Sau khi ý thức được điều này, tôi mới hỏi A Cẩu: "A Cẩu, anh chắc chắn rằng anh không nhớ nhầm chứ?"
"Ừm!" A Cẩu gật đầu và nói đầy khẳng định: "Anh Cửu, tôi là người của phái trộm mộ mà. Không cần biết đi đến nơi nào, tôi luôn quan sát tình hình mạch núi và nghiên cứu phong thủy xung quanh theo thói quen! Trong ấn tượng của tôi, đúng là có ngọn núi như thế, nhưng tuyến Thanh Tạng không hề đi qua ngọn núi này, mà vòng một khoảng cách rất xa để tránh ngọn núi hiểm trở!"
A Cẩu không phải Đông Tử, Đông Tử hùng hùng hổ hổ chứ A Cẩu rất tỉ mỉ! Càng là chuyện dễ bị bỏ qua thì anh ta càng nhớ rõ ràng từng chi tiết. Nhưng nghe anh ta nói như vậy, cảm giác nghi hoặc trong lòng tôi càng lúc càng rõ rệt.
Cảnh tượng xuất hiện trước mắt chắc chắn là một chiều không gian được tách riêng ra! Bây giờ tôi vẫn không biết nguyên nhân hình thành không gian này, cảm giác không giống với kết giới mà có vài phần tương tự thôn ma.
Thôn ma là sự tồn tại siêu nhiên, không bị trói buộc bởi âm dương! Có nghĩa là sau khi người trong thôn chết hết, thôn dân nhớ về ngôi nhà của mình, nhưng vì đã biến thành hồn phách nên không thể trở về nhà được! Lâu dần, oán khí trên người thôn dân dần dần hình thành nên thôn ma trong trí nhớ của họ.
Kiểu thôn ma hình thành nhờ oán khí này có thể duy trì được diện mạo của họ khi còn sống. Tuy rằng không phải là thôn làng thực thụ, nhưng chỉ cần có người sống xông vào thì rất khó thoát ra. Chỉ cần không thể thoát ra, người đó sẽ mãi mãi ở lại trong thôn ma, không ngừng di chuyển theo thôn ma, cứ giờ Tí sẽ xuất hiện, đến giờ Thìn sẽ biến mất, lặp đi lặp lại theo vòng tròn như vậy.
Tôi nhìn khung cảnh trước mặt, càng lúc càng thấy nó mang tính chất giống thôn ma. Nếu thực sự không khác gì thôn ma, vậy thì cảnh tượng trước mắt là nơi mà những người này không thể buông xuôi được hay không cam lòng khi còn sống.
Nếu không, oán khí của họ sẽ không hình thành nên cảnh tượng này! Chẳng lẽ, năm đó từng xảy ra sự kiện lớn gì ở nơi này? Mới khiến Cổng Địa Ngục biến thành vùng đất cấm chết chóc trong lời nói của mọi người?
Nghĩ đến đây, tôi cũng đồng thời nhớ tới những lời nói ban nãy của A Cẩu. Tôi hỏi anh ta: "A Cẩu, ban nãy anh nói xây dựng tuyến Thanh Tạng khiến rất nhiều người chết à?"
"Ừ!" A Cẩu gật gật đầu: "Thực ra chuyện này tôi cũng chỉ nghe nói thôi, bởi vì quốc gia phong tỏa tin tức rất kín kẽ, gần như không ai biết rốt cuộc đã chết mất bao nhiêu người! Anh Cửu, cậu thử nghĩ mà xem, địa hình của khu vực này rất hiểm trở, đúng không nào? Điều kiện cũng cực kỳ tồi tệ. Trong điều kiện hiểm hóc tồi tệ như thế, chắc chắn sẽ có không ít người chết. Vả lại, núi Côn Lôn là tổ tiên của mọi ngọn núi, tùy tiện xẻ núi động thổ, làm sao có thể bình an xây xong đường được?"
Tuy rằng A Cẩu không nói toạc ra, nhưng tôi vẫn hiểu được ý tứ trong câu nói của anh ta. Trong ấn tượng của tôi, người bình thường muốn động thổ đào móng thì người nhà sẽ cúng bái một hồi để cầu bình an.
Đến cả những nhà thầu xây nhà sửa đường cũng phải cúng thần núi, thần thổ địa, chỉ để cầu bình an! Có lẽ rất nhiều người sẽ không tin và cảm thấy đây là chuyện bịa đặt.
Nhưng thực sự có nhiều nơi không phải người bình thường nào cũng động vào được! Nếu cố tình động tới, sự việc sẽ không thể hoàn thành một cách thuận lợi. Nếu nghiêm trọng hơn còn có thể xảy ra án mạng.
Thấy tôi không nói gì, A Cẩu tiếp tục lên tiếng: "Anh Cửu, trên tuyến đường sắt Thanh Tạng có một trạm dừng khá kỳ lạ, tuy rằng tuyến đường đã được lập trình sẵn, nhưng tàu hỏa chưa từng dừng lại ở trạm đó! Cậu có biết vì sao không?"
"Không biết!" Tôi lắc lắc đầu, cười khổ: "Đây là lần đầu tiên tôi tới núi Côn Lôn, nếu không vì chuyện của Âm Dương đạo, có lẽ cả đời này tôi cũng không đặt chân đến chốn này!"
A Cẩu cười cười và giải thích: "Anh Cửu, đó là vì trạm dừng mà tàu hỏa dừng không được thiết kế cho người sống. Xây dựng tuyến đường sắt Thanh Tạng không những tiêu tốn rất nhiều tiền bạc, mà còn cần tiêu tốn rất nhiều nhân lực. Một số người là người tỉnh khác tới kiến thiết, nhưng sau cùng không thể sống sót trở ra. Mà người chết rồi, vong hồn của họ cũng muốn về nhà!"
Nghe thấy những lời này của A Cẩu, lòng tôi đột nhiên thấy đồng cảm sâu sắc. Họ đi khắp trời Nam đất Bắc, đi tới rất nhiều nơi mà người bình thường không thể tới được, biết rất nhiều câu chuyện và bí mật mà người bình thường không thể biết được.
Những thứ này, vô hình trung nâng cao hiểu biết và kinh nghiệm của họ, đồng thời cũng chứng minh cho câu nói, đọc hàng vạn cuốn sách không bằng đi một vạn dặm đường! Những hiểu biết và kinh nghiệm này có khả năng sẽ vô tình cứu chúng tôi một mạng.
Đợi khi hoàn hồn lại, tôi bắt đầu đánh giá kỹ càng cảnh tượng trước mặt mình. Bởi vì chúng tôi ở hai không gian khác nhau nên gần như không thể nghe thấy âm thanh nói chuyện của họ.
Sau khi thương lượng cùng A Cẩu, chúng tôi vẫn quyết định mạo hiểm vào đó để thăm dò tình hình. Ban đầu tôi để A Cẩu ở bên ngoài để tiếp viện, một mình tôi vào trong là được. Nhưng anh ta không yên tâm nên cố chấp đòi vào trong cùng tôi!
Chúng tôi vừa bước vào trong đã nghe thấy ai đó kích động hô lên: "Các anh chị em ơi, chúng ta đã khảo sát xong lộ tuyến rồi, có thể cho phá núi mở đường bất kỳ lúc nào! Chỉ cần thông được ngọn núi này là có thể rút ngắn khoảng cách của tuyến Thanh Tạng! Đến lúc đó, có thể tiết kiệm tiền bạc và công sức cho quốc gia! Các anh chị em, chúng ta xắn tay áo lên làm việc nào, hi sinh vì sự nghiệp kiến thiết Trung Quốc mới! Đường sắt không xây xong thì chúng ta không về nhà!"
Người này vừa lên tiếng, đám đông xung quanh hò hét vang dội. Tinh thần phấn chấn và hăng say của họ chính là thứ mà chúng tôi đang thiếu ở thời đại này.
Cách mà họ nói chuyện cũng chính là cách mà họ đã hăng say kiến thiết vào thời điểm đó. Khi ấy dân tình còn mộc mạc, quân dân đoàn kết một lòng. Cũng chính vì có họ mới có được Hoa Hạ của chúng ta ngày hôm nay!
Tuy rằng cảnh tượng trước mắt không phải cảnh thật, đến cả những người này cũng không phải người sống; nhưng chẳng hiểu tại sao, lòng tôi bỗng thấy phấn khích và kiêu ngạo vô cùng. Có lẽ vì dòng máu trong cơ thể nói với tôi rằng, chúng tôi là con cháu Viêm Hoàng, là truyền nhân của rồng!
"Anh Cửu, anh nhìn kia, là đám người Y Y!" Mà đúng vào lúc này, A Cẩu đột nhiên kéo tôi một cái. Tôi nhìn theo hướng mà anh ta chỉ, đúng lúc bắt gặp Y Y và chín đệ tử khác đang lẫn trong đội ngũ công nhân!
May mà họ rất lý trí nên không hô hào ầm ĩ, nếu không, những oan hồn này chắc chắn không tha cho họ đâu!
Không chỉ có ba hồn bảy vía của Y Y và chín đệ tử, tôi và A Cẩu còn nhìn thấy hồn phách của những người hiện đại khác! Số lượng cũng không ít, chí ít cũng phải có vài chục người.
Họ đều mặc trang phục leo núi hiện đại, một số người còn mặc phục trang của dân tộc Tạng. Nhìn dáng vẻ của họ, có lẽ là vô tình xông vào Cổng Địa Ngục, sau cùng bị đám âm binh kia đưa hết tới không gian quỷ dị này!
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, A Cẩu cũng bất tri bất giác bật cười, lầm bầm nói: "Bây giờ tôi mới hiểu đống xương cốt ở bên ngoài là do để lại rồi. Chính là những người vô tình xông vào Cổng Địa Ngục. Ba hồn bảy vía của họ bị âm binh dẫn đi, hồn phách không thể quay về với thể xác, ngày hôm sau sẽ biến thành thi thể. Người ngoài đồn rằng tình trạng thi thể của những người này rất kỳ lạ, trên cơ thể không có một vết thương nào, cũng không phải chết cóng, không thể biết được nguyên nhân cụ thể. Ai có thể ngờ được rằng họ chết vì mất ba hồn bảy vía chứ? Ha ha..."
Nói đến sau cùng, A Cẩu phải cúi đầu xuống mà cười. Đến cả tôi cũng cảm khái, bí mật cái chết mà thế giới bên ngoài không thể hiểu được, hóa ra là bị âm binh hại chết. Chẳng qua, đến giờ tôi vẫn không hiểu, tại sao những người này tập trung ở đây, oan hồn bất tán?
Năm đó, cũng chính là khi họ mở núi động thổ, rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà khiến những công nhân và chiến sĩ giải phóng quân này đều bỏ mạng ở đây?
Thế nhưng, tò mò thì tò mò vậy, vẫn phải cứu người trước đã. Ý thức được điều này, tôi và A Cẩu mới cùng nhau trà trộn và đám đông! Theo kế hoạch của chúng tôi, anh ta đi tìm ba hồn bảy vía của chín đệ tử, còn tôi chỉ phụ trách một mình Y Y thôi!
Đương nhiên, những hồn phách khác vô tình bị đưa vào đây, chúng tôi không thể cứu được. Xác thịt của họ đã biến thành xương trắng, cho dù cố chấp đưa họ về, họ cũng chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ thôi.
Khi bỏ qua cơ hội tới địa phủ đầu thai chuyển kiếp thì e rằng đến cả âm tào địa phủ cũng không tiếp nhận họ nữa. Có lẽ, đối với họ mà nói, nơi này mới là chốn đi về tốt nhất!
Chí ít thì họ vẫn không biết mình đã chết rồi, vẫn mong được quay về với xác thịt của mình! Có hi vọng vẫn tốt hơn tuyệt vọng, chí ít thì vẫn còn điều gì đó để mong chờ!
Người xung quanh rất đông, sơ sơ cũng tới vài trăm người, chắc hẳn là đội thi công công trình. Khi nhìn thấy chúng tôi, họ không hề cảm thấy xa lạ, ai cũng mỉm cười lễ độ với chúng tôi như thể đã coi chúng tôi thành người một nhà.
Đây là bầu không khí của những năm năm mươi, sáu mươi, nhân dân toàn quốc thân thiết như người một nhà, đâu giống như hiện tại, đến cả tình thân cũng không còn thân nữa! Sự hăng say và niềm hi vọng trên gương mặt họ thật sự chỉ có thể nhìn thấy được ở lớp người này.
Tôi đáp lại họ đầy lễ độ, tiện thể lặng lẽ vòng ra phía sau Y Y. Khi tôi kéo tay cô ấy, cô ấy mới kịp nhận ra. Vừa nhìn thấy tôi, cô ấy kích động đến mức muốn hét lên, tôi vội vàng bịt miệng cô ấy và thì thầm: "Y Y, đừng nói gì cả, anh sẽ đưa em đi!"
"Ừm ừm!" Y Y ừm ừm gật đầu, sau đó tôi mới kéo cô ấy chậm rãi lùi ra khỏi đội ngũ. Động tác của A Cẩu và tôi khá giống nhau, lúc này anh ta cũng dẫn theo ba hồn bảy vía của chín đệ tử lặng lẽ đi về phía tôi.
Đợi khi chúng tôi hợp lại với nhau, người xung quanh cũng không hề phát hiện ra. Lúc chúng tôi định rời đi thì thấy có người khiêng tới từng hòm thuốc nổ, trông có vẻ như họ định cho nổ ngọn núi này để mở đường!
"Mấy người mau dừng lại đi, không thể động tới ngọn núi này được, động vào sẽ chết người đấy! Đắc tội với núi thần, núi thần sẽ giáng tội chúng ta, tất cả mọi người sẽ chết!" Nhưng ngay khi chúng tôi định rời khỏi không gian này thì một chàng trai trẻ đột nhiên xông ra khỏi đội ngũ, vừa ngăn cản họ vừa hô ầm lên!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận