Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 305: Bừng tỉnh ngộ

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Sau khi vào phòng, Diệp Chu Tinh kéo tôi và Tử Long lại, trừng mắt nhìn hai người bọn tôi, quát: "Hai người bình tĩnh lại đi, lúc nào cũng xốc nổi vậy! Nếu thật sự giết lão quỷ, thế thì hai người đã trúng kế của người khác!"
Đương nhiên là tôi tin Diệp Chu Tinh, thế nhưng cô ấy bảo người bán đứng chúng tôi không phải lão quỷ, vậy thì rốt cuộc người đó là ai? Người biết chúng tôi đi xuống Địa ngục Cửu U có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hơn nữa, đó đều là người thân cận nhất với chúng tôi. Tôi thật sự không thể nghĩ ra được người nào khác, người duy nhất tôi có thể nghĩ đến là bác Diệp, tên cáo già kia. Với sự nhạy bén, giảo hoạt, ông ta chắc hẳn có thể đoán được là chúng tôi sẽ đến Cửu U để cứu Vương Lỗi!
Sau khi bảo chúng tôi ngồi xuống, lúc này Diệp Chu Tinh mới nói: "Sau khi hai người đi xuống Cửu U, tôi và lão quỷ thay phiên bảo vệ thân xác của hai người. Ông ấy vẫn chưa từng rời khỏi đây, mà chỉ có tôi thôi. Tôi rời khỏi đây là vì muốn đi xem tình hình nhà họ Diệp! Vì vậy tuyệt đối không phải là lão quỷ đã mật báo!"
Nghe Diệp Chu Tinh nói vậy, tôi và Tử Long đều sững sờ. Còn lão quỷ thì nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khổ sở, ông ta nói: "Tử Long, Lý Sơ Cửu, lão quỷ tôi cả đời này chưa từng làm được chuyện tốt gì. Từ lúc tôi quyết định hối cải để làm con người mới, tôi đã hy vọng có thể làm việc tốt cùng với mọi người. Tôi biết cho dù mình nói gì, mọi người đều sẽ không tin tưởng. Điều tôi có thể làm là để cho thời gian chứng minh tất cả."
Trong giọng nói của lão quỷ chứa đựng sự mất mát, Diệp Chu Tinh vội vã đánh mắt ra hiệu cho Tử Long. Lúc này Tử Long mới ngập ngừng nói xin lỗi: "Lão quỷ, xin lỗi ông, là bọn tôi đã hiểu lầm ông! Nhưng xin ông hiểu cho bọn tôi, lúc ở dưới Cửu U, chúng tôi đã gặp phải tình huống cửu tử nhất sinh. Mà người biết chúng tôi đi Cửu U cứu Lỗi gia chỉ có mấy người. Vì vậy..."
"Không sao!" Tử Long vừa nói xin lỗi, lão quỷ đã lại mỉm cười, đáp: "Chỉ cần mọi người tin tưởng tôi là tốt rồi, tôi tuyệt đối sẽ không hại mọi người. Vì cậu, tôi có thể không cần cả cái mạng này!"
Tôi có thể cảm nhận được, khi nghe thấy lời này của lão quỷ, Tử Long đã thật sự rất cảm động. Nhưng đàn ông cảm động chỉ để trong lòng, Tử Long không nói gì nữa, chỉ gật đầu, khẽ nói một câu cảm ơn.
Lúc nãy tôi còn đang rối rắm là ai đã bán tin tức của chúng tôi, song vừa nghe Diệp Chu Tinh nhắc đến nhà họ Diệp, tôi lại chuyển sang lo lắng cho Diệp Đường, nên vội vàng hỏi han: "Diệp Chu Tinh, bây giờ nhà họ Diệp sao rồi?"
"Hầy!" Nào ngờ Diệp Chu Tinh lại thở dài, lắc đầu nhìn tôi, miệng mấp máy, dường như muốn nói lại thôi. Do dự trong chốc lát, cuối cùng cô ấy vẫn nói ra: "Sơ Cửu, tôi nói cũng được, nhưng cậu đừng xúc động..."
Tôi vừa nghe thấy câu nói này của cô ấy, trong lòng giật thót, bởi vì lời mào đầu kiểu này thường thường đều không phải chuyện gì tốt đẹp.
"Vâng." Tôi gật đầu ngay, bảo đảm: "Chị yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không xúc động đâu!"
"Được." Diệp Chu Tinh mím môi, sau đó mới nói: "Hôm nay vừa hay là ngày thứ năm hai người đi Cửu U. Mấy ngày nay Diệp Đường vẫn chỉ huy người của nhà họ Diệp chống lại Thần Tiêu môn và Linh tộc. Sau lại, tôn chủ Linh tộc xuất hiện, lão đã phá vỡ kết giới của nhà họ Diệp. Nhưng điều kỳ lạ là, tôn chủ Linh tộc không tấn công nhà họ Diệp, mà ngay buổi tối hôm đó lại dẫn hai hộ pháp rời đi, cũng nhờ thế mà nhà họ Diệp có được thời gian hòa hoãn! Tôi cũng đang chờ hai người có thể dẫn Vương Lỗi về, như vậy là có thể giải vây cho nhà họ Diệp. Nhưng mà..."
Diệp Chu Tinh còn chưa nói hết lời, cả người tôi đã mềm nhũn, ngã ngồi xuống ghế. Trên trán tôi toàn là mồ hôi, trong đầu cũng đã hoàn toàn trống rỗng.
Bởi vì tôi không bao giờ nghĩ đến, người bán đứng chúng tôi lại là cô ấy. Tôi thực sự không dám nghĩ tới điều đó, càng nghĩ trong lòng tôi lại càng khó chịu như bị kim đâm, đau đến mức khiến tôi không tài nào thở nổi.
Vương Lỗi không biết tình hình trước đó, thấy tôi như vậy, vội vàng hỏi tôi: "Anh Cửu, cậu sao rồi? Đừng nói là không đủ dinh dưỡng nên đứng không vững đấy nhé?"
Tử Long đã đoán ra được người bán đứng chúng tôi là ai, cho nên cũng vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ: "Sao lại là cô ấy được? Không thể nào, tuyệt đối không thể!"
Mà ngay vào lúc tôi còn giữ một tia hy vọng đối với cô ấy, Diệp Chu Tinh bỗng nhiên đứng dậy, đập tan nát tia hy vọng cuối cùng đó của tôi.
"Không sai!" Diệp Chu Tinh nhìn tôi, gằn từng chữ một: "Người bán đứng hai người chính là Diệp Đường!"
Ầm!
Lúc Diệp Chu Tinh nói ra tên của Diệp Đường, tôi cảm thấy đầu mình như nổ tung. Tôi có cảm giác như mình sắp nghẹt thở, tôi giữ chặt hai tay ghế, cố sức hít thở thật sâu.
Mà sâu trong lòng tôi thì đã giống như rơi vào vực thẳm lạnh lẽo. Cảm giác nội tâm bị đánh sập, bị phá nát khiến tôi gần như muốn ngất đi.
"Tại sao? Tại sao cô ấy lại bán đứng tôi? Vì bảo vệ cô ấy, ngay cả mạng này tôi cũng có thể không cần. Vì cô ấy, tôi có thể đi bất cứ nơi đâu. Nhưng tại sao, cuối cùng người đứng sau lưng đâm tôi một nhát lại là cô ấy chứ?" Tôi ngơ ngác lẩm bẩm, càng nói lại càng cảm thấy kích động. Tôi không tài nào nghĩ ra được, cảm giác được trong cổ họng có thứ gì đó vọt lên, có thứ gì đó muốn phun ra khỏi miệng tôi.
Cảm giác này rất khó chịu, tôi vịn chặt tay ghế, lảo đảo đứng lên. Tôi vừa mở miệng, một búng máu đã phun ra.
Giận đến công tâm, rốt cuộc tôi cũng không gắng gượng được thêm, cả người như bị rút sạch sức lực, chỉ có thể ngồi bệt trên mặt đất, trong lòng vẫn không muốn chấp nhận sự thật, Diệp Đường đã bán đứng chúng tôi: "Không đâu, nhất định không phải như vậy!"
Tử Long muốn dìu tôi dậy, nhưng lại bị Diệp Chu Tinh lạnh lùng ngăn cản: "Tử Long, đừng đỡ cậu ta, để cậu ta tự đứng lên!"
Rồi cô ấy mới nhìn sang tôi, nói: "Sơ Cửu, cách lúc ba hồn bảy vía của hai người trở lại thân thể nửa tiếng trước, nhà họ Diệp đã đầu hàng. Diệp Đường dẫn đầu quy thuận Linh tộc, từ nay về sau sẽ làm việc cho Linh tộc! Tất cả những điều này không cần tôi nói, cậu cũng có thể nghĩ được. Diệp Đường bán đứng hai người là để giải vây cho nhà họ Diệp, khiến tôn chủ Linh tộc đi Cửu U, nhờ đó có thời gian thở dốc. Nếu tôi đoán không sai, e rằng Diệp Đường có mục đích càng lớn hơn, đó là cô ta hy vọng tôn chủ Linh tộc và hai người mãi mãi ở lại dưới Địa ngục Cửu U. Kể từ đó nhà họ Diệp hoàn toàn không còn mối nguy nào nữa. Thực tế thì tôn chủ Linh tộc tay trắng trở về, lúc này Diệp Đường mới quy thuận Linh tộc. Lý Sơ Cửu, chính cậu có thể nghĩ ra. Cậu không ngốc, những chuyện này cậu còn rõ hơn ai khác!"
Lời của Diệp Chu Tinh như một quả bom nổ tung dưới nước, không ngừng đánh sâu vào lòng tôi. Có một thoáng tôi đã nghĩ không thông, lại phun ra một miệng máu. Cả người tôi cũng không còn chút sức lực nào, trông bất lực, thảm hại không thôi.
Cú sốc này còn hơn cả những cú sốc kia nhiều, hoàn toàn đủ làm tôi sụp đổ. Bởi vì người phụ nữ tôi muốn bảo vệ nhất lại chính là người bán đứng tôi.
Diệp Chu Tinh vẫn không dừng lại, tiếp tục nói: "Sơ Cửu, hẳn là cậu biết, bất cứ người nào trong gia tộc Đạo môn, cho dù nam hay nữ cũng không tình thâm nghĩa trọng như mấy cậu. Bởi vì bọn họ chưa từng trải qua đau khổ, từ lúc sinh ra đã sống trên đỉnh xã hội, bọn họ không chịu nổi cảnh gia tộc của mình bị hủy diệt. Vì gia tộc của mình, vì lợi ích của mình, bọn họ có thể hy sinh bất cứ người nào! Đây cũng là lý do tại sao tôi không thích gia tộc Đạo môn, đây cũng là lý do tại sao tôi luôn đề phòng Diệp Đường!"
Sư Tư Triết của bộ phận Đặc biệt cũng đã từng nói với tôi những câu như vậy. Anh ta vẫn luôn dặn dò tôi phải cẩn thận với người trong gia tộc Đạo môn, thế nhưng tôi vẫn quá ngu ngốc.
Điều tôi hận không phải là Diệp Đường bán đứng mình, mà là cô ấy đã lừa dối tình cảm của tôi.
"Nếu cậu còn chưa tin, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết một chuyện!" Nhìn thấy tôi vẫn không thể tự đứng lên, Diệp Chu Tinh đột nhiên gằn giọng nói: "Sau khi cậu đi, Diệp Đường lấy danh nghĩa của cậu để thông báo cho người của thôn Tiểu Nghĩa đến giúp đỡ. Vì cậu, bọn họ đã hy sinh rất nhiều người. Nhất là Mạnh Doanh, anh ấy đã mất đi người mình yêu nhất!"
"Cái gì? Anh Mạnh? Anh ấy bị sao?" Vừa nghe được câu này, tôi giật mình không thôi, lập tức đứng thẳng dậy, nhìn Diệp Chu Tinh với vẻ khó tin. Tôi lớn tiếng chất vấn: "Mau nói cho tôi biết, rốt cuộc anh Mạnh sao rồi?"
Diệp Chu Tinh cắn răng, tôi thấy hốc mắt của cô ấy đỏ ửng, dường như cũng đang kìm nén cơn giận. Cô ấy nói: "Anh Mạnh luôn xem Diệp Đường là người phụ nữ của cậu. Vì cứu cô ta, anh ấy bảo chị Tuyết Mai đến giúp những đệ tử nhà họ Diệp bị trẻ ma bám vào người. Chị Tuyết Mai là âm nữ mười kiếp! Những đứa trẻ ma tiến vào trong bụng đệ tử nhà họ Diệp đều tiến vào trong bụng của chị ấy! Cậu biết không? Vì bảo vệ nhà họ Diệp, Diệp Đường cho các thầy của thôn Tiểu Nghĩa đứng bảo vệ bên ngoài kết giới. Dùng thân thể của bọn họ để làm bức tường bảo vệ người của nhà họ Diệp!"
Những lời cuối cùng, Diệp Chu Tinh đã gần như là đang gào lên. Tiếng nói vừa dứt, cô ấy cũng che miệng lại nức nở.
Tôi vẫn chưa thể hoàn hồn lại được, trong đầu còn đang nghĩ về những câu nói của cô ấy. Lúc tôi ở nhà họ Diệp, thầy luyện nhang đã luyện chế nhang Tống Tử, sau đó là tiếp âm bà cho mèo hoang cõng theo những đứa trẻ ma chạy vào nhà họ Diệp, để rồi những đứa trẻ ma kia đã chui vào trong bụng các đệ tử nhà họ Diệp. Mục đích là để đệ tử nhà họ Diệp trở thành cơ thể mẹ, sinh ra những đứa trẻ ma này, biến chúng thành thi anh khủng bố.
Lúc đó tôi đã dùng hết cách nhưng vẫn không thể ép những đứa trẻ ma kia ra. Nhưng có bị đánh chết tôi cũng không ngờ rằng vì tôi, anh Mạnh lại để chị Tuyết Mai đi cứu những đệ tử nhà họ Diệp kia. Hơn nữa, điều khiến tôi càng không nghĩ tới là Diệp Đường sẽ để tất cả các thầy của thôn Tiểu Nghĩa ở bên ngoài, chịu chết thay cho bọn họ!
Tôi càng nghĩ càng phẫn nộ, cơn tức giận không ngừng tác động tới lục phủ ngũ tạng của tôi. Tôi không nhịn được, lại ho khù khụ, máu tươi lại không ngừng trào ra. Hai mắt tôi tối sầm, suýt nữa tôi đã ngã xuống đất.
Tử Long đỡ lấy tôi, tôi lắc đầu mấy cái, muốn để cho mình tỉnh táo lại. Tử Long chưa kịp an ủi tôi, cửa đột nhiên bị người ta mở ra. Tôi đã nhìn thấy anh Mạnh đầu tiên. Cả người anh ấy đầy máu, trên mặt và quần áo cũng có. Mà sau lưng anh ấy còn có mười mấy thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa!
Nhưng điều khiến tôi giật mình nhất là hai tay Mạnh Doanh đang ôm thi thể của chị Tuyết Mai! Trong chớp mắt nhìn thấy tôi, anh ấy cắn răng hô lớn: "Sơ Cửu, đi, đi mau, Linh tộc đã hạ lệnh truy sát! Sai người của nhà họ Diệp và Thần Tiêu môn đến truy sát cậu, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"

Bình Luận

0 Thảo luận