Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 691: Nguyệt hắc phong cao

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Nhưng bất kể đám người kỳ quái đó là ai, chỉ cần là bạn không phải địch, thì tôi đều có thể buông lỏng cảnh giác đối với bọn họ.
Suy đoán một lúc lâu, mọi người vẫn không nghĩ ra được người kể chuyện đó là ai, lại càng chưa từng nghe nói đến bất kỳ đầu mối nào liên quan đến hắn. Đoán mò cũng không ra, phải hành động mới được. Sau đó Mạnh Doanh mới hỏi tôi: "Sơ Cửu, bây giờ cậu định thế nào? Có tầm bảy mươi phần trăm thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa đã tới đây, còn một phần nữa chưa tới, không phải vì họ tham sống sợ chết, mà vì họ phải ở lại chăm sóc gia đình!"
"Anh Mạnh, xem anh nói gì kìa? Những lời này có phải quá xa cách rồi không?" Tôi cười đùa, sau đó mới nói: "Anh Mạnh, nói thật lòng mọi người tới đây là tôi đã rất vui mừng rồi. Tôi nợ thôn Tiểu Nghĩa rất nhiều, cái mạng tàn này của tôi vốn cũng không đủ để bù đắp. Nếu tôi thật sự có thể thống nhất được Đạo môn, chắc chắn sẽ giúp mọi người tìm một chốn an toàn, để mọi người không còn phải sống lang bạt, để gia đình mọi người được yên ổn cả đời!"
Tôi hiểu rõ tính cách của những thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa, mỗi người bọn họ đều là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất. Lần nào bọn họ cũng tới giúp tôi là vì họ coi tôi như anh em ruột thịt. Cho dù tôi gặp phải khó khăn gì, bọn họ cũng luôn là những người đến đầu tiên.
Tôi vừa dứt lời, Tiểu Thiết cũng lên tiếng: "Anh Cửu, đừng nói những lời khách sáo như vậy. Người thôn Tiểu Nghĩa chúng tôi luôn coi anh là anh em sống chết có nhau. Chỉ cần anh Cửu gặp khó khăn, cho dù có xa xôi thế nào, nguy hiểm đến đâu, chúng tôi cũng nhất định sẽ tới nhanh nhất!"
Lần đầu gặp Tiểu Thiết, khuôn mặt cậu ta vẫn còn trẻ con. Sau khi trải qua biết bao chuyện, cậu thanh niên mới chỉ mười mấy tuổi trước mặt tôi còn kiên cường mạnh mẽ, chịu khó chịu khổ hơn nhiều so với người trưởng thành, thực sự rèn luyện được bản lĩnh vững vàng.
Tôi nhìn ánh mắt kiên định của Tiểu Thiết, lại nhìn những người anh em khác, không nói ra lời cảm ơn mà khom người trước họ.
"Đừng ngăn cậu ấy, có lẽ làm như vậy sẽ khiến cậu ấy thoải mái hơn! Đại lễ này chúng tôi xin nhận!" Tiểu Thiết định bước tới đỡ tôi, nhưng Mạnh Doanh đã ngăn cậu ấy lại.
Lời cảm tạ này tôi vẫn luôn để trong lòng. Tôi nợ bọn họ quá nhiều, không nói được tiếng cảm ơn, chỉ có hành lễ mới có thể bày tỏ hết được lòng cảm kích của tôi.
Nói chuyện một lúc, sau đó tôi mới vào chuyện chính: "Anh Mạnh cùng các anh em, thật sự không dám giấu, tôi chuẩn bị vài hôm nữa sẽ ra tay với lão tổ Diệp gia! Trước đó tôi thống nhất Đạo môn phía Bắc, không ra tay ngay với lão tổ Diệp gia là vì phía sau lão ta còn có Âm Dương đạo và bộ phận Đặc Biệt! Bây giờ, chúng tôi đã dẫn dụ được Âm Dương đạo và bộ phận Đặc Biệt tới đây, cho dù bọn chúng không hành động, cũng sẽ kìm hãm lẫn nhau, tuyệt đối không có ai giúp cho lão tổ Diệp gia! Thế nên, đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta!"
"Hay lắm!" Nghe xong ý kiến của tôi, Mạnh Doanh kích động hét lớn: "Lão tặc đó thật sự đáng chết! Đạo môn mà rơi vào tay lão ta, sau này sẽ có không ít người tu đạo chính nghĩa bị lão hại chết. Loại phản đồ của Đạo môn, phản bội đất nước đó phải giết càng sớm càng tốt!"
"Ừm!" Tôi gật đầu cười, rồi kể lại tình hình mà mình nghe ngóng được cho họ biết: "Lão tổ Diệp gia đang ở đạo quán trên núi Miêu Vương, đỉnh Miêu Vương dễ thủ khó công, ba mặt đều có quân đội bảo vệ, phía sau lại là vách núi dựng đứng. Có thể nói không thể tấn công lên đó. Nhưng lão ta đã bỏ sót một điểm, núi Miêu Vương là nơi tôi lớn lên, tôi hiểu rõ mọi thứ thuộc về núi Miêu Vương hơn bất kỳ ai. Đây cũng là minh chứng cho câu, tới đường cùng luôn có lối thoát!"
Nói đến đây, ánh mắt bọn họ đều nhìn thẳng vào tôi, háo hức muốn tôi nói ra hết toàn bộ kế hoạch.
Tôi cười nói: "Vách đá phía sau có một hang động, cái hang đó vừa hay nối liền với ngọn núi phía sau núi Miêu Vương. Chỉ cần vào trong hang là có thể leo theo vách núi lên đến trên đỉnh! Lão tổ Diệp gia chắc chắn chỉ chú trọng ba mặt phía trước, có đánh chết lão ta cũng không ngờ được, vách đá mà lão cho là an toàn nhất lại là nơi chúng ta thâm nhập vào!"
"Lần này kể cả Đại La thần tiên cũng không cứu được lão! Tên khốn đó, đáng chết!" Tiểu Thiết nghe đến đây cũng kích động mắng chửi.
Sau đó tôi mới nói tới kế hoạch của mình: "Tôi đã thông báo cho Lâm Tiêu ở Đạo giáo Bắc phái, theo lời giao hẹn chắc anh ta cũng sắp tới núi Miêu Vương rồi! Kế hoạch của tôi là chờ anh ta tới, chúng tôi sẽ nhanh chóng tấn công lão tổ Diệp gia! Vừa hay có mọi người tới đây, tôi cũng có chuyện muốn nhờ mọi người!"
"Cậu mau nói đi!" Mạnh Doanh nhíu mày như muốn trách tôi nói chuyện quá khách sáo.
Tôi bất đắc dĩ cười cười, cũng không lòng vòng khách sáo nữa, nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng: "Anh Mạnh, đến lúc đó anh chọn một người tay chân nhanh nhẹn nhất trong số các anh em, bảo người đó đem tấm bản đồ này giao cho Lâm Tiêu! Đây là tấm bản đồ dẫn tới hang động kia, khi nào bọn họ bắt đầu trèo lên vách đá thì lập tức gửi tín hiệu cho tôi biết, sau đó trước sau cùng đồng loạt tấn công! Các anh em khác có thể theo tôi tấn công chính diện núi Miêu Vương!"
Tấm bản đồ này tôi đã vẽ từ trước, chỉ chờ đến bây giờ để phát huy tác dụng, đồng thời cũng giúp người của Lâm Tiêu tiết kiệm được thời gian!
"Không vấn đề! Cứ tin ở tôi!" Mạnh Doanh vỗ ngực hứa hẹn. Không chỉ anh ta, gương mặt của mọi người cũng tràn đầy phấn khích. Dường như họ cũng đã chờ đợi trận đấu này từ rất lâu rồi.
Chỉ cần lão tổ Diệp gia và đám tay sai của lão bị tiêu diệt, Đạo môn sẽ chính thức thống nhất! Đạo môn Nam - Bắc sẽ không còn khác biệt, tất cả đều quy về Đạo giáo.
Nghĩ tới thời khắc vĩ đại đó, lòng tôi cũng sôi trào nhiệt huyết. Thật sự tôi đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi!
Sau khi giải thích xong toàn bộ kế hoạch, Mạnh Doanh sắp xếp người đi làm việc. Tiểu Thiết phụ trách đi tìm Lâm Tiêu, còn hai người nữa thì đi thông báo cho các anh em khác của thôn Tiểu Nghĩa chờ lệnh.
Sắp xếp xong kế hoạch, lúc này điều duy nhất chúng tôi có thể làm là chờ đợi.
Có người ở cùng thời gian trôi qua rất nhanh, cảm giác chưa nói chuyện với Mạnh Doanh được bao lâu đã tới nửa đêm. Bọn họ đã đi đường liên tục nên cực kỳ mệt mỏi.
Tôi để bọn họ nghỉ ngơi một lúc, sẵn sàng chuẩn bị ứng chiến. Chờ sau khi họ đã ngủ say, tôi thì không buồn ngủ chút nào, giống như được tiêm máu gà, tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Chỉ cần bắt được lão tổ Diệp gia thì sẽ có cơ hội tìm thấy Diệp Đường, cũng là cơ hội cứu được Y Y. Trận chiến này hết sức cam go, đáng tiếc Vương Lỗi và Tử Long đều không có bất kỳ tin tức gì.
Giờ phút này đây, tôi mong muốn bọn họ ở bên cạnh mình biết bao.
Tôi cũng đã tính toán đường lùi cho mình, dù cho tôi tiêu diệt được lão tổ Diệp gia, thống nhất Đạo môn Nam - Bắc, bộ phận Đặc Biệt cũng sẽ không buông tha cho tôi, thế nên tôi phải nghĩ cách âm thầm rời khỏi Đạo môn, tự cứu lấy mình.
Tôi đã biết quá nhiều bí mật, ngày nào tôi chưa chết, bộ phận Đặc Biệt sẽ không yên tâm. Cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra chính là đưa Tử Long đi tìm ao máu Hồng Liên ở phía cuối Minh Hà, sau đó giả chết để rời khỏi, chỉ như vậy mới có cơ hội rút khỏi Đạo môn.
Chỉ cần thống nhất Đạo môn, có người chính nghĩa quản lý, là tôi có thể hoàn toàn yên tâm. Còn về việc có đảm nhận làm người dẫn dắt Đạo môn hay không, thì chuyện đó căn bản không có sức hấp dẫn với tôi.
Chỉ vì tôi là đạo sĩ, cả đời này tôi thuộc về Đạo môn, tuyệt đối sẽ không đứng nhìn Đạo môn rơi vào tay kẻ tiểu nhân.
Suy tính đến chuyện sau này, không biết đã ngồi bao lâu, trời cũng sáng rồi! Tôi nhân lúc này đi làm đồ ăn sáng cho bọn Mạnh Doanh. Hôm nay đã là ngày thứ sáu, theo giao hẹn đáng nhẽ Lâm Tiêu phải đến đây rồi mới phải!
Diệp Thiếu Khanh không đến, bộ phận Đặc Biệt và Âm Dương đạo đều đang ở trạng thái giằng co, không ai chịu hành động, cứ hãm chân nhau như vậy! Phía cổng thôn vẫn còn đệ tử của lão tổ Diệp gia canh phòng, nhưng cũng không có bất kỳ ai ra vào.
Yên tĩnh, thật sự quá yên tĩnh!
Sự yên tĩnh này không phải là không có âm thanh nào, mà là trong lòng nảy sinh cảm giác trống trải, giống như bước vào một khu rừng rậm rạp không có ánh sáng, bởi vì khoảng không hoang vắng mà sinh ra trống trải!
Cảm giác này khiến người ta cảm thấy bất an.
Cả ngày chúng tôi thay phiên nhau theo dõi qua cửa sổ! Nhưng nguyên một ngày vẫn không có bất cứ ai đi vào. Mãi tới tối, Mạnh Doanh không ngồi yên được nữa mới lên tiếng: "Bây giờ là thời cơ tốt nhất, có khi nào bên Lâm Tiêu gặp phải nguy hiểm gì rồi không? Nếu không với tốc độ và sự cẩn trọng của ông ta, lẽ ra đã tới đây từ lâu rồi mới phải!"
Mạnh Doanh không nói thì thôi, anh ta vừa nói vậy tôi lại bắt đầu thấy lo lắng. Lâm Tiêu làm việc luôn cẩn thận nghiêm túc, tuyệt đối sẽ không để xảy ra sự cố. Đã qua sáu ngày bảy đêm rồi, đáng lẽ phải tới rồi chứ.
Lẽ nào, trong Đạo giáo phía Bắc có kẻ phản bội?
Tôi không dám nghĩ thêm, càng nghĩ càng thấy lo lắng, chỗ Lâm Tiêu tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, nếu không sẽ bỏ lỡ mất cơ hội ngàn năm có một này!
Tôi sợ đám người Mạnh Doanh nóng vội, đành an ủi bọn họ trước: "Anh Mạnh, mọi người đừng sốt ruột. Tôi tin tưởng Lâm Tiêu, anh ấy nhất định sẽ tới được đây!"
Mạnh Doanh ừ một tiếng, không nói gì nữa, tiếp tục đi tới bên cửa sổ theo dõi. Trời càng lúc càng tối, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm mờ mịt, không trăng không sao, tĩnh lặng đến chết người.
Tôi lại xem thời gian, sắp tới giờ Tý. Nếu đến giờ Tý mà vẫn không có tin tức gì, tôi phải lên núi thăm dò. Không thể cứ ngồi không chờ đợi thế này được, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng phải tính toán kế sách khác!
Đúng lúc tôi vừa mới đưa ra quyết định thì giữa không trung phía trên nóc nhà chợt vang lên một tiếng kêu "quạ quạ". Âm thanh khô khốc, khó nghe hơn cả tiếng vịt đực.
Nhưng vừa nghe thấy tiếng đó, tôi lập tức mừng rỡ. Vội vàng đẩy mở một cánh cửa sổ, ngó đầu ra ngoài nhìn, đúng lúc trông thấy hai con quạ đen mắt đỏ đang lượn vòng và rít lên giữa không trung!
Mặc dù âm thanh đó rất khó nghe, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe sẽ thấy tiếng kêu của chúng không thê thảm đau thương, trái lại còn có cảm giác nghe ra tiếng vui mừng phấn khích.
Tôi đã quá quen với con quạ đen mắt đỏ này, nó chính là con quạ của người nuôi thi. Người nuôi thi tới đây, vậy chứng tỏ người của Lý Tiêu Vũ cũng đã tới rồi. Lý Tiêu Vũ đã tới thì không nghi ngờ gì nữa, Lâm Tiêu chắc chắn cũng đến đây!
"Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả! Ngày lành tháng tốt, thời cơ chín muồi, vì chính đạo trảm yêu trừ ma! Ha ha..." Ngay lúc tôi sắp không kìm nén được nỗi phấn khích trong lòng, từ phía cổng thôn bất chợt truyền đến giọng nói hăng hái hùng dũng của người kể chuyện...

Bình Luận

0 Thảo luận