Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 880: Trận chiến có một không hai

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Ngay khi cổng thành Cửu U bật mở, Minh Vương Cửu U bèn dẫn đầu đoàn đi từ bên trong ra. Bước chân hắn cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ vài bước đã đi đến bên bờ sông Minh Hà. Hắn không để tâm đến đại quân Ma Vương trước mặt mà chậm rãi dang hai tay ra, từ từ ngửa cổ, hít một hơi thật sâu, sau đó mới hài lòng mỉm cười: "Đây là mùi vị của tự do, của hi vọng... Tự Do, đã lâu không gặp mi! Ha ha ha!"
Không ai ngắt lời hắn, ngay cả phân thân Ma Vương - kẻ muốn nuốt chửng Minh Vương Cửu U - cũng cho hắn ta thời gian để hưởng thụ tự do. Mà Minh Vương Cửu U lúc này đang hoàn toàn chìm đắm trong bầu không khí tự do, hắn lắc đầu vừa cười vừa mắng: "Lão Thái Ất chết tiệt, phong ấn ta hơn cả ngàn năm! Giờ Minh Vương ta đã sống lại, ta nhất định sẽ đạp nát tam giới, chém chết toàn bộ đệ tử Đạo giáo của ông để xả mối hận trong lòng ta, ha ha ha!"
Cười cho đã xong, hắn vung tay áo lên, tức thì tất cả thủ lĩnh trong thành Cửu U đều đi ra, đứng chỉnh tề hai hàng bên cạnh hắn theo địa vị.
Từ trong đội ngũ của hắn có thể nhìn ra, có Quỷ Vương, Quỷ Đế, còn có cả Yêu Vương, đều là những tai họa cực kỳ khó đối phó. Nếu để những kẻ này trở lại dương gian, tam giới nhất định sẽ đại loạn, gà chó không yên, lục súc chẳng lành.
"Phân thân Ma Vương, hiện giờ ngươi đang chuẩn bị nuốt chửng ta đấy à?" Minh Vương Cửu U nhìn phân thân Ma Vương hỏi.
Phân thân Ma Vương gật đầu cười: "Thật chẳng dám giấu, ta đúng là đang có ý này! Chỉ có nuốt chửng ngươi thì ta mới có thể đánh bại được phân thân mạnh nhất kia của Ma Vương. Nếu không thì ngươi và ta đều không phải là đối thủ của hắn. Giờ ta đã thả ngươi ra ngoài, để báo đáp cho điều đó, ngươi biết mình phải làm như thế nào rồi chứ?"
Minh Vương Cửu U cười nhạt, lắc đầu nói: "Nói thật, ta phải cảm ơn ngươi một câu. Nếu như không có ngươi, e là ta không thể nào rời khỏi địa ngục Cửu U được. Có điều, ta cũng muốn làm chúa tể tam giới, cũng muốn nuốt chửng ngươi. Nếu thế, chúng ta sẽ trở thành kẻ địch! Chi bằng ngươi tác thành cho ta một lần, để ta nuốt ngươi, ta sẽ thay ngươi hoàn thành di nguyện, khống chế chúng sinh!"
"Ha ha ha!" Phân thân Ma Vương cười lạnh, nói: "Ta biết ngươi sẽ không khoanh tay chịu trói, cho nên ta mới thống lĩnh đại quân Ma Vương đến đây. Hiện giờ ta sẽ cho ngươi đủ thời gian để thỏa thích tận hưởng sự tự do hiếm có này!"
"Không, ngươi sai rồi!" Minh Vương Cửu U lắc đầu cười: "Ta không chỉ muốn sự tự do ngắn ngủi này, ta còn muốn được tự do mãi mãi! Cắn nuốt ngươi xong, ta sẽ đi tìm phân thân mạnh nhất kia. Đến lúc đó, hàng tiên nhân, gia tộc thượng cổ, hay Đạo giáo, ta đều sẽ không tha cho một tên nào hết!"
"Ha ha ha!" Phân thân Ma vương phá lên cười: "Chẳng giấu gì ngươi, cho dù ngươi có rời khỏi địa ngục Cửu U thì ngươi cũng sẽ không tìm được phân thân Ma Vương mạnh nhất kia đâu! Ta cũng chẳng ngại nói cho ngươi biết, muốn tìm được kẻ đó, nhất định phải có bánh xe vận mệnh! Không có bánh xe vận mệnh, ngươi sẽ không tìm được phân thân Ma Vương, cũng không tìm được người có thể khắc chế chúng ta! Ngươi đã bị nhốt quá lâu, nên ngươi đã quên hết tình hình của thế giới bên ngoài từ lâu rồi! Ngươi đơn giản quá, chẳng biết suy tính mưu mô gì cả, thôi, vẫn cứ là tác thành cho ta đi!"
Phân thân Ma Vương vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh tức thì đổi thành kiểu giương cung bạt kiếm. Minh Vương Cửu U cười lạnh một tiếng, nghiêm túc nói: "Xem ra hôm nay ngươi và ta nhất định phải phân được thắng bại. Chỉ có người thắng mới có thể sống sót rời khỏi địa ngục Cửu U. Cũng được, ta cũng muốn cho ngươi xem xem, sức mạnh của địa ngục Cửu U rốt cuộc mạnh đến mức nào!"
Dứt lời, Minh Vương Cửu U bèn vung tay lên, chỉ trong thoáng chốc, bên trong thành Cửu U bỗng có hơn vạn nhân mã chạy ra. Đội ngũ này không có người sống, tất cả đều là yêu ma quỷ quái, toàn bộ chiếm cứ địa bàn thành Cửu U.
Nhìn từ phương diện số lượng thì rõ ràng có thể thấy quân số của phân thân Ma Vương ở trên cơ. Nhưng nhìn từ phương diện đạo hạnh thì thế lực của địa ngục Cửu U lại cao hơn một bậc. Một bên đông người, một bên đạo hạnh cao, chắc hẳn sẽ là một trận huyết chiến.
Thấy cảnh tượng này, tôi âm thầm mừng rỡ, chỉ hận sao cho hai người họ tự giết lẫn nhau, không còn một ai sót lại. Nếu như có thể được như thế thì rõ ràng có thể giảm bớt gánh nặng cho Đạo giáo chúng tôi.
Hiện tại tôi và Tử Long chỉ có một tâm nguyện, đó là nhìn thấy hai ma đầu kia tự tổn hại lẫn nhau, đến lúc đó chúng tôi sẽ mượn cơ hội để ra tay. Đại chiến vừa mới bùng nổ, nhân mã hai bên đã thở phì phò, chỉ chờ mỗi câu lệnh xuất phát.
Phân thân Ma Vương lúc này chợt cười lạnh một tiếng, đồng thời vung tay lên, lạnh lùng nói: "Giết cho ta! Nhất định phải bắt Minh Vương Cửu U lại!"
Gần như là cùng lúc đó, Minh Vương Cửu U cũng nghiêm khắc nói: "Đây là trận chiến khởi đầu cho sự tự do của chúng ta, giết xong phân thân Ma Vương trước mắt, tam giới đều sẽ là của chúng ta! Lên giết đi, không cần giơ cao đánh khẽ!"
Hai ma đầu đồng thời ra lệnh, trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ địa ngục Cửu U đều vang vọng tiếng hô hào xung phong đinh tai nhức óc, cộng thêm hàng loạt bóng người nghìn nghịt xông thẳng về phía đối phương. Những oan hồn lệ quỷ trôi lơ lửng trong không trung là những kẻ ra tay đầu tiên.
Nương theo từng tiếng kêu gào thảm thiết, trận chiến có một không hai này cuối cùng cũng bùng nổ. Tôi và Tử Long nhân cơ hội ấy trốn vào một chỗ, bí mật quan sát họ chiến đấu.
Minh Vương Cửu U và phân thân Ma Vương không có ý động thủ, hai người tự bình ổn quân tâm, chẳng ai ra tay trước mà để cho nhân mã của mình khai chiến. Cảnh tượng hơn vạn người chiến đấu quả là đồ sộ dị thường.
Trên mặt sông Minh Hà thỉnh thoảng sẽ bắn lên những cột nước đáng sợ. Mà vách đá bên bờ sông Minh Hà lại là đá vụn bay ngổn ngang. Vô số oan hồn bị đánh cho hồn bay phách tán, vô số thi thể bị rơi vào trong nước, chỉ trong chớp mắt xương cốt đã không còn.
Tiếng kêu thảm thiết này nối tiếp tiếng kêu thảm thiết kia, mãi mà không dừng lại, tiếng gào thét cứ vang vọng mãi quanh địa ngục Cửu U. Thế lực song phương đang ở trạng thái gần như ngang bằng nhau, không bên nào chiếm phần hơn, cũng không ai ở dưới cơ, cả hai bên đều ra sức chém giết.
Tử Long nhìn một lúc rồi hỏi tôi: "Sơ Cửu, em nói xem trong hai người họ ai sẽ thắng?"
Tôi lắc đầu cười: "Cái này đúng là khó nói, quỷ tà của thành Cửu U quả thật khá lợi hại, nhưng bên họ đã chết mất một nửa quân số rồi. Đây nhất định là một cuộc ác chiến, nếu cứ đánh như thế này thì hai ba ngày không thể phân thắng bại được."
"Đúng thế." Tử Long gật đầu, đoạn nói: "Thật ra vấn đề then chốt để phân thắng bại là nằm ở Minh Vương Cửu U và phân thân Ma Vương, người nào mạnh hơn thì sẽ thắng được cả trận chiến này. Nhưng họ đều là phân thân Ma Vương, chỉ e là thế lực ngang nhau, hẳn trong thời gian ngắn khó mà phân được thắng bại. Có lẽ cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà họ mới không tùy tiện ra tay mà xuất binh trước. Họ đều đang đợi, xem xem thế lực của ai trên cơ, đến lúc đó mới lựa chọn ra sân."
Tử Long phân tích không sai, hai người đều là phân thân Ma Vương, thực lực không chênh lệch là bao. Còn về các khả năng lật kèo khác thì phải xem thế lực của ai có thể sống sót lâu hơn thôi.
Tôi ngừng lại một chút rồi nói: "Bất kể thế nào, sau khi trận chiến này qua đi, họ nhất định sẽ tổn thất không ít binh mã! Chuyện này đối với chúng ta là một chuyện tốt. Giờ chúng ta đang cần chờ một cơ hội, chờ hai bên đều tổn thất thì chúng ta xông ra hợp lực đánh chết một người. Tuy Ma Vương bất tử bất diệt, nhưng chúng ta có thể đánh tan phân thân, sau đó trấn áp hắn ở trong ao máu phía sau Cửu U!"
"Ừm!" Tử Long gật đầu, thủ thỉ: "Hi vọng ông trời có thể phù hộ cho chúng ta một lần, chỉ cần chúng ta có thể ngăn cản hai người họ dung hợp là áp lực của bên phía Lỗi gia và mọi người sẽ được giảm bớt, có lẽ vẫn còn một cơ hội chuyển bại thành thắng!"
Giờ không còn cách nào khác, chúng tôi chuẩn bị liều mạng phong ấn một tên. Đại chiến vẫn còn đang diễn ra, nhưng bởi vì có quá nhiều thi cốt chìm xuống dưới sông Minh Hà nên mực nước sông bắt đầu dâng lên.
Cảm giác này rất kì quái, rõ ràng nước sông Minh Hà có thể ăn mòn tất cả, thế nhưng mực nước vẫn cứ dâng lên. Thế nhưng Minh Vương Cửu U và phân thân Ma Vương vẫn không có ý động thủ, hai người đều đang ổn định lòng quân. Đợi đến khi họ khai chiến, e là còn cần chút thời gian, bởi vì yêu tà tham gia vào cuộc chiến này thật sự quá nhiều.
Binh mã hai bên đã giết đỏ cả mắt rồi, ai ai cũng đang liều mạng chiến đấu, bắt họ dừng lại bây giờ đúng là chuyện bất thả thi.
Khi chúng tôi đang quan sát trận chiến, Tử Long đột nhiên ôm lấy lồng ngực, nhìn đăm đăm về phía thành Cửu U, vẻ mặt bỗng xuất hiện nỗi đau đớn.
Tôi thấy tình trạng của anh ấy khác thường, bèn vội vàng hỏi: "Tử Long, anh làm sao thế?"
Tử Long lắc đầu, trả lời tôi với vẻ mặt nghi hoặc: "Anh cũng không rõ nữa, cứ có cảm giác bên trong thành Cửu U có thứ gì đó đang kêu gọi anh. Kì lạ hơn là hình như anh còn cảm nhận được nhịp tim đập."
Thấy Tử Long nói vậy, tôi lập tức liên tưởng đến chuyện lúc trước. Ấy là lúc chúng tôi vừa từ ao máu Hồng Liên trở về, Tử Long cũng nhìn về hướng địa ngục Cửu U. Lúc đó anh ấy cũng có cảm giác như thế này, nói rằng ở phía thành Cửu U có gì đó đang thu hút anh ấy.
Mà thứ Tử Long để lại ở thành Cửu U chỉ có trái tim của anh ấy mà thôi.
Nghĩ đến đây, tôi bèn kích động bảo: "Tử Long, liệu có phải trái tim của anh đang triệu hoán anh không?"
"Không biết nữa!" Tử Long mù tịt, lắc đầu nói: "Cảm giác này rất kì quái, giống như anh sắp sống lại vậy."
"Ừm!" Tôi phân tích: "Như vậy thì xem ra thứ ở thành Cửu U đang thu hút anh rất có khả năng chính là trái tim của anh. Minh Vương Cửu U và phân thân Ma Vương vẫn còn phải đấu với nhau thêm một thời gian nữa, hay là thế này, anh ở lại quan sát tình hình, em sẽ đi lấy trái tim của anh về! Lúc đó em và Vương Lỗi đã từng thề, nhất định phải mang trái tim của anh về bằng được!"
Nào ngờ, Tử Long lại ngăn cản tôi: "Sơ Cửu, em ở lại, còn anh sẽ đi. Nó có thể thu hút anh, vậy thì anh nhất định có thể tìm được nó! Anh có một cảm giác rất kỳ quái... cảm giác như Minh Vương Cửu U đã phong ấn trái tim anh bên trong ao máu. Ao máu có chín đứa con của rồng bảo vệ, chúng khó đối phó lắm, nên Sơ Cửu, em hãy cứ để anh đi cho!"

Bình Luận

0 Thảo luận