đầu thì nhìn thấy dưới đất xuất hiện vô số cái bóng.
Những cái bóng này giống như những điểm đen đang di chuyển rất nhanh trên mặt đất. Số lượng không hề ít. Tôi vội vàng ngẩng đầu thì nhìn thấy trên không trung có vô số những con bướm đủ màu sắc đang bay lượn.
Những con bướm này rất đẹp, cũng không to lắm, song càng lúc càng nhiều! Nhất là cặp mắt trên đầu bọn chúng rất lớn, chiếm gần hết nửa cái đầu.
Nếu nhìn kỹ thì chúng không phải là bướm mà là giống một loại ngài.
Nhìn đám ngài kỳ lạ này khiến tôi lập tức nghĩ tới đám trùng mà trước đây đã gặp ở địa cung Dạ Lang.
Tử Long và Mạnh Doanh cũng dừng lại. Khi nhìn thấy đám ngài tập trung ngay phía trên đầu, chúng tôi cũng không dám tùy tiện ra tay mà lùi lại từ từ. Ba người lưng dựa lưng, duy trì tư thế chiến đấu.
"Đám ngài này có phải là ngài thi trong truyền thuyết không?"
Mạnh Doanh nhìn chằm chằm đám ngài một lúc, đột nhiên thốt lên một câu, giọng nói đã mang theo sự khiếp sợ.
Anh ta nói vậy lập tức khẳng định sự suy đoán của tôi. Tôi còn chưa nói gì thì Mạnh Doanh đã tiếp tục nói:
"Nếu là ngài thi thì tuyệt đối không được để bị chúng nó đốt. Đây là trùng thuật được lưu truyền từ Miêu Cương. Ngài thi là loài được nuôi bằng thi thể người, vô cùng độc. Chỉ cần bị cắn thì không chết cũng sẽ tàn phế."
Khi Mạnh Doanh giải thích cho chúng tôi thì đám ngài thi trên đầu ngày một nhiều, tạo thành một mảng đen kịt bao phủ phía trên đầu chúng tôi, chặn cả ánh trăng lại.
"Dùng tam muội chân hỏa! Đối phó với loại tà vật như ngài thi này thì chỉ có thể dùng lửa đốt bọn chúng thôi!"
Tôi còn chưa xác định được rốt cuộc đây có phải là ngài thi hay không nhưng chỉ cần là tà vật có độc thì có thể dùng tam muội chân hỏa để đối phó.
Tử Long cũng đồng ý, lấy ngay bùa lửa trong người ra. Hai tay cầm đầy bùa lửa, đến kiếm Kim Tiền cũng được anh ấy cất vào túi.
Nhưng ngay khi chúng tôi chuẩn bị dùng tam muội chân hỏa thì tiếng sáo lại đột nhiên trở nên gấp gáp và chói tai.
Ngay sau đó, chúng tôi nghe thấy tiếng vo ve vang lên. Tôi ngẩng đầu, toàn bộ đám ngài thi đã lao thẳng xuống chúng tôi.
Trong khoảnh khắc, Tử Long lập tức phản ứng, đọc to chú ngữ:
"Thiên lôi địa hỏa, thiêu hủy nghiệp chướng! Ta phụng Thái thượng lão quân, cấp cấp như luật lệnh. Mượn tam muội chân hỏa, giúp ta đốt trừ hết thảy tà vật! Thái!"
Khi anh ấy đọc chú ngữ thì hai tay cũng không ngừng vung trong không trung. Bùa lửa trong tay anh ấy bốc cháy bừng bừng.
Tử Long lại múa hai tay. Đám bùa lửa đang cháy lập tức hình thành một trận đồ bát quái thái cực bằng ngọn lửa.
Bát quái thái cực này do lửa tạo thành, vừa mới hình thành thì đám ngài thi cũng đã lao tới, Tử Long đẩy thật mạnh hai tay về phía trước. Bát quái thái cực với ngọn lửa bừng cháy cũng được đẩy mạnh về phía đám ngài.
Ngay lập tức, tiếng cháy xèo xèo vang lên. Những con ngài ở phía trước nhất bị tam muội chân hỏa đốt cháy thành than chỉ trong nháy mắt, đồng loạt rơi xuống.
"Anh sẽ chặn chúng nó lại, hai người đi giết bốn lão già đó đi!"
Tử Long tiếp tục duy trì tam muội chân hỏa bát quái thái cực, vừa đẩy lùi đám ngài thi vừa hét lên với chúng tôi.
"Được!"
Tôi và Mạnh Doanh đồng thời gật đầu, lao thẳng tới chỗ hai lão già ở gần mình nhất.
Nhưng chúng tôi vừa lao tới thì hai lão già này nhanh chóng lùi lại, tốc độ cực nhanh.
Hơn nữa, dưới sự khống chế của tiếng sáo xương, lại có thêm hai đám ngài khác bay về phía chúng tôi. Tôi không kịp phát hiện ra đám ngài đang bay tới từ phía sau bèn hét lên với Mạnh Doanh:
"Giết!"
"Giết!"
Mạnh Doanh cũng hét to một tiếng rồi dùng hết sức bình sinh để lao thẳng tới. Anh ta xông tới trước mặt một lão già, đấm mạnh vào đầu lão.
Tiếng xương nứt vỡ vang lên. Lão già giống như diều đứt dây, bị đánh bay ra xa.
Cơ thể lão đập mạnh xuống đất khiến bụi bặm bay tung. Lão không còn đứng dậy nổi nữa, cơ thể co giật mãnh liệt, máu đồng thời chảy ra từ mắt, mũi, miệng.
"Năm đó, những kẻ giết hại binh lính Hoa Hạ bọn ta cũng có những kẻ nuôi trùng như các ngươi!"
Mạnh Doanh gầm lên, nhiệt huyết trong người hoàn toàn bộc phát. Anh ta nhấc chân, đạp mạnh lên ngực lão già.
Cú đạp đã khiến xương ngực lão ta bị gãy. Phần thân trên của lão nảy lên một cái, sau đó có máu tươi phun ra, lão ta chết ngay tức khắc.
Lão ta vừa chết, đám ngài đuổi theo Mạnh Doanh lập tức bay tán loạn. Sau khi anh ta giải quyết xong một lão thì tôi cũng đuổi theo một lão khác.
Tôi giơ thước Trấn Hồn, chém mạnh về phía cổ của lão già trước mặt.
Lão còn chưa kịp kêu một tiếng thì cổ đã nghẹo qua một bên, đổ rầm xuống đất. cây sáo xương cũng rơi xuống. Lão giãy giụa vài cái rồi cũng chết ngắc.
Sau khi giải quyết xong hai tên thì Mạnh Doanh mới nhìn tôi, nói:
"Tử Long, vẫn còn hai tên nữa! Nhất định phải giết chết chúng thì đám ngài thi kia mới không bị khống chế để tấn công chúng ta nữa! May mà chúng ta đối đầu trực diện với chúng, nếu như chúng nấp trong bóng tối thì e rằng chúng ta đã bị trúng chiêu của chúng mà chẳng hay biết gì. Năm đó, chắc các vị tiền bối Đạo môn cũng không được đối đầu chính diện thế này nên mới bị ám hại!"
Tôi cũng rất hiểu khi Mạnh Doanh nói tới điều này. Nếu như bọn chúng núp trong bóng tối rồi thả ngài thi ra thì e rằng chúng tôi đã bị đám ngài đốt mà không hay biết gì.
Loại trùng thuật này chỉ có thể âm thầm lén hại người. Nếu đối kháng chính diện thì bọn chúng không có bất kỳ ưu thế gì.
Tôi thấy Tử Long vẫn đang dùng tam muội chân hỏa đối phó với đám ngài. Trên mặt đất đã chất đầy những cái xác cháy đen của chúng.
Phía trước anh ấy vẫn còn lại hai lão già. Chúng vẫn đang dùng sáo xương khống chế đám ngài.
Tôi và Mạnh Doanh nhắm mỗi người một tên, chuẩn bị ra tay. Nhưng chúng tôi chưa kịp làm gì thì phía sau có người bỗng hét lên đầy gấp gáp:
"Đạo trưởng, cẩn thận."
Nghe thấy giọng nói này, tôi đã rất kinh ngạc. Nhưng chưa kịp quay đầu lại thì tôi đã bị người ta đẩy ngã xuống đất. Tôi vội vàng ngoái đầu lại thì nhìn thấy người đàn ông trung niên của làng chài mà vừa rồi đã đứng lên phản kháng đám vu sư đang đè lên người tôi.
Tôi vội đẩy ông ấy ra, đứng dậy, hỏi ông ấy có chuyện gì. Ông ấy cười, chỉ vào thi thể của lão già phía sau mình. Tôi nhìn theo thì thấy miệng của lão ta xuất hiện tia lửa.
Tôi còn chưa kịp nhìn rõ tia lửa trong miệng lão là thứ gì thì người đàn ông trung niên trước mặt tôi đột nhiên run rẩy.
Tôi định hỏi thì thấy trên người ông ấy cũng xuất hiện đốm lửa. Tôi thấy tình huống của ông ấy bất thường, bèn hỏi ngay:
"Này anh, anh làm sao vậy?"
Người đàn ông trung niên nói nhanh một câu:
"Đạo trưởng, lũ trẻ vô tội! Chúng tôi có thể chết nhưng lũ trẻ chính là niềm hi vọng của chúng tôi, cầu xin anh bảo vệ bọn chúng! Chúng tôi có làm trâu làm ngựa cũng..."
Ông ấy nói rất nhanh, hình như ông ấy cũng hiểu thời gian của bản thân không còn nhiều. Nhưng ông ấy chưa kịp nói cho hết lời thì tôi đã cảm nhận được nhiệt độ trên người ông ấy ít nhất đã tăng lên đến bảy, tám mươi độ. Tôi đứng trước mặt ông ấy mà không khác gì đang đứng trước một đống lửa, nóng tới mức khiến da mặt tôi cũng nóng rát!
Tôi vừa lùi về phía sau theo bản năng thì cơ thể ông ấy đột nhiên bốc cháy.
Tôi chưa kịp phản ứng thì Mạnh Doanh vội vàng hét lên:
"Sơ Cửu, mau lùi lại, đây là hỏa trùng!"

Bình Luận

0 Thảo luận