Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 571: Đơn độc mang đao đi gặp mặt

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Tôi đang ở ngay dưới chân núi Miêu Vương, cách nơi đó chỉ khoảng mười phút đi bộ. Đêm đã xuống nên vùng này cũng ít người qua lại.
Thêm cả dạo gần đây người trong Đạo môn chiếm cứ núi Miêu Vương nên nơi đây lại càng neo người, dọc đường đi đều rất vắng vẻ.
Chưa đi đến chân núi nhưng tôi đã trông thấy một con đường uốn lượn nối thẳng đến đỉnh núi Miêu Vương. Con đường núi này dùng đá xanh xây thành từng bậc thang, hai bên còn có cả đèn đường.
Ở mỗi đoạn chiếu nghỉ của của bậc thang đá đều có thể phát hiện ra có một đệ tử Đạo môn đang đứng canh gác. Chỗ lối vào dưới chân núi thậm chí còn có thêm tận mấy đệ tử nữa, canh gác quả là rất nghiêm ngặt.
Những đệ tử này không quen biết tôi, sau khi nhìn thấy tôi xuất hiện, họ lập tức ngăn tôi lại, nhưng thấy tôi mặc đạo bào nên vẫn lễ phép hỏi một câu: "Xin hỏi vị đạo hữu này, đêm khuya đến bái phỏng núi Miêu Vương là có việc gì?"
Tôi cười nhạt: "Đi nói với quản sự của các cậu, bảo Lý Sơ Cửu đã đến rồi!"
"Lý Sơ Cửu?" Tên đệ tử này nghe thấy tên tôi thì ngẩn người ra, sau đó dường như sực nhớ ra điều gì, bèn vội vã lùi về phía sau một bước, rút kiếm gỗ đào ra chỉ thẳng vào tôi rồi uy hiếp: "Lý Sơ Cửu, trên núi đều là cao thủ Đạo môn, nếu như anh dám xông bừa vào, tôi đảm bảo anh đi thẳng lúc vào rồi phải nằm ngang mà ra đấy!"
Tôi bật cười lắc đầu, chẳng mảy may nổi giận chút nào, trái lại còn có lời khuyên nhủ: "Tôi không muốn giết cậu, đi thông báo cho họ đi, nói là có Lý Sơ Cửu tìm đến cửa."
"Sư đệ, nhanh đi thông báo cho họ đi!" Người này có vẻ không có ý muốn để tôi lên núi, nên vẫn cứ chặn đường tôi lại rồi bảo sư đệ của cậu ta đi báo tin.
Tôi không hề nghĩ đến việc bản thân mình phải chờ bọn họ đồng ý rồi mới lên núi nên tôi hơi nhướng mày, trừng cậu ta một cái rồi cười lạnh: "Tôi tự giới thiệu, chứ không phải cần đợi các cậu đồng ý! Tôi khuyên cậu lần cuối, tranh thủ trước khi tôi nổi giận thì mau cút đi!"
Nửa câu sau tôi đã chuyển từ nói thành quát. Tên đệ tử kia bấy giờ mới sợ hãi lui về phía sau vài bước, kiếm gỗ đào cầm trong tay cũng run lên bần bật.
Nhưng người này không phải một kẻ ngốc, cũng không dám nói chuyện với tôi mà mang theo những người khác quay đầu chạy thẳng lên núi. Họ vừa đi, tôi cũng cất bước đi lên sau.
Tôi không đi nhanh, trái lại còn thong thả bước dần lên đỉnh núi. Đây là nơi tôi và Tử Long cùng lớn lên, mỗi khi đến một nơi quen thuộc, tôi tựa như có thể trông thấy hình ảnh thu nhỏ, tiếng cười đùa, chạy đuổi bắt nhau của tôi và Tử Long hồi còn bé.
Bất tri bất giác tôi đã đi đến giữa sườn núi. Ngẩng đầu nhìn lại, hai bên đường núi đã có đệ tử Đạo môn đứng chen chúc, tất cả bọn họ đều cầm theo vũ khí, nhìn tôi bằng con mắt chằm chằm đầy cảnh giác.
Lúc tôi đi đến trước mặt họ, họ đều đồng loạt bước một bước về phía giữa bậc thang, thân hình quay chếch về phía tôi, vừa khéo chặn đường lại.
Tôi đếm qua thấy tận mấy chục người, trong đó còn có rất nhiều những khuôn mặt quen thuộc.
Đột nhiên tôi nghĩ đến một câu nói: Giang hồ lúc nào cũng vô tình như thế.
Tôi không để ý đến bọn họ mà ngẩng đầu lên nhìn tình hình trên đỉnh núi. Trên đó đèn đuốc sáng trưng, từ dưới này còn có thể trông thấy một đạo quan đang được tu sửa dở. Mà ở mép đỉnh núi kia cũng có không ít người tu đạo đang đứng.
Thế trận lớn thế này, e là định khiến tôi có đi mà không có về.
Tôi thầm cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn lướt qua những đệ tử tu đạo đang chặn đường, lạnh lùng nói: "Tôi không muốn giết người, nhưng nếu ai dám ngăn tôi thì đừng có trách tôi lòng dạ độc ác!"
Dứt lời, tôi trực tiếp cất bước đi lên trên. Tôi không dừng lại, nhưng họ đã nhường đường, lùi về phía hai bên để nhường ra một con đường cho tôi.
Tôi chậm rãi đi lên đỉnh núi trong một bầu không khí không mấy thân thiện, vừa mới lên đến nơi đã ngay lập tức bị hơn trăm đệ tử Đạo môn vây lại.
Tôi chẳng buồn để ý đến họ, chỉ đánh giá cảnh tượng xung quanh. Hai đạo quan cực lớn đã có khung có nét, chắc chỉ nửa năm nữa là sửa xong.
Hai đạo quan được xây quay lưng vào nhau, một mặt là đạo quan phái Huyền Chân, một mặt là đạo quan phái Phù Lục. Mảnh đất trống trải phía trước mặt này chính là nơi luyện võ thường ngày của các đệ tử tu đạo.
Nơi nào cũng có thể nhìn thấy tượng của tổ sư gia Tam Thanh, ngay cả kiến trúc xung quanh cũng được xây dựng dựa theo ngũ hành bát quái.
Nơi trong cùng của mảnh đất này là đại điện. Đại điện vẫn chưa được hoàn thiện, nhưng đã có rất nhiều người ngồi bên dưới. Họ ngồi chỉnh tề theo hàng theo lối, ngồi nổi bật ở chính giữa có ba người.
Ánh sáng xung quanh rất tốt, tôi chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra, người ngồi ở chính giữa chính là Sư Tư Triết của bộ phận Đặc Biệt. Ngồi bên cạnh ông ta cũng là người của bộ phận Đặc Biệt, lúc trước tôi từng có duyên gặp mặt một lần, tên là Trình Tùng, cũng chính là chú của cô cảnh sát Trình Vũ Phi.
Ngồi sát bên Sư Tư Triết chính là lão tổ Diệp gia. Tôi nhìn về phía hai bên, đều là thủ lĩnh của một vài môn phái nhỏ, thậm chí có cả một vài tiền bối lão luyện.
Phía sau lưng những người này là bảy trụ đá cao sừng sững, chiều rộng phải bằng vại nước. Trên mỗi trụ đá đều có quấn xích sắt to bằng cổ tay.
Lại nhìn số người xung quanh, ít nhất cũng có đến mấy trăm người, tất cả đều bao vây kín mít đến gió cũng không lọt nổi. Muốn đi ra ngoài, rõ là khó hơn lên trời.
"Cho cậu ta vào!" Giọng của lão tổ Diệp gia bỗng truyền từ cửa đại điện đến.
Lão ta vừa mở miệng, đệ tử vây xung quanh tôi tức thì thu nhỏ vòng vây, pháp khí của họ đều nhắm ngay về phía tôi. Sau khi họ thu nhỏ vòng vây, không gian còn chừa lại cho tôi càng ngày càng nhỏ.
Họ muốn ép tôi vào sân bằng cái cách như thế.
Tôi cười khinh khỉnh, nhanh chân bước về phía lão tổ Diệp gia. Tôi vừa mới bước vào sân, ánh mắt của mọi người đã đổ dồn về phía tôi. Ánh mắt của họ rất lạ, có vẻ xa lạ, lạnh lùng, lại có vẻ như đang hóng chuyện.
Tôi chắp một tay sau lưng, một tay khác ghép thành thế đạo chỉ, ưỡn ngực đi đến vị trí chính giữa, bao vây xung quanh tôi toàn người là người.
Nhưng bốn bề lại rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tiếng gió đêm cũng có thể nghe thấy rõ mồn một. Không một ai mở miệng nói chuyện, tất cả đều đang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi bật cười, mắt nhìn thẳng về phía lão tổ Diệp gia, cười tự giễu: "Lão tổ Diệp gia, lúc trước tôi có lòng tốt giữ lại cho ông một mạng, giờ ông lại còn quay ngược lại cắn tôi một cái! Đã mấy chục tuổi đầu rồi, làm chuyện như vậy không sợ bị hậu bối chế nhạo sao?"
Lão tổ Diệp gia ngay lập tức "hừ" lạnh một tiếng, tức tối nói: "Lý Sơ Cửu, cậu cho rằng tôi không biết sao? Cậu cố tình thả cho tôi một con đường sống, không phải là để ngày ngày làm nhục tôi ư? Vì để cho các đạo hữu khác được sống sót, tôi mới phải giết chết gia chủ của mình! Tất cả những chuyện này đều là cậu ép tôi!"
"Ha ha ha!" Tôi không nhịn được phải bật cười thành tiếng. Cười cho đã xong, tôi mới lạnh lùng trừng lão ta, giọng lạnh tanh: "Tôi vẫn luôn nghĩ rằng trong tim ông còn có đạo nghĩa cơ bản nhất, nào ngờ ông còn không bằng cả kẻ tiểu nhân! Đúng là vất vả cho ông quá, để vu oan hãm hại tôi mà soạn ra được cả lời nói dối to như thế! Lão tổ Diệp gia, ông tính toán nhiều như vậy chẳng phải là vì muốn là người thống trị Đạo môn hay sao? Giờ được làm người lãnh đạo rồi, ông hài lòng rồi chứ?"
"Tôi không muốn làm lãnh đạo Đạo môn, tôi chỉ muốn cống hiến một phần sức mạnh cho thái bình vĩnh viễn của Đạo môn! Từ trước đến nay, Đạo môn vẫn luôn ở trong tình trạng bè phái chia rẽ, lúc trước phải sống dưới bóng Linh tộc, giờ vất vả lắm mới có thể thống nhất Đạo môn, tôi chỉ hi vọng tất cả những người tu đạo có thể đoàn kết lại, chung tay giữ gìn hòa bình, thúc đẩy sự phát triển của Đạo môn! Còn về vị trí của người lãnh đạo, Diệp mỗ có thể nhường lại bất cứ lúc nào!" Lão tổ Diệp gia nói rất văn vẻ, rất đạo mạo đĩnh đạc, lúc nói đến đoạn kích động còn dâng trào nhiệt huyết đến mức tự đấm vào ngực mình một cái.
Tôi cười khẩy, đây là tên ngụy quân tử dối trá nhất mà tôi từng gặp. Bác Diệp cũng coi như là một kẻ tiểu nhân, nhưng so với lão tổ Diệp gia đây thì cũng chỉ bằng con tép mà thôi.
Cái loại ngụy quân tử như này mới là đáng sợ nhất.
"Lý Sơ Cửu, cậu đừng cho rằng người tu đạo chúng tôi đều là hạng người vong ân phụ nghĩa! Nếu như không phải nể chuyện cậu đánh bại Linh tộc, có công lao đối với Đạo môn lúc trước thì Diệp mỗ tôi đây đã hạ lệnh truy sát cậu khắp Đạo môn từ lâu rồi! Chúng tôi làm như vậy cũng chính là muốn cho cậu một cơ hội lấy công chuộc tội!" Thấy tôi không nói gì, lão tổ Diệp gia bỗng lên giọng chỉ trích.
Tôi cười lạnh, hỏi lão ta: "Lão tổ Diệp gia, ông miệng thì nói cho tôi một cơ hội. Tôi ngược lại lại muốn hỏi ông một câu, Lý Sơ Cửu tôi rốt cuộc đã phạm phải tội gì? Lý Sơ Cửu tôi quang minh lỗi lạc, chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý! Tôi muốn biết tội mà các ông gán cho tôi rốt cuộc là ở đâu ra, hả? Nói cho tôi biết, để tôi còn đánh nhau cho tâm phục khẩu phục!"
Lão tổ Diệp gia lại "hừ" lạnh một tiếng, giận dữ đáp trả: "Lý Sơ Cửu, những chuyện cậu làm ngay cả cậu còn không biết rõ hay sao? Lúc trước ở thôn Ma Câu, cậu đã thả tàn dư của Linh tộc ra. Cậu phải biết, diệt cỏ mà không diệt tận gốc thì sẽ chỉ làm hại đến Đạo môn! Đã thế cũng tại vì cậu mà đã hại chết bao nhiêu người tu đạo của Đạo môn! Bao nhiêu món nợ máu này, chẳng lẽ dùng một mạng của cậu là có thể trả lại được hay sao?"
Lão tổ Diệp gia nói rất hào hùng, đến đoạn này hình như còn kích động như bị máu lên não, kích động đến mức mặt sưng phồng lên, đỏ gay đỏ gắt tựa như bị nghẹt thở. Lão ta dừng lại một lát rồi lại tiếp tục chỉ trích tội ác của tôi: "Lý Sơ Cửu, những tội mà cậu phạm phải đều có thể tha thứ. Thế nhưng có một điều dù có thế nào cũng không thể tha thứ được, đó chính là thân phận của cậu. Mẹ cậu là Thánh nữ quyền cao chức trọng của Linh tộc. Còn cha cậu là Tông chủ của Long Hổ tông trước đây, vì cha cậu yêu người phụ nữ của Linh tộc nên mới hại cả Đạo môn. Mà Linh tộc lại giết nhiều người của Đạo môn chúng ta như vậy, cho dù mẹ cậu có hồn bay phách tán cũng không đủ để xả hận! Bọn họ đều là tội nhân của Đạo môn, nếu như cậu muốn lập công chuộc tội, vậy thì hãy tự tay giết họ trước mặt mọi người đi! Dùng hành động của cậu để nói cho tất cả những người tu đạo của Đạo môn biết, cậu không phải là đứa con hoang của họ, cậu muốn từ bỏ quan hệ ruột thịt với họ. Cậu..."
"Câm mồm!" Tôi lạnh lùng ngắt lời, tức giận nhìn lão, mắt trừng lên với vô vàn sát ý lạnh lẽo: "Các người không có tư cách gọi tôi là thằng con hoang, các người nhớ cho kỹ, bất kể là ai, nếu như dám đụng đến một sợi tóc của cha mẹ tôi, Lý Sơ Cửu tôi tuyệt đối sẽ khiến kẻ đó phơi thây ngay tại chỗ! Muốn giết thì cứ giết, đừng có tìm tội danh vớ vẩn linh tinh nào đó nữa, lên cả đi!"

Bình Luận

0 Thảo luận