Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 329: Đại tư tế xuất hiện

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Vương Lỗi không biết nên an ủi tôi ra sao, chỉ đè mạnh bả vai tôi, gắng sức không cho thân thể tôi run lên vì tức giận. Tôi không nhìn Vương Lỗi, anh ta ở phía sau tôi, nói một câu nặng nề: "Sơ Cửu, Y Y là cô gái tốt! So với Diệp Đường thì cô ấy mới là người con gái của cậu đấy!"
"Ừ." Tôi đáp một tiếng, gật đầu thật mạnh.
Khi đám người bọn họ đi đến chân núi thì bắt đầu men theo tường đá dưới chân núi đi sang phía bên trái. Chúng tôi đi theo, mới chú ý thấy dưới chân núi phía bên trái có một con đường nhỏ.
Đi dọc trên con đường nhỏ độ tầm khoảng mấy phút, nhìn thấy trên vách đá có một thạch động. Thạch động đó được hình thành từ tự nhiên, không có vết tích do con người cố tình kỳ công đục đẽo.
Mà hai bên thạch động, còn có hai bức tượng Động thần vươn cao thẳng đứng. Lại nhìn lên phía trên thạch động, là ba chữ to được khắc bắt mắt, ĐỘNG LẠC THẦN!
Đội ngũ ở phía trước dừng lại, có người lấy bó đuốc thắp sáng đèn dầu hai bên vách đá. Đó là loại đèn dầu cây trẩu, vừa thắp lửa chúng tôi đã ngửi thấy mùi hương thơm dịu của cây trẩu.
Hai ngọn đèn dầu vừa được thắp, đã chiếu sáng khắp xung quanh. Lúc này tôi mới chú ý thấy xung quanh, không ngờ lối vào thạch động lại không hề có cây cối mọc. Còn trên vách đá hai bên thạch động đục khắc đủ loại hình thù kì quái, chắc là văn hóa thần bí mà trại Miêu bọn họ lưu truyền từ đời này sang đời khác. Xung quanh lối vào, còn có thể nhìn thấy vô số xương đầu lâu của trâu và heo rải rác khắp nơi, chắc là vật dụng bọn họ dùng để tế bái thần.
Đưa mắt nhìn sang mặt bên, có vài tấm phướn màu vàng bị thổi ngã, những tấm phướn này đã rách rưới ngả màu, chắc là rất cũ rồi. Trước đó lão già kia từng nói, từ sau khi Tiên Linh bà nhiệm kỳ trước chấp chưởng trại Cổ Miêu, bọn họ chưa từng tổ chức nghi thức Lạc Hoa động nữ!
Từ dấu vết ở hiện trường, có thể thấy ông ta không hề nói dối. Tôi nghĩ có lẽ ông già đó cũng không biết bí mật của nơi này, nhưng tôi đã đoán ra được tám chín phần.
Tiên Linh bà của đời trước không cung phụng Động thần là vì đã chọn thờ phụng Thụ thần ở sân phơi ngũ cốc. Bên trong Thụ thần đó có một hòm sâu độc, cũng cần thiếu nữ vị thành niên hiến tế nó.
Nhưng bọn họ không biết, Tiên Linh bà làm vậy là vì muốn cướp đoạt tuổi thọ của thiếu nữ vị thành niên kia. Bà ta để âm cổ trong cơ thể mình chui vào thân thể của thiếu nữ hiến tế, cuối cùng cắn nuốt ba hồn bảy phách của cô gái, từ đó thay thế thân xác của cô ta, và sống lại!
Chẳng qua sau khi Tiên Linh bà chết đi thì bí mật đó cũng bị vùi lấp triệt để. Đương nhiên chúng tôi không thể nói ra, nếu không sẽ phá hỏng tín ngưỡng trong lòng bọn họ!
Nếu không có tín ngưỡng thì chắc chắn trại Cổ Miêu sẽ tiêu tán, cũng không còn đoàn kết như thế nữa. Vì chúng tôi là người Hán ngoại lai. Sở dĩ chúng tôi không đoàn kết, rải rác là vì trong tim chúng tôi không có tín ngưỡng.
Trong lúc tôi trầm ngâm suy nghĩ, người dẫn đầu của đội ngũ bắt đầu lấy văn thư ra đọc. Hắn vừa bắt đầu đọc thì những người đi đưa Lạc Hoa động nữ đều quỳ xuống, gần như quỳ với trạng thái nằm rạp xuống đất, vô cùng thành kính.
Đọc xong văn thư, hắn đốt nó để tế cáo với Thần. Nghi thức hoàn thành, có người đưa Lạc Hoa động nữ đi vào động Lạc Thần. Y Y tiếp tục đi ở phía trước, vẫn vác tượng Động thần trên lưng.
Tôi và Vương Lỗi ở bên ngoài chờ, khoảng tầm hơn mười phút sau mới thấy có ánh lửa của bó đuốc từ bên trong từ từ truyền ra. Chờ bọn họ đi ra ngoài hết, đã không còn thấy Lâm Y Y và Lạc Hoa động nữ đâu nữa.
Cuối cùng đội ngũ dừng lại trong giây lát, hình như khấn cầu Động thần phù hộ cho họ. Khoảng tầm mười phút, bọn họ mới thổi khèn, gõ chiêng gõ trống rời khỏi.
Khi bóng dáng bọn họ hoàn toàn biến mất khỏi núi Thần, tôi với Vương Lỗi mới chuẩn bị đi vào động Lạc Thần này cứu Y Y. Trời càng lúc càng tối, hình như đã mười một mười hai giờ đêm, xung quanh yên tĩnh đáng sợ, nhất là đèn dầu hai bên vách đá trong động Lạc Thần càng làm tăng bầu không khí quái dị đó.
Nhưng khi tôi và Vương Lỗi muốn đi vào động Lạc Thần, đột nhiên xung quanh cửa động có trận gió âm u thổi tới. Trận gió này cuốn cành cây lá rụng trên đất bay lên, sau đó xoay một vòng giữa không trung rồi rơi xuống đất.
Vừa cảm nhận được trận gió kỳ lạ này, tôi và Vương Lỗi đều lùi lại. Tôi nhìn cửa động quỷ quái kia, kinh ngạc thốt lên: "Không ngờ động Lạc Thần này lại có âm khí, xem ra có không ít người chết trong đó!"
"Ừ." Vương Lỗi gật đầu, không lên tiếng ngay mà chỉ quan sát hoàn cảnh xung quanh một lượt rồi nói: "Con đường này ở dưới chân núi Thần, gió thông hướng Nam Bắc, mặc dù bị khuất nhưng địa thế tương đối thoáng đãng, không thể tụ khí giữ gió. Theo phong thủy thì nơi này không thể hình thành ác quỷ. Vừa rồi đột nhiên xuất hiện âm khí, ắt hẳn là những Lạc Hoa động nữ đã chết khi trước để lại. Nhưng vẫn không đáng sợ lắm, nếu có nhiều thời gian, Lỗi gia có thể làm phép xua tan âm khí nơi này!"
"Vậy cũng hay!" Tôi tán thành quan điểm của Vương Lỗi, nói: "Những Lạc Hoa động nữ bị chọn trúng, thật ra chính là kiểu tuẫn táng người sống, bọn họ chết vì phong tục độc ác của chế độ phong kiến lạc hậu, sau khi chết, nên siêu độ cho họ đàng hoàng, để kiếp sau họ có thể đầu thai đến nơi tốt hơn..."
"Suỵt!" Tôi còn chưa nói xong, Vương Lỗi đột nhiên kéo thẳng tôi đến phía sau tảng đá, rồi nấp vào. Tôi chưa kịp hoàn hồn lại, Vương Lỗi đã chỉ về phía vừa rồi chúng tôi bám gót đi theo, ra hiệu tôi đừng nói chuyện.
Tôi không phát hiện ra điều bất thường, sửng sốt một lát, rồi nhìn theo hướng anh ta chỉ. Một bóng đen đang thoăn thoắt nhảy tới, thân hình như ma quỷ, nhanh đến đáng sợ.
Chỉ trong mấy cái chớp mắt, bóng đen này đã phóng tới chỗ cửa động của động Lạc Thần. Hắn đưa lưng về phía chúng tôi, dừng ở cửa động khoảng chừng mười mấy giây, sau đó tự mình phát ra tiếng cười quái đản, rồi chuồn vào trong động Lạc Thần.
Tôi không nhìn thấy mặt hắn, nhưng dựa vào hình thể và cách ăn mặc của hắn, nếu tôi không có đoán sai thì tên này chính là đại tư tế!
Tôi nói thắc mắc trong lòng mình cho Vương Lỗi nghe, anh ta cười bảo: "Thú vị rồi đây, trước đó Diệp Chu Tinh cũng đã nói với tôi chuyện về tên đại tư tế này. Thuật đoán mệnh của lão quỷ mặc dù không thể sánh bằng Lỗi gia đây nhưng cũng không tệ lắm. Tướng do tâm sinh, nhưng lão không nhìn ra được tướng mệnh của tên đại tư tế này, thế thì chỉ có hai trường hợp. Một là tên đại tư tế này là người chết, không có tim đập, đương nhiên không có cách nào quan sát tâm tính! Còn có một trường hợp khác là tên đại tư tế đó là hàng giả. Tên đại tư tế này thú vị đây. Lỗi gia này cũng muốn xem thử rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào? Lão quỷ không thể nhìn được người chết, nhưng Lỗi gia này nhìn được!"
Tôi vừa nghe thấy Vương Lỗi nói thế, trong lòng cũng kích động hẳn lên. Tên đại tư tế đó rất quỷ dị, nhất là cái nhẫn to trên tay hắn. Khi đó, lúc tôi và hắn đánh nhau, nếu không phải vì chiếc nhẫn to trên tay hắn thì hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi.
Trong cái nhẫn to đó có một luồng sức mạnh tà ác, không biết là ai đưa cho hắn nữa? Nhưng người đưa cho hắn cái nhẫn to đó, chắc hẳn cũng là người ngoài đã xúi giục hắn!
Rõ ràng tên kia cũng hy vọng Đạo môn đại loạn, để đại tư tế thống lĩnh người Miêu của cửu động thập trại bước ra cùng tranh giành thiên hạ với Đạo môn. Tuy nhiên trong lúc tuyển chọn Miêu Vương, tôi và hắn đánh nhau, cả hai đều ngang tài ngang sức.
Nhưng bây giờ ngay cả Lâm Y Y cũng đã bị trừng phạt. Hiện tại cả cửu động thập trại đều do hắn quyết định. Không có trại Cổ Miêu làm hậu thuẫn cho tôi, bọn họ kiên quyết không chịu thừa nhận thân phận của tôi!
Cho nên, nếu giết được đại tư tế trong động Lạc Thần thì chính là cơ hội rất tốt dành cho tôi!
Nghĩ đến đây, tôi lập tức nói cho Vương Lỗi biết suy nghĩ của mình. Anh ta nghe xong, hơi chau mày, sau đó cười nham hiểm, bảo: "Được, thế thì chúng ta chơi chết hắn trong này! Đến lúc đó, Lỗi gia tôi đóng giả thành hắn, cho cậu cưới Lâm Y Y! Đồng thời, Lỗi gia tôi cũng có thể cưới được một cô gái Miêu xinh đẹp. Từ đó có đôi có bạn, sống vui sướng tiêu dao, tung hoành ngang dọc, cùng hưởng phồn hoa nơi nhân thế, uống rượu ca hát..."
"Lỗi gia, anh ngưng được rồi đó! Giờ là lúc nào rồi..." Cái tên này lại còn hát nữa, cứ như thể đã và đang sống một cuộc sống hạnh phúc thần tiên có đôi có cặp, hạnh phúc rồi vậy, hoàn toàn không đồng điệu với hoàn cảnh lúc này chút nào.
Tôi vừa cắt ngang, Vương Lỗi lúng túng cười, bảo: "Trí tưởng tượng của Lỗi gia tôi hơi phong phú, lơ đễnh một cái là nghĩ đến cuộc sống tươi sáng của tương lai ngay. Nhưng mà làm người thì phải có trí tưởng tượng, nếu không thì có khác gì con bạch tuộc đâu?"
"Ồ?" Tôi lại bị lời nói của anh ta làm cho sững sờ, chau mày hỏi: "Lỗi gia, không phải cá khô à? Khi nào lại bị anh nói thành bạch tuộc rồi?"
Vương Lỗi cười bí hiểm, nghiêm trang giải thích: "Anh Cửu, cậu không hiểu, bạch tuộc quá nhiều chân, hình dung nó chạy lung tung, không tìm thấy phương hướng, tìm nhưng lại không tìm được lý tưởng. Lỗi gia giải thích như thế, có phải hàm nghĩa của câu này càng thêm ảo diệu tinh thâm không?!"
"..." Tôi thật sự cạn lời rồi. Cái tên này, bà nó, có thể nói dài dòng tới năm sau luôn. Có điều, tôi vốn đang rất căng thẳng, lo lắng, nghe anh ta nói phét một hồi, không hiểu sao tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, trạng thái cũng tốt lên.
"A a a...!" Đúng lúc này, đột nhiên trong động Lạc Thần vang ra tiếng kêu thảm thiết chói tai.
"Tiêu rồi! Y Y!" Vừa nghe thấy tiếng kêu thảm đó, tôi và Vương Lỗi giật mình, đưa mắt nhìn nhau, chẳng nói chẳng rằng xông vào động Lạc Thần...

Bình Luận

0 Thảo luận