Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 664: Danh bất hư truyền

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Nếu đã biết được nhu cầu của hắn ta, tôi cũng không vòng vo nữa mà trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Bách Hiểu Sinh, anh đưa ra điều kiện đi, anh muốn thế nào mới chịu giúp tôi?"
Tôi nói như vậy khiến Bách Hiểu Sinh khẽ nheo mắt, trên gương mặt là nụ cười khiến người ta cảm thấy không nắm bắt được. Hắn ta cũng không trả lời tôi một cách rõ ràng, mà đứng dậy bước tới bên cạnh giá treo đồ bằng gỗ, nhẹ nhàng kéo sợi dây trên tường.
Hắn ta kéo dây nên tôi nghe thấy một loạt những tiếng chuông "reng reng" thanh thúy. Sau đó, tôi nghe thấy có tiếng đóng cửa ở dưới tầng. Trong lòng nghi hoặc nên tôi vội vàng bước tới bên cạnh cửa sổ và nhìn, đúng lúc nhìn thấy đèn đuốc bên dưới cũng đã tắt.
"Lý đạo trưởng, đừng hiểu nhầm! Tôi làm như vậy là làm cho người khác thấy!" Sợ tôi nghi ngờ, Bách Hiểu Sinh vội vàng giải thích: "Bề ngoài trông phố Miếu này sóng yên biển lặng, nhưng thực ra rất khó lường. Tuy rằng lấy biển hiệu là kinh doanh quán trà, nhưng thực chất tôi câu kết để buôn bán tin tức. Chỉ cần là người tới tìm tôi, đều là người tới nghe ngóng tin tức từ tôi! Vả lại, trong phố Miếu này có khá nhiều tội phạm giết người đang lẩn trốn, không hề thái bình! Tôi thông báo cho đệ tử đóng cửa tắt đèn vì sợ sẽ khiến người khác hiểu nhầm!"
Tôi và Tử Long không phải dạng người giỏi giao thiệp với người khác, lòng người khó dò luôn là thứ phức tạp nhất, cũng là thứ đáng sợ nhất. Tôi thà đối mặt với dạng ác quỷ như Quỷ Đế chứ chẳng muốn giao thiệp với mấy người tinh ranh!
Nhưng có những lúc không thể không học cách giao thiệp với người khác. Vả lại, giao thiệp với những người tinh ranh trong thời gian dài, dần dần cũng học được khá nhiều. Nếu là trước kia, chắc chắn tôi không nghe ra được ý tứ ẩn giấu trong câu nói của Bách Hiểu Sinh.
Hắn ta nói như vậy vì muốn giảm thiểu hiểm họa tới mức thấp nhất. Có thể nói rằng, hắn ta không thể chọc vào người của tiệm cầm đồ Âm Dương, nhưng hắn ta lại muốn giết người cướp của. Cách duy nhất là mượn bàn tay tôi.
Vả lại, hắn ta đóng cửa tắt đèn cũng vì sợ tiệm cầm đồ Âm Dương sẽ điều tra ra hắn ta. Thế nhưng, hắn ta làm như vậy chứng tỏ hắn ta muốn giao dịch cùng tôi rồi!
Quả nhiên, tôi vừa nghĩ đến điều này, Bách Hiểu Sinh đột nhiên nhìn tôi rất nghiêm túc: "Lý đạo trưởng, lệ quỷ trong phiên đấu giá ở chợ quỷ, tôi muốn hết!"
Nghe thấy yêu cầu của hắn ta, tôi lập tức thấy mừng thầm trong lòng. Xem ra tôi thực sự đoán đúng rồi, hắn ta muốn có mấy con lệ quỷ kia! Tôi thấy hắn ta cũng không phải kẻ thiếu tiền, nuôi lệ quỷ, thứ nhất chắc là để bảo vệ chính mình, thứ hai là muốn dùng chúng đi nghe ngóng thêm nhiều tin tức không tiện công khai khác.
Đối với Bách Hiểu Sinh, rao bán bí mật của người khác chính là kiếm tiền! Đặt trong xã hội hiện đại thì nghề nghiệp này của hắn ta có tính chất tương tự như cánh săn tin.
Tôi cười cười và đáp: "Anh cứ yên tâm, tôi không muốn thứ gì cả, chỉ muốn tìm một người thôi!"
Tôi không nói tên Diệp Đường ra vì muốn xem xem gã Bách Hiểu Sinh này có thực sự thần kỳ như lời đồn, có thể không cần ra khỏi nhà mà vẫn biết chuyện thiên hạ.
Bách Hiểu Sinh cũng không nóng lòng trả lời tôi mà ngồi xuống pha trà, sau khi rót cho tôi một chén, hắn ta làm động tác mời: "Lý đạo trưởng, mời!"
Tôi vốn là người thô lỗ, đâu thể hiểu được đạo thưởng trà? Cộng thêm việc miệng lưỡi khô rang nên tôi cũng chẳng nếm ra được mùi vị gì, uống hết sạch nước trà trong chén chỉ bằng một hớp.
Chỉ là chén trà nhỏ quá, uống xong cũng không đã. Bách Hiểu Sinh thấy cách tôi uống trà cũng không lấy làm lạ, chỉ mỉm cười thản nhiên: "Đồn đãi không bằng gặp mặt, Lý đạo trưởng quả nhiên là người hào sảng! Là tôi đón tiếp không chu toàn, dùng dạ tiểu nhân đo lòng Lý đạo trưởng!"
Bách Hiểu Sinh nói xong bèn đổi sang một chén trà to hơn, tiếp tục rót đầy chén cho tôi.
Thực ra tôi cũng đang cố kiên nhẫn, rất muốn lên tiếng truy hỏi hắn ta. Nhưng giao thiệp với dạng người này không thể nóng vội được, nếu không sẽ bị hắn ta chơi chết. Phố Miếu này cũng là một nơi hung hiểm ngầm, Bách Hiểu Sinh bán bao nhiêu bí mật cho người khác mà vẫn có thể tiêu diêu tự tại ở phố Miếu.
Nếu không có bản lĩnh đặc biệt, e rằng không thể sống được đến mức này.
Tôi vẫn không liên tiếng, Bách Hiểu Sinh nói tiếp: "Bây giờ thiên hạ này là cục diện của Đạo môn, tổng thể chia làm hai phía Nam - Bắc! Phía Bắc là cơ nghiệp mà Lý đạo trưởng vừa gây dựng được, mà phía Nam do lão tổ Diệp gia khống chế. Phố Miếu này vốn là địa bàn của Diệp gia, bây giờ đã vật quy nguyên chủ. Nghe đồn Lý đạo trưởng một lòng muốn thống nhất đạo giáo Nam - Bắc. Bây giờ xem ra cũng là xu thế của đại cục! Với tình hình này thì thời loạn lạc của Đạo môn sẽ sớm kết thúc thôi!"
Lời nói của Bách Hiểu Sinh rất đơn giản, nhưng câu nào cũng là trọng điểm. Hắn ta biết tôi đang thăm dò hắn ta, cho nên không một câu nào nói toạc ra, cứ đến đúng chỗ là ngừng.
Tôi không nói gì, chỉ gật gật đầu phối hợp. Ngừng lại trong khoảng vài giây, Bách Hiểu Sinh nói tiếp: "Lão tổ Diệp gia, tuy có danh tiếng ở bên ngoài, nhưng cũng bị người ta giật dây thôi! Người nắm quyền thực sự chính là đại tiểu thư của Diệp gia. Cô gái này dã tâm hừng hực, ý chí đặt tại ngôi vị chí tôn của Đạo môn, há có thể cam tâm để bộ phận Đặc Biệt điều khiển? Trước khi phiên đấu giá của chợ quỷ diễn ra, người của Âm Dương đạo Nhật Bản thường xuyên ra vào phố Miếu! Cộng thêm người trong lòng của Lý đạo trưởng đang ở trong tay cô ta, cho dù là bộ phận Đặc Biệt, cũng khó lòng lấy một địch ba!"
Lời nói của Bách Hiểu Sinh giống như một thuyết thư tiên sinh, khai thừa chuyển hợp, vần điệu nhịp nhàng, nghe ra được một tư vị khác lạ.
Nhưng tôi nghe thấy những lời này chỉ thấy lòng mình nổi sóng dữ dội.
Danh hiệu Bách Hiểu Sinh quả nhiên danh bất hư truyền! Đến cả chuyện Diệp Đường giả chết, Diệp Đường muốn đối phó với bộ phận Đặc Biệt mà hắn ta cũng biết rõ mười mươi.
Thủ đoạn cỡ này, quả thực khá đáng sợ.
Vốn dĩ tôi còn định nhiều lời hỏi thêm về nguồn tin của hắn ta, nhưng tôi vẫn nhẫn nhịn được mà không hỏi ra, vì lát nữa tôi còn chuyện quan trọng hơn cần hỏi.
Thấy tôi không nói gì, Bách Hiểu Sinh tiếp tục kể: "Trong phiên đấu giá ở chợ quỷ, xuất hiện một thanh niên thần bí! Người này chuyên đối đầu với đại tiểu thư của Diệp gia, bề ngoài thì người này đã thắng, trên thực chất anh ta đã thua! Bởi vì anh ta không biết rằng phiên đấu giá này do đại tiểu thư Diệp gia thao túng! Đại tiểu thư Diệp gia đấu giá với anh ta chỉ vì cố tình muốn nâng giá lên thôi!"
Bách Hiểu Sinh nói đến điều này, cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa mà tiếp lời: "Bách Hiểu Sinh, anh có biết tên của người bí ẩn đó không?"
"Không biết!" Bách Hiểu Sinh lắc lắc đầu: "Tôi cũng không dám chắc lắm về người này, theo một nguồn tin đáng tin cậy của tôi, có lẽ anh ta chính là môn chủ Diệp Thiếu Khanh của Thần Tiêu môn! Thế nhưng, trước kia Đạo môn từng đồn rằng anh ta đã bỏ mạng ở thôn Ma Câu trong trận chiến với Lý đạo trưởng! Thế nên, ta cũng không thể chắc chắn rốt cuộc có phải anh ta hay không."
Tuy rằng Bách Hiểu Sinh rất thông minh, nhưng Diệp Thiếu Khanh cũng không thua kém gì hắn ta. Nhất là cục diện chu toàn do Diệp Thiếu Khanh bày ra, thêm cả khả năng thao túng sự việc, cho dù đến cả Bách Hiểu Sinh trước mắt cũng không phải đối thủ của hắn.
Xem ra khi ấy Diệp Thiếu Khanh mất tích, quả thực đã chuẩn bị đầy đủ! Có thể, người khắp Đạo môn đều cho rằng anh ta đã chết ở thôn Ma Câu rồi.
Muốn thoát khỏi Đạo môn thì cách duy nhất có thể là giả chết rời đi!
Nhưng nếu thực sự là Diệp Thiếu Khanh để lại mảnh giấy này cho tôi, chứng tỏ có lẽ hắn đã gặp chuyện bất trắc rồi. Nghĩ đến đây, tôi nói thẳng: "Bách Hiểu Sinh, lần này tôi đến tìm anh là muốn tìm được hành tung của anh ta!"
Tôi nói như thế, Bách Hiểu Sinh lập tức mỉm cười đầy thâm thúy: "Nói như vậy thì người đó chắc chắn là Diệp Thiếu Khanh! Thật không ngờ là anh ta!"
Bách Hiểu Sinh này tâm tư tinh tế, biết tôi nghe ngóng hành tung của Bách Hiểu Sinh bèn chắc chắn rằng người kia chính là Diệp Thiếu Khanh. Vả lại chắc chắn hắn ta biết được quan hệ âm thầm của tôi và Diệp Thiếu Khanh, cho nên lo tôi sẽ không cho hắn ta bốn con lệ quỷ có thể nuôi kia nữa.
Tôi cười cười: "Bách Hiểu Sinh, tôi là người như thế, chắc hẳn anh biết rõ! Trước nay nói lời giữ lời, nói được làm được!"
"Được, quả nhiên Lý đạo trưởng rất hào sảng!" Bấy giờ Bách Hiểu Sinh mới hết nghi ngờ: "Người mà Lý đạo trưởng muốn tìm, chắc hẳn ở trong phố Miếu! Nơi có thể giấu người được ở phố Miếu này chỉ có tiệm cầm đồ Âm Dương thôi! Còn một điểm quan trọng nhất, đợt này khu vực phố Miếu xuất hiện mấy án rất tàn ác, chết mất năm đứa trẻ, đều là bé trai. Hơn nữa, cái chết của cả năm đứa đều giống nhau, đều bị người ta moi mất tim! Những thứ này trông qua có vẻ không hề liên quan, chi bằng Lý đạo trưởng có thể liên tưởng với nhau xem!"
Mấy vụ án mà Bách Hiểu Sinh nhắc đến, tôi đã từng nghe bà thím tán gẫu một lần vào ban ngày. Khi ấy tôi chỉ cho rằng thực sự có kẻ muốn rao bán nội tạng, nhưng Bách Hiểu Sinh nhắc nhở như thế, tôi lập tức thấy nghi ngờ. Lẽ nào chuyện này liên quan tới tiệm cầm đồ Âm Dương?
"Không đoán được đúng không?" Thấy tôi không nói gì, Bách Hiểu Sinh cười cười: "Lý đạo trưởng, thật sự không dám giấu, tôi cũng không biết! Thế nhưng, chuyện này chắc chắn rất thú vị! Tôi tin rằng chúng ta tới tiệm cầm đồ một chuyến là biết được càn khôn bên trong!"
Bách Hiểu Sinh nói chắc chắn như thế, vậy thì có thể hắn ta biết Diệp Thiếu Khanh đang ở tiệm cầm đồ Âm Dương. Chỉ là loại người này nói chuyện rất dè dặt, chưa từng tỏ thái độ khẳng định.
Chỉ cần không nói quá chắc chắn thì khó phân biệt thật giả lắm.
Vả lại, tôi thấy thái độ của Bách Hiểu Sinh, dường như hôm nay muốn đi thăm dò tình hình của tiệm cầm đồ Âm Dương.
Thấy hắn ta định đứng dậy, tôi vội vàng gọi: "Bách Hiểu Sinh, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"
Bách Hiểu Sinh khá nghi hoặc, dường như cũng không ngờ tôi định hỏi hắn ta gì đó, bèn cười cười: "Lý đạo trưởng, mời nói!"
"Ừm." Tôi gật gật đầu và hỏi: "Bách Hiểu Sinh, tôi muốn nghe ngóng một chút về điều này, đó là điểm tận cùng của sông Minh Hà nối liền trời đất nằm ở đâu?"
Khi hỏi câu này, hai mắt tôi nhìn chằm chằm vào hắn ta. Bách Hiểu Sinh là một kẻ lọc lõi, ánh mắt và biểu cảm không có bất kỳ thay đổi nào. Hắn ta mỉm cười với vẻ thâm thúy: "Lý đạo trưởng, tôi thực sự biết một ít manh mối về sông Minh Hà đấy! Thế nhưng bây giờ chúng ta còn chuyện khác phải làm! Đợi giải quyết được chuyện trước mắt, tôi sẽ nói hết những chuyện tôi biết cho Lý đạo trưởng, không chừa điều gì! Thế nào hả?"

Bình Luận

0 Thảo luận