Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 587: Con đường trở thành vua

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Lúc này, Diệp Chu Tinh lựa chọn bỏ lại tôi, nhưng tôi không hề hận, cũng không hề oán trách, bởi tôi hiểu cô ấy.
Tôi biết cô ấy không phải người hay đố kỵ, cô ấy chỉ không muốn thấy Tử Long xảy ra chuyện mà thôi. Bây giờ, Tử Long đã bắt đầu không khống chế được bản thân. Không ai biết rốt cuộc anh ấy và Minh Vương đã giao dịch gì? Cũng không biết tại sao anh ấy lại muốn thả Minh Vương ra ngoài?
Trong khoảnh khắc ngã xuống đất, tôi đã ở trong trạng thái hấp hối, tuy rằng cơ thể không thể nào cử động, nhưng đầu óc lại minh mẫn lạ thường. Người ta hay nói, trước khi chết con người sẽ nghĩ về rất nhiều thứ, câu này quả là không sai!
Tất cả những suy nghĩ phức tạp, những tiếc nuối, nhớ mong của con người đều sẽ vô thức hiện lên trong đầu vào thời khắc ấy!
"Diệp Chu Tinh, tôi muốn nhờ cô một việc!" Thấy mấy người Diệp Chu Tinh sắp đi, tôi bèn gọi cô ấy lại.
Diệp Chu Tinh dừng bước, không dám nhìn thẳng vào tôi. Cô ấy tỏ ra áy náy, khẽ ừm một tiếng: "Cậu nói đi, nếu như làm được, tôi nhất định sẽ hoàn thành giúp cậu!"
"Được!" Tôi mỉm cười, nhân lúc hiện tại đầu óc còn tỉnh táo, bèn dứt nói một hơi: "Đưa Tử Long rời khỏi chốn giang hồ này đi. Tính cách của hai chúng tôi, không hợp để lăn lộn trong Đạo môn. Tôi biết bây giờ cô vẫn là người của bộ phận Đặc Biệt, nhưng tôi tin cô sẽ bảo vệ Tử Long!"
Có vài lời tôi không tiện nói thẳng, nhưng với sự thông minh của Diệp Chu Tinh, cô ấy tự có thể đoán được ý tứ trong lời tôi nói. Tôi bảo cô ấy đưa Tử Long đi, cũng là muốn cô ấy nói với Tử Long rằng tôi chết rồi, đừng sống vì tôi nữa.
Còn về phần bộ phận Đặc Biệt, tôi mong cô ấy có thể buông bỏ mọi thứ ở đó, suy cho cùng thì đưa Tử Long đi lánh đời ở ẩn vẫn là kết cục tốt nhất!
Diệp Chu Tinh sửng sốt vài giây, sau đó mới gật đầu đáp: "Cậu yên tâm, tôi sẽ cố hết sức! Thật sự xin lỗi..."
Diệp Chu Tinh bỏ lại câu này, cuối cùng vẫn dẫn những người khác rời đi. Tôi dõi theo bóng dáng họ dần biến mất khỏi tầm mắt, cũng không còn muốn đấu tranh nữa. Tôi hoàn hồn lại, rồi lặng lẽ ngủ thiếp đi!
Hình như đệ tử Đạo môn không phát hiện ra tôi, không một ai đuổi theo hướng này. Diệp Chu Tinh không ra tay giết tôi, cũng không giao tôi cho bọn họ, mà muốn để tôi tự sinh tự diệt.
"Mệt rồi à? Muốn từ bỏ rồi à?" Không biết có phải bị ảo giác không mà tôi lại cảm thấy có âm thanh cười đùa từ đằng sau vọng tới.
Tôi khẽ cử động cơ thể, nhưng toàn thân không có chút sức lực nào, thậm chí cũng không thể xoay đầu qua hướng khác. Nhưng rõ ràng tôi nghe thấy có tiếng bước chân đang đến gần.
"Đây chỉ mới là khởi đầu thôi mà, cũng là những trắc trở mà cậu phải trải qua trên con đường trưởng thành! Tình người, phản bội, tái sinh, đây là những thứ mà cậu phải trải qua trên con đường trở thành vua. Cậu không có đường lui, cũng không thể ngã xuống. Chỉ khi nào trải qua hết những thứ này, cậu mới có thể trở nên khác biệt, mới có thể trở thành vua của Đạo môn!" Khi giọng nói ngày một đến gần, tôi cũng nhận ra.
Đầu của hắn cứ treo lơ lửng trong tầm mắt tôi. Tôi mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt của Diệp Thiếu Khanh. Tôi mấp máy môi muốn nói, nhưng không thể thốt thành lời.
"Nghỉ ngơi cho khoẻ, tôi đưa cậu đi!" Diệp Thiếu Khanh cười, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, giữa ngón tay kẹp một viên thuốc màu đỏ, nhẹ nhàng tách miệng tôi ra, để viên thuốc trượt vào trong cổ họng.
Chẳng biết viên thuốc ấy là linh đan diệu dược gì, vừa vào trong miệng là đã tan ra. Tôi cảm thấy có một dòng chất lỏng mát lạnh, chảy xuôi từ cổ họng xuống dạ dày. Thoạt tiên có cảm giác như cả cơ thể bắt đầu thả lỏng.
Song song với đó, cảm giác nặng nề, đau đớn trên người cũng nhanh chóng biến mất. Chẳng bao lâu sau, tôi nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Lúc ngủ mơ màng, tôi cảm thấy cơ thể đau nhức như bị va đập, nhưng không thể nào mở mắt ra nổi. Mãi cho đến khi cảm giác tròng trành kia biến mất, tôi mới hoàn toàn mất đi tri giác.
...
Không biết đã ngủ bao lâu, tôi chỉ thấy mình vừa đói, vừa khát, vô cùng khó chịu. Tôi vô thức mở mắt, bấy giờ mới phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng ấm áp.
Căn phòng được bài trí đơn giản theo phong cách cổ điển kiểu cũ. Đâu đâu cũng có thể bắt gặp những tấm bình phong và những món đồ điêu khắc nghệ thuật tinh xảo. Ngay cả chiếc giường tôi nằm cũng là đồ cổ tinh tế.
Căn phòng rất ấm áp. Lúc tôi tỉnh lại thì không thấy có ai ở xung quanh cả. Bên ngoài có ánh sáng rọi vào nên có lẽ giờ là ban ngày.
Tôi nhìn quần áo trên người đã được thay bằng một bộ đồ ngủ rộng rãi thoáng mát. Song nơi bụng còn quấn băng gạc. Tôi khẽ cử động, vết thương hơi đau, nhưng không có gì đáng ngại.
Tôi cố gắng chống giường ngồi dậy, sau đó thử rời giường hoạt động xem sao. Không biết ngủ bao lâu rồi, mà cả người tôi đau ê ẩm, rã rời.
Tôi soi gương, sắc mặt đã hồi phục kha khá, khuôn mặt cũng trở lại bình thường, chỉ là vẫn còn vài vết roi nhàn nhạt. May mà không để lại sẹo vĩnh viễn!
Những chuyện khác tôi không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ là trước khi hôn mê đã thấy Diệp Thiếu Khanh. Chẳng lẽ căn nhà này là của Diệp Thiếu Khanh?
Sau khi nhận ra điều này, tôi mới đẩy cửa ra khỏi phòng. Bây giờ đang là buổi chiều, tôi mở cửa ra ngoài vừa lúc ánh hoàng hôn chiếu tới.
Ánh nắng nhẹ không ấm nóng, mà ngược lại còn cảm thấy hơi lạnh lẽo, nhưng chiếu lên người có cảm giác rất thoải mái.
Tôi nhìn bao quát khuôn viên này, căn nhà được xây theo phong cách tứ hợp viện tiêu chuẩn, diện tích rất rộng! Phòng tôi đang ở nằm vị trí chính giữa, hai bên là hành lang, trên hành lang có dây leo, có điều chúng không có lá nên không nhìn ra được là loài nào.
Băng qua hành lang là một dãy phòng, vừa vặn bao quanh sân nhà ở giữa. Diện tích sân rộng, có hòn non bộ, vừa nhìn là biết được xây theo bố cục Tụ Bảo Bồn.
Không chỉ vậy, tôi còn trông thấy khá nhiều loài hoa cỏ quý hiếm. Trông thế này cũng biết đây là nhà giàu có.
"Anh dậy rồi à?" Đúng lúc tôi đang chăm chú quan sát khoảng sân thì một cô gái đột nhiên xuất hiện ở hành lang bên trái, gọi tôi.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu nữ mười bảy, mười tám, tết hai bím đuôi sam, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, trông vừa đáng yêu, vừa ngây thơ.
"Anh chờ em một lát, để em đi báo cho anh Thiếu Khanh!" Cô bé này vui mừng ra mặt, nói rồi, chạy ù theo đường hành lang.
Tôi còn chưa kịp hỏi gì, chỉ đành cười gượng đuổi theo. Nhưng còn chưa đến gian nhà chính, đã trông thấy Diệp Thiếu Khanh đang đi cùng với mẹ hắn ta.
Bả vai của mẹ hắn bị móc tỳ bà khoá lâu ngày nên biến dạng nghiêm trọng. Tới tận bây giờ vẫn mang vẻ ngoài hãi hùng, không thể khôi phục như cũ.
Nhưng trạng thái, sắc mặt của bà ấy đã khá hơn nhiều. Sau khi thấy tôi, bà ấy còn cười, hỏi: "Tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?"
"Cảm ơn dì đã quan tâm, cháu đỡ rồi!" Tôi lễ phép đáp lại, vết thương ở hông không đau lắm, chỉ là khi dùng sức, hai bả vai vẫn hơi nhói thôi.
Vết thương này là dấu ấn mà đám lão tổ Diệp gia bọn họ để lại trên người tôi, cả đời này tôi không bao giờ quên được.
"Đói rồi hả?" Diệp Thiếu Khanh cười hỏi, nhưng không chờ tôi trả lời, hắn đã lẩm bẩm tự đáp: "Hôn mê tận ba ngày ba đêm, chắc là đói rồi. Nha Đầu, đi bảo nhà bếp làm ít đồ ăn đi với bầu rượu, xong dọn lên ngay nhé!"
"Vâng, anh Thiếu Khanh. Để em đi bảo họ làm!" Cô bé tên Nha Đầu này thoạt nhìn có vẻ lạc quan nhí nhảnh.
Sau khi Nha Đầu đi rồi, Diệp Thiếu Khanh mới bắt đầu than thở với tôi: "Lý Sơ Cửu, cậu có biết ba ngày hôn mê cậu đã ăn hết bao nhiêu linh đan diệu dược của tôi không? Mỗi một viên đều là giá trên trời đó! Cậu có ở lại chỗ tôi làm vệ sĩ cả đời chắc cũng không trả nổi!"
Cơ thể tôi có thể hồi phục nhanh như vậy, không cần nghĩ cũng biết nhất định là nhờ thuốc tốt của Diệp Thiếu Khanh! Điểm này thì tôi hiểu, nhưng việc khiến tôi nghĩ mãi không ra đó là tại sao hắn lại xuất hiện ở núi Miêu Vương?
Diệp Thiếu Khanh như nhìn ra được tôi muốn hỏi hắn điều này, cũng cười một tiếng, nói: "Còn nhiều thời gian mà, vừa ăn vừa nói đi!"
"Ừ." Tôi gật đầu, mẹ Diệp Thiếu Khanh bảo: "Mẹ về nghỉ ngơi trước, hai đứa nói chuyện đi, nhưng đừng uống nhiều quá!"
"Mẹ yên tâm! Mẹ mau đi nghỉ đi..." Diệp Thiếu Khanh hệt như đứa trẻ, nũng nịu, dỗ dành mẹ hắn. Mà khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng tôi có hơi khó chịu.
Nghĩ đến việc mẹ tôi hồn bay phách tán, nghĩ đến cái chết của Long Ngạo Thiên, tôi dường như lại bị thế giới vứt bỏ, một lần nữa trở thành đứa trẻ mồ côi. Nhưng lần này, không còn cơ hội cứu vãn nữa!
Diệp Thiếu Khanh này là người tôi quen lâu nhất. Khi thấy nét mặt tôi khác lạ, hắn vỗ mạnh bả vai tôi, an ủi: "Sơ Cửu à, cậu đã cố hết sức rồi! Nhưng mà có một số việc, không thể cứ nhận thua như vậy! Chúng ta ngồi xuống nói chuyện. Chỗ tôi có vài thứ, chắc chắn cậu muốn biết!"

Bình Luận

0 Thảo luận