Nghe thấy những lời của tôi, Dương lão thất cắn chặt hàm răng, quai hàm bên trái nổi cả gân xanh, nắm đấm cũng siết đến mức kêu răng rắc, ánh mắt anh ta nhìn về phía tôi cũng đỏ lên!
Ánh mắt nóng rực ấy nhìn tôi chằm chằm trong vài giây rồi anh ta mới nặng nề gật đầu, vỗ ngực thật mạnh mà hứa rằng: "Anh Cửu, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà anh giao, tuyệt đối không để anh phải thất vọng! Nếu anh Cửu thật sự có mệnh hệ gì, Dương lão thất nhất định sẽ quay lại, đưa anh Cửu về thôn Ma Câu, chôn cất bên mộ của ông nội! Thôn Ma Câu là nguồn cội của anh Cửu, Dương lão thất sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh Cửu, đời đời kiếp kiếp, tuyệt đối không rời nửa bước!"
Khi người đàn ông mạnh mẽ và chân thành này nói đến chữ cuối cùng, nước mắt cũng chảy ra khỏi khóe mắt.
Tôi cười cười vỗ vai Dương lão thất: "Lão thất, cảm ơn anh! Được quen biết các anh đúng là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời Lý Sơ Cửu này!"
"Anh Cửu, cậu đừng nói nữa! Tôi... tôi đi đây, cậu nhất định phải bảo trọng đấy!" Dương lão thất nói buột ra câu này, vừa dứt lời, anh ta đã quay người chạy ra ngoài.
Tôi đuổi theo đến cửa, đưa mắt nhìn theo anh ta, đến tận khi bóng lưng của anh ta bị màn đêm nuốt chửng, đến khi tiếng gào thét của anh ta tiêu tán hoàn toàn.
Dương lão thất là một chàng trai mạnh mẽ nhưng chân thành, đây là cách tạm biệt của anh ta! Đám người như chúng tôi không thích dùng ngôn từ để biểu đạt, chỉ lặng lẽ giữ lời hứa, đây là tình nghĩa chân thật nhất của chúng tôi!
Hoàn hồn mất một lúc, tôi mới đóng cửa lại, khi tôi quay đầu, A Cẩu bật cười và nói: "Anh Cửu, tôi không còn gì vướng bận nữa! Điều duy nhất khiến tôi lo lắng là Đông Tử, nhưng bây giờ tôi cũng mặc kệ cậu ấy. Anh đừng khuyên tôi, tôi sẽ không đi đâu!"
Họ đều là những người cố chấp, cũng không phải dạng ham sống sợ chết. Từ ngày chúng tôi đi cùng nhau, tất cả đã coi sinh tử như chuyện ngoài thân từ lâu rồi!
Nhưng tôi có dự định của riêng mình, cũng không muốn liên lụy tới họ. Những gì tôi nợ họ, dùng mười cái mạng cũng không trả đủ.
Tôi không nói gì mà quay về bên bàn cơm, trước hết rót cho A Cẩu một chén rượu. A Cẩu đoán được tâm tư của tôi nên không nhấc chén rượu trên bàn mà nhíu mày nhìn tôi, dường như đang tức giận.
Tôi nâng chén rượu lên trước, cười cười và nói: "A Cẩu, anh không thể đi cùng tôi được! Tôi cũng có nhiệm vụ giao cho anh, Đông Tử và lão quỷ bị người của Âm Dương đạo đưa đi rồi, tôi hi vọng anh đưa họ trở về an toàn, anh có làm được không?"
"Không làm đuuợc!" A Cẩu không hề do dự, nghiến răng đáp trả: "Anh Cửu, nếu Đông Tử ở đây, biết được tôi lựa chọn rời đi vào lúc này, cậu ấy sẽ coi thường người làm anh này. Tần A Cẩu này mạng hèn, cũng không có văn hóa, nhưng tôi biết một điều rằng, anh Cửu đối xử tốt với tôi, tôi không thể rời bỏ anh Cửu vào lúc này được! Ân nặng như núi, sống chết không rời!"
Thái độ cố chấp của A Cẩu nằm ngoài tưởng tượng của tôi. Không phải tôi không muốn dẫn anh ta theo, mà vì phen này đi gần như cửu tử nhất sinh. Bề ngoài họ muốn đối phó với cha mẹ tôi, thực chất là muốn đối phó với tôi.
Nếu họ thực sự muốn đối phó với cha mẹ tôi, e là đã ra tay từ lâu rồi. Mà họ chần chừ không ra tay là vì muốn dụ tôi tới, mục đích là muốn giết tôi.
Thế lực của Đạo môn hoàn toàn tập hợp, tôi dẫn theo A Cẩu đi chỉ khiến anh ta hi sinh một cách vô ích. Thế nên, tôi không thể làm như vậy được. Chỉ cần họ còn sống, tôi mới không còn vướng bận gì nữa.
Tôi nhìn A Cẩu và nói: "A Cẩu, nếu anh còn nhận tôi là anh Cửu thì cứ làm như lời tôi nói! Chén rượu này, tôi xin uống trước, nếu anh vẫn cố chấp không chịu rời đi, vậy thì ra khỏi cánh cửa này tôi sẽ không còn quen ai tên Tần A Cẩu nữa!"
Vừa dứt lời, tôi cầm chén rượu lên uống cạn. Sau khi uống xong, tôi không dám rời mắt khỏi A Cẩu.
Lúc này đây A Cẩu cũng sững người, ánh mắt anh ta nhìn tôi rất phức tạp, có cả khó chịu, mất mát, phẫn nộ...
Đợi khi anh ta trầm tư mất mười giây, A Cẩu đành nâng chén rượu lên, đồng thời đứng thẳng dậy, sau khi uống cạn, anh ta chỉ nói vài chữ đơn giản: "Anh Cửu, bảo trọng!"
Vừa dứt lời, anh ta cũng quay người đi ra ngoài! Tôi tiễn A Cẩu rời khỏi căn phòng, tận đến khi anh ta lẫn vào bóng đêm cũng không quay đầu lại. Còn tôi, suy cho cùng vẫn chưa nói ra được hai chữ bảo trọng.
Đợi khi họ đi cả rồi, trong phòng chỉ còn một mình tôi, cô độc và mất mát lập tức bủa vây, giống như bị cả thế giới vứt bỏ, cô đơn và bất lực.
Điều khiến tôi nặng lòng nhất là thôn Ma Câu, vẫn muốn quay về thăm một lần, bèn tìm xe đi cả đêm tới thôn Ma Câu. Đợi khi tôi đến nơi thì trời đã sáng rồi.
Thời tiết của phương Nam ấm áp hơn khá nhiều, đã có tư vị của đầu xuân. Thôn Ma Câu vốn không mọc nổi ngọn cỏ đã bắt đầu nhú lộc đầu cành, trên mặt đất cũng bắt đầu phủ xanh cỏ.
Tôi đứng vị trí bên bờ sông đối diện, ánh mặt trời mọc bao trùm thôn Ma Câu, dòng sông lớn chảy ngang qua cổng thôn gợn sóng dập dềnh, xinh đẹp mà tráng lệ, còn có thể thấy được mấy chú chim dậy sớm đang nghịch nước trên mặt sông.
Đưa mắt nhìn sang, vẫn còn thể nhìn thấy khói bếp đang lượn lờ bay lên từ thôn Ma Câu. Chim hót hoa thơm, đây mới là thôn Ma Câu ban đầu, có sức sống, có hơi người, yên bình và chân chất!
Khi tôi bước qua cây cầu đá, lập tức thấy ngay thôn dân đang chuẩn bị xuống dưới làm nông. Nhưng sau khi nhìn thấy tôi, những người này lập tức bỏ cái cuốc trên tay xuống, có người chạy về thông báo với người trong thôn, có người nhiệt tình kéo tôi đi vào trong thôn.
Trải qua trùng tu, thôn Ma Câu thay đổi nghiêng trời lệch đất. Nhà cửa được xây rất đẹp, hạ tầng cơ bản của thôn cũng hoàn thiện, đồng thời còn nối cả điện, cho người ta một cảm giác hoàn toàn mới lạ.
Cây đa to trước cổng thôn cũng chỉ chừa lại một gốc! Tôi chạm vào gốc cây, hồi ức thuở thơ ấu bỗng chốc xuất hiện trong đầu. Tôi còn nhớ khi mình ba bốn tuổi, mỗi lần ông nội đi đắp mộ cho người ta, tôi sẽ ở dưới gốc đa này đợi ông nội về.
Bởi vì mỗi lần về, ông nội luôn mang đồ ăn ngon cho tôi. Lúc đó tôi chỉ biết mình đợi đồ ăn ngon, bây giờ tôi mới biết, tôi đang đợi người thân của mình bình an trở về.
Thôn dân cũng trồng cây bên cạnh gốc cây cũ, chỉ mới nó vừa mới nhú mầm, nếu muốn lớn thành một cây đa chọc trời, chí ít cũng phải mười năm nữa! Đến khi ấy, họ có thể trò chuyện và hưởng bóng mát dưới gốc đa!
Nghĩ đến đây, khóe miệng tôi bất giác nhếch lên thành một nụ cười...
"Sơ Cửu, cháu về rồi à?" Đúng lúc này, ông trẻ của tôi bước tới. Bây giờ ông ấy là trưởng thôn của thôn Ma Câu, chuyện to chuyện nhỏ gì trong thôn cũng cần ông ấy phụ trách.
"Ông trẻ, cháu về thăm mọi người, muốn ăn bữa cơm do các bà nấu rồi!" Tôi vội vàng bước tới đỡ ông trẻ, mỉm cười nói một câu với các bà trẻ.
"Sơ Cửu, thế thì cháu nói chuyện với ông trẻ một lát, các bà đi nấu cơm cho cháu!" Một bà trẻ bỏ lại một câu rồi dẫn những người khác đi nấu nướng.
Chúng tôi không vào nhà mà bày bàn ngay trong thôn, tôi và ông trẻ vừa uống trà vừa trò chuyện.
"Sơ Cửu, cháu cũng không còn nhỏ nữa, mau kiếm một cô vợ đi thôi, thêm nhân khẩu cho thôn Ma Câu của chúng ta. Nếu ông nội cháu nhìn thấy cháu kết hôn sinh con, chắc chắn ông ấy sẽ vui lòng lắm." Ông trẻ mỉm cười, nhưng khi nhắc tới ông nội tôi, cảm xúc trong đôi mắt vẫn thoáng đau thương.
"Vâng." Tôi gật gật đầu, cười đáp: "Ông trẻ đừng lo lắng, cháu đã có vợ rồi. Vợ cháu tốt lắm, cô ấy tên là Lâm Y Y, không chê cháu nghèo, cũng không chê thân phận của cháu! Chỉ là hôm nay cô ấy có việc không đến được, đợi hôm khác cô ấy không bận nữa, cháu sẽ dẫn cô ấy tới gặp người trong thôn!"
"Được! Khá lắm!" Ông trẻ gật đầu hài lòng: "Mau chóng sinh con, nhân lúc ông trẻ còn chưa vào quan tài nằm, đến lúc đó có thể bế con giúp cháu!"
"Ông trẻ vẫn còn trẻ, phải sống thêm vài chục năm nữa. Không chỉ trông con giúp cháu, còn phải trông cả cháu giúp cháu nữa!" Trước mặt người trong thôn, tôi mãi mãi là thằng nhóc nhà ông Lý của thôn Ma Câu!
"Nếu được như thế thì ông trẻ phải sống thêm vài năm rồi!" Ông trẻ mỉm cười hiền từ.
Sau đó, tôi cũng hỏi thêm một số việc của thôn Ma Câu. Những người tu đạo ở lại trước đó cũng đã rời đi rồi, có người tu đạo cá biệt, chán ghét Đạo môn, cũng buông bỏ vũ khí trong tay, ở bên cạnh phụ nữ trong thôn, hòa nhập vào thôn Ma Câu.
Vẻ phồn vinh của thôn Ma Câu chỉ cần thời gian thôi. Mười năm trôi qua, rồi hai mươi năm trôi qua, sớm muộn gì thôn Ma Câu cũng trở lại làm một thôn trang với nhân khẩu đông đúc như trước kia.
Chúng tôi nói chuyện được một lúc, các bà trẻ đã nấu xong cơm, toàn các món ăn nhà nông rất chính tông. Vẫn là mùi vị quen thuộc thuở nhỏ khiến tôi ăn rất nhiều, no căng bụng mới đặt bát đũa xuống.
Nói chuyện với họ thêm một lúc nữa đã là giờ trưa. Trước khi đi, tôi cúng ông nội và những người tu đạo đã chết trận ở thôn Ma Câu.
Sau khi thắp hương và đốt tiền vàng cho họ, tôi mới ngồi xuống trước mộ ông nội: "Ông ơi, Sơ Cửu thực sự rất mệt, mệt đến mức muốn buông xuôi tất cả mọi thứ. Nhưng Sơ Cửu không thể làm vậy, vẫn còn rất nhiều chuyện đợi Sơ Cửu làm! Ông nội đã dạy Sơ Cửu từ nhỏ rằng nhất định không thể phụ lòng người khác, Sơ Cửu vẫn luôn nghe theo lời răn dạy của ông nội, tuyệt đối không phụ lại người khác! Chỉ là, sau này e rằng không có cơ hội tới thắp hương cho ông nội nữa. Ông nội, ông ở dưới suối vàng có thiêng, xin phù hộ cho Sơ Cửu cứu được cha mẹ!"
Ngồi thêm một lúc, tôi mới rời khỏi thôn Ma Câu. Lần này đi rồi, không biết còn cơ hội quay lại nữa hay không!
Đợi khi tôi quay về huyện Miêu Vương đã là chập tối rồi.
Tôi quay về căn nhà trước đó, lấy thanh kiếm Long Uyên đã giấu kỹ ra, đeo trên lưng, sau đó thay đạo bào màu xanh của Huyền Chân giáo.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, tôi mới chậm rãi đi về phía núi Miêu vương...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận