Thứ tự bày biện Tam Thanh tổ sư gia đáng lẽ phải là Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn ở phía trước, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn ở giữa, mà Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn thì ở sau.
Nhưng trình tự bày biện trên ban thờ trong căn nhà gỗ này lại là Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn ở phía trước, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn ở giữa còn Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn ở phía sau, thứ tự này sai hoàn toàn.
Ông anh ẩn sĩ kia từng nói rằng người thu nhận anh ta là một lão ẩn sĩ, là cao nhân tu hành chân chính! Người càng gì thì càng chú trọng tới quy tắc, chắc chắn không phạm phải lỗi lầm thấp kém này.
Nhận thức được điều này, lòng tôi lập tức thấy mừng rỡ, vội vàng kéo lão quỷ và hỏi ông ta: "Lão quỷ, ông nhìn xem bức tượng thần của Tam Thanh tổ sư gia, có nhìn ra được vấn đề gì không?"
Rõ ràng tôi đang hỏi lão quỷ, nhưng trên thực tế là thăm dò A Cẩu. Quả nhiên, tôi vừa hỏi lão quỷ như thế, lập tức thấy lông mày của A Cẩu bất giác nhướn lên.
Nhưng thấy tôi đang quan sát, anh ta vội vàng né tránh ánh mắt của tôi, bắt đầu chăm chú quan sát tượng thần Tam Thanh tổ sư gia.
Cũng không biết có phải đã uống nhiều hay không mà lão quỷ vẫn không chú ý tới chi tiết này, nhìn một lúc lâu mà không nhìn ra được điều gì, ông ta lắc lắc đầu với vẻ nghi hoặc: "Sơ Cửu, có gì không ổn đâu, đây là tượng thần của Tam Thanh tổ sư gia mà, không phải tượng thần người khác!"
Tôi cười cười lắc đầu và đáp: "Nhìn lại đi! Nếu đến điều này mà ông cũng không nhận ra được thì có lẽ ông không phù hợp ở trong Đạo môn đâu!"
Nghe thấy câu đùa của tôi, lão quỷ nhíu chặt hàng lông mày, bắt đầu nghiêm túc qaun sát. Đông Tử cũng nhìn về phía này, nhưng hình như đã ngà ngà say, anh ta nhìn một lúc bắt đầu ngủ gật.
Mà lão quỷ chăm chú nhìn tới hai ba phút mới nhìn ra chỗ không đúng, đột ngột vỗ đầu một cái, bừng tỉnh: "Tôi hiểu rồi, hiểu rồi, vị trí của Tam Thanh tổ sư gia bị ngược hết rồi! Đáng ra phải là Ngọc Thanh ở phía trước, Thượng Thanh ở giữa, Thái Thanh ở sau cùng! Chẳng lẽ...?"
Nói đến đây, lão quỷ đột nhiên liếc mắt về phía tôi, gương mặt lộ rõ vẻ kích động và chấn động: "Chẳng lẽ, lối đi bí mật có liên quan tới trình tự bày biện Tam Thanh tổ sư gia?"
Thực ra tôi cũng không chắc chắn lắm nên không đưa ra đáp án cho ông ta mà đứng dậy bước tới trước bàn thờ Tam Thanh tổ sư gia, cũng không vội vàng ra tay mà phải châm ba nén hương, vái ba vái rồi mới cắm hương vào bát hương.
"Tam Thanh tổ sư gia, đệ tử không có ý quấy rầy các vị tu hành thanh tịnh! Mạo muội động tới thần vị của các vị, xin chớ trách phạt!" Vừa dứt lời, tôi lập tức nhón chân lên di chuyển vị trí của Tam Thanh tổ sư gia.
Đợi khi tôi điều chỉnh xong vị trí cuối cùng, đột nhiên, tiếng động "răng rắc" vang lên, tôi vội vàng lùi về sau vài bước, nhưng chưa kịp lùi tới bên cạnh bếp lò đã thấy tượng thần Tam Thanh tổ sư gia đột ngột lún xuống, vừa vặn rơi xuống bàn thờ.
Uỳnh!
Mà ngay sau đó, cùng với một âm thanh chấn động, bàn thờ kia chậm rãi di chuyển sang bên trái. Đợi khi chiếc bàn thờ dịch chuyển được khoảng một mét, chúng tôi cũng nhìn thấy một tấm bia đá trên vách núi.
Trên bia đá còn viết một hàng chữ cổ, chữ viết rất nhỏ, tôi nhìn không rõ lắm. Đợi khoảng vài ba phút gì đó, thấy chỗ bàn thờ không có thêm bất kỳ động thái nào nữa, tôi mới bước qua đó.
Lão quỷ cũng đi theo tôi, dùng đèn pin để chiếu sáng, chúng tôi lập tức nhìn thấy hàng chữ nhỏ bằng kiểu chữ cổ được viết trên đó...
Ta là chưởng giáo đời thứ chín mươi chín của cung Thái Ất, phụng mệnh trấn giữ lối ra vào Thần mộ! Chỗ này là nơi tu hành thanh tịnh do cung Thái Ất mở ra cho tổ sư gia, bất kỳ ai cũng không được tiến vào Thần mộ! Nếu không, giết không tha!
Tôi đọc kỹ vài dòng chữ nhỏ trên đó, nhìn được một lúc bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, hai mắt hoa lên, thậm chí đến cả thần trí cũng có chút mơ màng.
Tôi vội vàng đọc một tràng tịnh tâm chú, bấy giờ mới cảm thấy đỡ hơn. Sau khi hoàn hồn, lòng tôi cảm thấy cực kỳ chấn động, đây chỉ là một chút hơi thở còn vương lại trên bia đá mà đã khiến tôi không gắng gượng nổi. Nghĩ thôi cũng đủ biết, người để lại dòng chữ trên tấm bia mộ này có thực lực khủng khiếp cỡ nào!
Lão quỷ cũng cảm nhận được điều gì đó không ổn nên véo mạnh một cái vào đùi mình, bấy giờ mới hoàn hồn được, nhưng khi nhìn lại A Cẩu thì thấy anh ta hoàn toàn không sao hết, chắc hẳn liên quan tới đôi mắt của anh ta!
"Quả nhiên, đến cả Thần mộ của Thái Ất Chân Nhân cũng có người trông chừng mộ! Mà đạo hạnh của người canh chừng này thực sự không đơn giản đâu!" Sau khi hoàn hồn, lão quỷ chậc lưỡi than thở một câu.
Mà đúng lúc này, A Cẩu đã ngồi xổm xuống nền đất, dùng tay gõ gõ vào chiếc bia đá. Ngay sau đó, chúng tôi nghe thấy âm thanh trống rỗng vang lên từ bên trong.
A Cẩu đứng dậy, mỉm cười và nói: "Anh Cửu, lối đi ở bên này nè!"
"Thiết kế này thật kỳ diệu, lúc đó tôi cũng gõ vào chỗ này rồi ấy chứ, nhưng ai ngờ được họ dùng bia đá để chắn thông đạo. Chúng ta gõ lên bia đá thì chắc chắn không thể nào phát giác ra nơi này có gì bất thường!" Lão quỷ cười khổ rồi cảm thán.
Khi ông ta nói câu này, A Cẩu đã đẩy bia đá một cái thật mạnh, sau cú đẩy này, chỉ nghe thấy tiếng động ầm ầm ầm. Nghe được âm thanh này, mấy người chúng tôi vô thức lùi về sau.
Chúng tôi vừa lùi được mấy bước thì chiếc bia đá dần dần dịch chuyển sang bên trái, đến khi nó nhập lại làm một với bàn thờ, chúng tôi mới nhìn thấy một lối vào thông đạo rộng khoảng một mét xuất hiện trước mặt mình.
Lối vào này rất vuông vức, bên trong tối như hũ nút, chẳng nhìn thấy thứ gì. Điều duy nhất có thể cảm nhận được là bên trong lối vào này có gió lạnh thổi qua.
Điều này cũng chứng tỏ rằng lối đi này không phải ngõ cụt mà được thông gió! Nếu thông gió được, chắc chắn có lối ra!
Đông Tử đứng ở lối vào thông đạo, sau khi ló đầu vào ngó nghiêng một lúc, bấy giờ mới thấy toàn thân run lên, vội vàng rụt đầu lại, hô lên rằng lạnh quá đi mất!
Bị gió lạnh thổi thốc như thế, cơn say của anh ta cũng tỉnh hơn nhiều. Đông Tử quay đầu nhìn tôi, dựng ngón tay lên và nói: "Anh Cửu đỉnh thật đấy, nếu không nhờ cậu tìm ra được lối đi bí mật này, e rằng chúng ta sẽ chết đói ở cái chốn khỉ ho cò gáy này!"
Tôi cười cười hướng mắt về phía A Cẩu và nói: "Thực ra có người còn phát hiện ra nơi này trước tôi, chỉ không nói với mọi người mà thôi! Lý Sơ Cửu này tự nhận trước nay mình không đối xử tệ bạc với bạn bè, nếu mọi người đã đi cùng đường với tôi, tôi hi vọng mọi người đồng lòng với tôi. Tôi trước nay đối đãi với người khác bằng lễ nghĩa, nếu phải dùng tới âm mưu, tôi tuyệt đối sẽ không nương từ!"
Đã đến nước này rồi, tôi cũng không cần thiết phải giấu giấu giếm giếm nữa. Ở cùng với dạng người như A Cẩu, lúc nào tôi cũng thấy lòng mình không được vững vàng lắm. Nếu anh ta giống như Đông Tử, tôi vẫn có thể yên tâm hơn.
Nhưng A Cẩu này lại không thích nói nhiều, càng không thể nào đoán được anh ta nghĩ những gì.
Đông Tử cũng không ngốc, anh ta biết câu nói này của tôi nhằm vào A Cẩu, vội vàng bào chữa cho A Cẩu: "Anh Cửu, cậu đừng nghĩ nhiều, khi ấy hai anh em chúng tôi theo cậu tới đây, chúng tôi đã quyết theo cậu rồi! Cậu không giống với những người khác, Đông Tử này tuy hơi ngốc, nhưng vẫn tự biết rõ ai tốt ai xấu. Đông Tử đảm bảo với anh Cửu, hai anh em tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì hại anh Cửu đâu."
Đông Tử nói xong, A Cẩu cũng gật gật đầu với tôi, không nói năng gì.
Tôi sợ bầu không khí quá gượng gạo bèn cười cười: "Đông tử, anh cũng đừng nghĩ quá nhiều, tôi vẫn tin tưởng hai anh em các anh, chỉ muốn nói rõ lập trường của mình thôi!"
"Ừm!" Đông Tử nặng nề gật đầu, sau đó lập tức hỏi tôi: "Anh Cửu, chúng ta vào đó ngay bây giờ hay đợi trời sáng hẵng vào?"
Tôi không trả lời Đông Tử ngay lập tức, vẫn đang suy tính thêm, lão quỷ đã đưa ra ý kiến của mình: "Nội dung của tấm bia mộ này dùng để cảnh cáo chúng ta đừng vào trong, không khó để tưởng tượng, chắc chắn lối đi này thông tới Thần mộ. Điều mà tôi không ngờ tới là Thái Ất Chân Nhân còn hiểu biết về thuật cơ quan, đến cả lối vào cũng được thiết kế tinh tế như vậy, nếu chúng ta mạo muội xông vào, tôi lo rằng sẽ xảy ra chuyện! Vả lại, bây giờ là nửa đêm, cũng không tiện cho chúng ta hành động. Bây giờ chúng ta có nhiều thời gian, chi bằng cứ đợi đến mai rồi hẵng vào trong thám thính!"
"Cũng được!" Tôi đồng tình với đề nghị của lão quỷ, bèn nói: "Vậy chúng ta nghỉ ngơi thật tốt, đợi trời sáng hãy bắt đầu!"
Khi đi ngủ, tôi chủ động đề nghị để A Cẩu và Đông Tử thay nhau gác đêm còn tôi và lão quỷ đi nghỉ! Thực ra với hoàn cảnh hiện tại chẳng cần đến gác đêm làm gì, tuyết rơi nặng hạt phong tỏa cả ngọn núi, không ai có thể lên được đây.
Tôi làm như vậy là vì vẫn muốn thăm dò hai anh em họ! Với sự điềm đĩnh của Đông Tử, chắc chắn sẽ đoán ra dụng ý của tôi! Chúng tôi cũng không cần giả bộ, vừa ngả người xuống giường là tôi và lão quỷ ngủ khìn khịt ngay.
Tôi cố tình để lộ sơ hở này cho họ, chỉ thiếu điều nói thẳng toẹt ra, muốn dùng cách thức nguy hiểm này để chứng minh rằng, vào thời điểm hiện tại, người ta hơn nhau ở lá gan!
Ban đầu lão quỷ còn thấy lo lắng, nhưng tôi bảo ông ấy cứ yên tâm mà ngủ. Hai ngày một đêm rồi chưa được chợp mắt nên tôi vừa ngã người xuống là ngủ ngay. Chẳng biết đã ngủ được bao lâu, tôi chợt nghe thấy ai đó gọi mình: "Anh Cửu, mau dậy ăn sáng thôi!"
Tôi mở mắt ra, lập tức nhìn mặt gương mặt phóng to của Đông Tử ở ngay trên đầu mình. Thấy tôi mở mắt ra, anh ta cười hề hề. Tôi trở người ngồi dậy, bây giờ mới phát hiện ra trời sáng bảnh rồi.
Trên chiếc bàn, đồ ăn đã được chuẩn bị xong. A Cẩu đang thêm củi vào bếp lò, thấy tôi tỉnh dậy, anh ta cười cười rồi tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Lão quỷ cũng tỉnh dậy, tôi mở cửa ra, ánh sáng trắng chói mắt chiếu vào trong. Tôi vội vàng đưa tay che mắt, đợi khi quen vói luồng sáng trắng khó chịu này mới mở mắt ra nhìn lần nữa.
Vừa nhìn một cái, thế giới trước mắt hoàn toàn biến thành một mảng trắng xóa. Chỉ trong một đêm, mọi thứ đã không thể dùng từ tuyết phủ khắp nơi để hình dung, mà tất cả những nơi chúng tôi nhìn thấy toàn là màu trắng.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống nền tuyết trắng phản chiếu thành một thứ ánh sáng trắng chói mắt. Trận tuyết này lớn đến mức đáng sợ, chắc trong khoảng nửa tháng cũng không tan nổi đâu.
May mà đã tìm thấy lối đi bí mật từ trước, nếu không thì chắc chắn chúng tôi sẽ bị nhốt trong căn nhà gỗ này đến chết. Nhưng điều khiến tôi thấy mừng rỡ nhất là tối qua hai anh em này không giở trò gì cả!
Sau khi ăn vài thứ, chúng tôi sắp xếp trang bị, chuẩn bị tiến vào lối đi ngầm...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận