Nhìn thấy chúng biến mất tăm, trong lòng tôi dấy lên một nỗi lo sợ. Tôi vẫn chưa thu hồi lại ý thức, hơn nữa hai bên lại cách nhau gần như thế, theo lý mà nói, bất kể chúng trốn theo hướng nào, đáng ra tôi đều phải cảm nhận được mới phải.
Thế nhưng tôi lại không hề cảm nhận được cái gì, bọn chúng cứ vậy mà biến mất rồi! Hai tên sứ giả câu hồn này thật sự quá kinh khủng, còn chủ nhân sau lưng chúng nữa, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Tôi nghĩ không ra, hơn nữa lại chẳng có chút manh mối nào, bất đắc dĩ đành phải đi ra khỏi rừng. Thi thể ông thầy đồng nằm dài trên đất, tôi đi tới vác thi thể ông ta lên vai, vừa đi xuống ngôi làng dưới chân núi vừa nói: "Ông thầy đồng, tôi nhất định sẽ tra ra thân phận của kẻ mặc áo đen đó. Tôi sẽ tự tay giết hắn, báo thù cho ông! Ông cứ yên nghỉ đi, chuyện trong làng tôi sẽ đi giải quyết!"
Nói xong, tôi tăng nhanh tốc độ đi xuống núi. Chung Càn vẫn còn đang ở trong nhà ông bí thư chi bộ thôn, chỉ là bị ông thầy đồng dùng mê hương khiến rơi vào trạng thái ngủ say mà thôi, nếu như nghe thấy tiếng động ông ta vẫn sẽ tỉnh lại.
Con hóa sinh tử cuối cùng đã bị ông ta khống chế, nếu như ông ta tỉnh lại, thì người nhà bí thư chi bộ thôn sẽ không một ai sống sót cả! Mặc dù Dương lão tam và Dương lão thất vẫn còn trong nhà bí thư chi bộ thôn, nhưng họ tuyệt đối không phải đối thủ của Chung Càn.
Mất chừng hai mươi phút tôi mới về được đến đầu làng. Tôi không dám rề rà, vội vã băng qua cây cầu gỗ tiến vào trong làng. Lúc này ngôi làng đang rất yên tĩnh, hầu hết dân làng đều đã đi ngủ, chỉ có một số ít người trẻ tuổi vẫn còn đang vui vẻ thức đêm xem ti vi mà chẳng hề hay biết nguy hiểm đang cận kề.
Nhưng tôi thà rằng họ vĩnh viễn không biết được chuyện đó, đây mới là chuyện may mắn nhất.
Tôi quen đường quen nẻo đi đến trước cổng nhà bí thư chi bộ thôn, cổng lớn đang đóng, bên trong vẫn còn sáng đèn. Tôi còn có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện ở bên trong, hẳn là giờ mọi người vẫn chưa buồn ngủ. Họ đều đang chờ tin tức của tôi, đợi tôi giải quyết nốt con hóa sinh tử trở về.
Tôi bước đến gõ cửa, chúng tôi có phương thức gõ cửa riêng, một nhẹ một nặng là người sống gõ cửa, mà không nhẹ không nặng thì chính là quỷ gõ cửa. Sau khi tôi gõ bốn lần, Dương lão tam lập tức mở cửa cho tôi.
Sau khi nhìn thấy tôi, anh ta có vẻ rất kích động, nhưng khi nhìn thấy cái xác khô tôi vác trên vai, Dương lão tam lập tức nhíu mày lại hỏi: "Anh Cửu, đây là...?"
"Ông thầy đồng!" Tôi khe khẽ nói. Bấy giờ, Dương lão tam còn chưa rõ chân tướng nên kích động hẳn lên: "Anh Cửu, anh lợi hại quá, giải quyết được ông thầy đồng rồi hả, nói vậy tức là con hóa sinh tử cuối cùng kia cũng giải quyết xong rồi? Lão khốn nạn kia đáng chết, coi như đã trả được thù cho anh hai và em tư!"
"Lão tam, ông ấy không phải kẻ đầu sỏ đâu, chúng ta đã hiểu lầm ông ấy rồi!" Tôi lắc đầu nói, rồi bước vào nhà bí thư chi bộ thôn. Trong sân còn có mấy người đang ngồi đợi tôi. Thấy họ ngồi đó, tôi cũng cảm thấy yên lòng hơn một chút. Không xảy ra việc gì, vậy có nghĩa là Chung Càn vẫn chưa tỉnh lại.
Dương lão tam bị lời tôi nói làm cho hoang mang, anh ta nhanh chóng đóng cổng lại, sau đó đuổi theo hỏi: "Anh Cửu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tôi không trả lời, cứ đi một mạch vào trong sân. Dương lão thất, Trình Vũ Phi, bí thư chi bộ thôn, còn cả chủ thầu cũng đã quay lại. Lúc nhìn thấy cái xác trên vai tôi, ai nấy đều ngây người ra.
Không để cho họ mở miệng, tôi đã nói với bí thư chi bộ thôn: "Bí thư chi bộ thôn, đây là ông thầy đồng. Xin lỗi vì tôi không thể cứu được ông ấy!"
Tất cả mọi người đều ồ lên, nhất là bí thư chi bộ thôn, ông ta đã hoàn toàn sững sờ, qua một thoáng mới định thần lại, lắc đầu hỏi tôi: "Lý đạo trưởng, cậu không đùa tôi đấy chứ?"
"Xin lỗi!" Tôi không biết nên nói gì, chỉ có thể cắn răng nói: "Ông thầy đồng hi sinh vì ngôi làng, tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi!"
Tất nhiên tôi không thể kể cho họ biết chuyện về ông thầy đồng. Bí thư chi bộ thôn nghe tin dữ này thì kích động xông đến, ôm lấy thi thể ông thầy đồng, nước mắt chảy dài trên má, suýt bật khóc thành tiếng.
Tôi thấy vậy bèn vội vã bịt kín miệng ông ta lại, nói: "Bí thư chi bộ thôn, giờ không phải là lúc để đau lòng, có chuyện quan trọng hơn cần phải xử lý. Đợi tôi giải quyết xong mối nguy cuối cùng, tôi sẽ giải thích cho ông!"
Bí thư chi bộ thôn là người hiểu đạo lý, thấy vẻ mặt tôi lúc này đang rất nghiêm túc, ông ta chỉ hơi ngây ra, sau đó cắn răng gật đầu, cố gắng để không rơi nước mắt nữa.
Lúc này chủ thầu cũng đến giúp đỡ, cất giọng hỏi tôi đầy hoài nghi: "Lý đạo trưởng, chuyện là sao vậy? Chẳng lẽ vẫn chưa giải quyết xong ư?"
Tôi hiểu nỗi lo lắng của họ, chúng đều hi vọng chuyện này có thể giải quyết dứt khoát cho xong, như vậy mới có thể yên tâm được.
Tôi cũng không giải thích gì thêm, chỉ nói: "Giờ vẫn chưa phải lúc, lát nữa tôi sẽ giải thích rõ hết cho mọi người."
Dứt lời, tôi nhìn về phía Trình Vũ Phi, hỏi: "Vũ Phi, Chung Càn đâu?"
Trình Vũ Phi ngơ ngác, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ chỉ vào gian phòng bên trong, nói: "Ông ta vẫn đang nghỉ ngơi, sau khi cậu đi, ông ta đến tìm bọn tôi hỏi xin hòm thuốc, nói muốn tự mình xử lý vết thương trên người. Sau đó lúc tôi gọi ông ta đi ăn cơm, phát hiện ông ta đã ngủ thiếp đi, nên tôi không gọi dậy nữa. Có lẽ bây giờ vẫn chưa tỉnh, nãy cảnh sát Đinh có đi vào gọi ông ta dậy, nói là muốn hỏi chút manh mối từ ông ta."
"Cái gì cơ?!" Tôi hốt hoảng kêu lên, lắp bắp hỏi lại: "Vũ Phi, cô nói là cảnh sát Đinh ban nãy đi vào lấy lời khai rồi hả?"
"Đúng thế!" Trình Vũ Phi gật đầu: "Mới đi vào nửa tiếng trước thôi, hầy, cảnh sát Đinh vẫn luôn muốn phá án lập công, nói muốn bảo vệ người làm chứng. Chờ Chung Càn tỉnh lại là có thể biết được manh mối đầu tiên. Nhưng không hiểu sao vào nửa tiếng rồi mà vẫn chưa ra nữa?"
Trình Vũ Phi vẫn chưa biết kẻ đầu sỏ chính là Chung Càn. Tôi nghe cô ấy kể lại mà cũng như sấm sét giữa trời quang. Vị cảnh sát Đinh này sẽ hại chết tất cả mọi người mất! Anh ta quá trẻ tuổi, lại hấp tấp muốn lập công, không chỉ không làm nên chuyện, ngược lại sẽ khiến tình hình xấu đi.
Nếu như tôi về muộn hơn nữa, e là nghênh đón tôi sẽ chỉ còn là một phòng toàn người chết!
Tôi cắn răng, bắt đầu căn dặn: "Lão tam, lão thất, hai người đi bảo vệ cửa sau, chỉ cần nhìn thấy Chung Càn, cứ ra tay ngay lập tức! Con quỷ nô kia ở ngay trong phòng, phải hết sức cẩn thận!"
Bấy giờ, Dương lão tam và Dương lão thất đã đoán ra Chung Càn mới là kẻ đầu sỏ, sau khi gật đầu đồng ý, hai anh em họ đi từ cửa trước vòng đến cửa sau để ngăn cản Chung Càn.
Trình Vũ Phi đã hơi hoảng sợ. Tôi thấy vậy bèn vỗ vai cô ấy, khích lệ: "Lát nữa tôi phải vào kia, tôi giao bí thư chi bộ thôn và chủ thầu lại cho cô nhé. Cô là cảnh sát, phải làm gương cho người khác, tuyệt đối đừng sợ, có tôi ở đây rồi!"
"Ừ được!" Trình Vũ Phi hoang mang gật đầu, nhưng vẫn rút súng lục ra, gánh lên vai trách nhiệm bảo vệ chủ thầu và bí thư chi bộ thôn.
Sau đó, tôi mới rút Thước Trấn Hồn ra, từ từ đi về phía phòng của Chung Càn. Tôi vừa đi vừa bật hết đèn điện xung quanh lên.
Chỉ trong chớp mắt, cả cái sân đã sáng sủa dị thường. Lúc tôi quay đầu nhìn Trình Vũ Phi, phát hiện họ đều đang nấp ở chỗ cổng. Trình Vũ Phi rất bình tĩnh, còn gật đầu cười nhẹ với tôi, ý là cô ấy không sao.
Tôi ừ một tiếng, rồi tiếp tục đi về phía căn phòng của Chung Càn. Phòng Chung Càn nghỉ ngơi là gian phòng cuối cùng ở chếch đầu hồi bên trái, có một cái hành lang. Sau khi bật đèn hành lang lên, tôi đã có thể cảm nhận được quỷ khí phát tán ra từ căn phòng đó! Chỉ là trong phòng không bật đèn, nên tôi chỉ có thể dùng thiên nhãn để nhìn rõ hình dạng của con hóa sinh tử.
Chỗ này là ngõ cụt, tôi cũng không sợ chúng trốn được. Tôi đi chậm lại, đồng thời dùng bùa để mở thiên nhãn. Và rồi tôi nhìn thấy có một con hóa sinh tử đang bò trên cánh cửa phòng.
Hai chân nó treo trên xà nhà ngay phía trên mép cửa, đầu buông thõng xuống. Nếu tôi cứ ngang nhiên xông vào, nó nhất định sẽ cắn cổ tôi ngay lập tức để hút máu!
Tôi đặt Thước Trấn Hồn ở sau lưng, chậm rãi đi đến, nhưng không mở cửa đi vào, mà chỉ đứng ở bên ngoài. Con hóa sinh tử treo trên xà nhà cũng chỉ cách tôi một cánh cửa. Phía trên cánh cửa này là tấm kính trong suốt, đầu nó rũ xuống, gần như là đối diện với đầu của tôi.
Tôi giả vờ không phát hiện ra nó, ho khan một tiếng rồi gõ cửa hỏi: "Bác Chung, bác đã khỏe hơn chút nào chưa?"
Khoảng độ chục giây sau Chung Càn mới đáp: "Là anh bạn nhỏ đó hả? Cậu trở về từ khi nào vậy? Tôi không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một buổi tối là không có vấn đề gì đáng lo ngại nữa!"
"Thế ạ, vậy tôi không cần phải lo lắng nữa rồi!" Tôi cũng phối hợp cười ha ha đáp lại.
"Trông trời có vẻ tối rồi, chắc cậu cũng đã mệt rồi nhỉ, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Đợi đến khi trời sáng, tôi sẽ đi tìm con hóa sinh tử kia với cậu! Nhất định phải giải quyết xong cái tai họa này, nếu không sẽ còn có thêm người bị hại chết!" Chung Càn nói đầy vẻ sâu xa.
"Đúng thế! Phải giải quyết con hóa sinh tử đó, nếu không sẽ còn có thêm người chết!" Tôi cảm khái một câu rồi bật cười hỏi ông ta: "Nhưng mà bác Chung này, giải quyết mỗi con hóa sinh tử thì không được, còn phải giải quyết người đã hại chết chúng nữa! Nếu không, mạng của kẻ điên, mạng của con trai bác với những người thợ nâng quan kia, thậm chí là mạng của hai đệ tử của tôi nữa, tất cả sẽ thành vô ích mất. Hiện tại, tôi lại biết được một ít manh mối, ví dụ như nghịch thiên mượn âm mệnh, quan tài bằng ngọc nhốt hai hồn của kẻ điên, còn có cả gã mặc áo đen muốn có tim của người khác... Không biết bác Chung có biết những manh mối này không?"
Nói gần đến cuối câu, giọng điệu của tôi bắt đầu lạnh dần. Chung Càn nghe thấy lời tôi nói cũng trầm mặc lại, trong phòng không có lấy một tiếng động, chỉ có thể trông thấy con hóa sinh tử cách tôi một cánh cửa đang nhe răng nhếch miệng ra đến nơi.
Ngay lúc chuẩn bị tiếp tục kích thích Chung Càn, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng công tắc đèn điện bật tanh tách, sau đó căn phòng sáng lên...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận