Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 819: Khí xông bách hội

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Tôi đã quen cảm giác sắp đột phá này lắm rồi. Từ khi tôi gia nhập vào Đạo môn, đầu tiên là đả thông hạ đan điền, sau đó là trung đan điền rồi đến thượng đan điền, mỗi lần sắp sửa đột phá, thân thể tôi đều có thể cảm nhận được những biểu hiện lạ thường rất rõ rệt.
Lần đó tuy tôi cũng may mắn đả thông được ba chỗ đan điền trong cơ thể, nhưng không cách nào kết hợp chúng lại với nhau, chỉ là cơ thể có thể tồn trữ thêm một chút chân khí Huyền Chân, nhưng cũng chẳng thể kết hợp tất cả sức mạnh của chúng lại, hình thành đòn công kích có hiệu quả mạnh mẽ nhất.
Sư phụ tôi cũng từng nói, chỉ cần kết hợp được ba chỗ đan điền lại với nhau, chân khí xông lên huyệt bách hội thì sẽ có thể phát huy được sức mạnh lớn nhất. Trước đây huyệt bách hội của tôi vẫn không có điều gì lạ thường, còn giờ thì xuất hiện cơn đau nhói này, tôi mới biết lần này rất có thể mình sẽ đột phá huyệt bách hội.
Nhận ra được điều này, tôi bèn lập tức hô: "Thanh Long, gắng lên, sắp được cứu rồi!"
Tôi không nghe thấy tiếng trả lời của Thanh Long, qua chừng dăm ba phút sau mới nghe thấy một tiếng "ừm" đầy suy yếu của Thanh Long. Tiếng đó nhỏ như tiếng muỗi, nếu không chăm chú lắng nghe thì không thể nhận ra được. Nhưng Thanh Long đã đáp lại tôi, vậy chứng tỏ hắn ta còn sống, ba hồn bảy phách vẫn còn chưa tiêu tan.
Dù sao chúng tôi cũng không phải người bình thường, thể chất cũng khác hẳn so với họ, nên hiển nhiên thời gian gắng gượng được cũng dài hơn so với người thường. Xung quanh tôi đã có một vài ác linh phát giác ra sự uy hiếp, nên từ bỏ ba hồn bảy phách của tôi, hốt hoảng xuyên trở về bên trong xương trắng.
Mà lúc này thân thể tôi dường như cũng đã đến cực hạn, không thể hấp thu quá nhiều ác linh nữa. Ngược lại, trong cơ thể tôi đang kìm nén một luồng khí hung bạo, liên tiếp bài xích thân thể của tôi như muốn xé rách thân mình tôi ra. Cái đau vừa biến mất lúc trước đã lại lập tức kéo đến. Tôi đau không chịu nổi, bèn thống khổ thét lên vài tiếng.
Tôi hiểu rõ, lúc này tôi đã đến cực hạn. Nếu như không thể để chân khí phá huyệt bách hội, cơ thể tôi sẽ nổ tung. Lúc này tôi chẳng để ý được điều gì khác nữa, lập tức cho ba chỗ đan điền thông lại với nhau, cơ thể chợt chấn động, chân khí ở ba chỗ đan điền tức thì xông thẳng lên huyệt bách hội trên đỉnh đầu.
Thoáng chốc, tôi chỉ cảm thấy cả người mình chưa bao giờ nhẹ nhàng ung dung đến thế, giống như toàn bộ khí bẩn trong cơ thể đã được bài tiết ra ngoài, người cũng tỉnh táo và thoải mái đến bất ngờ. Cảm giác tuyệt vời này kéo dài đến vài phút, mãi cho đến khi tôi mở mắt ra, bấy giờ mới phát hiện xung quanh từ lâu đã không còn ác linh nữa.
Ngay cả ở hướng Thanh Long cũng không nhìn thấy ác linh nào, giống như chân khí ban nãy tôi tiết ra ngoài đã đẩy lui chúng. Tình trạng của Thanh Long lúc này rất tệ, hồn thể rất mong manh, cảm giác chỉ một cơn gió phất qua là có thể tan biến ngay lập tức.
Lúc tôi nhìn Thanh Long, hắn bỗng mệt mỏi nở một nụ cười: "Trước giờ tôi chưa bao giờ tin vào kỳ tích, nhưng cậu đã khiến tôi tin trên đời này quả thật có tồn tại kỳ tích. Đại nạn không chết, ắt có hậu phúc! Ha ha ha!"
Tuy giờ đây Thanh Long rất suy yếu, nhưng trên mặt vẫn lộ rõ vẻ kích động, là vẻ kích động khi sống sót sau đại nạn vô vọng. Dây thừng trên người tôi đã bị làm đứt từ lâu, tôi bèn đi đến tháo sợi dây trên người Thanh Long, mỉm cười bảo: "Thanh Long, tôi nói rồi, chỉ cần không từ bỏ, nhất định sẽ có cơ hội lật kèo!"
Thanh Long đứng không vững lắm, nhưng vẫn gật đầu cười: "Nhìn bộ dạng của cậu hẳn là đã phá được huyệt bách hội rồi?"
"Đúng thế!" Tôi gật đầu, nội tâm rất kích động muốn nói gì đó, nhưng lại không tìm được từ ngữ nào để diễn tả. Có thể có được cơ duyên như vậy cũng coi như là phúc phận của tôi. Nếu như tổ sư gia Thuần Phong không âm thầm để lại một tia hồn thức thì e là tôi và Thanh Long đã hồn bay phách tán từ lâu.
Thấy tôi không lên tiếng, Thanh Long lại bật cười: "Đại pháp sư muốn dùng ác linh để tra tấn chúng ta, sau đó khiến chúng ta hồn bay phách tán. Nhưng e là họ có nằm mơ cũng không ngờ được cậu chẳng những không hồn bay phách tán mà còn may mắn phá tan được huyệt bách hội. Nếu như để họ biết được chân tướng, chắc là sẽ tức giận đến mức nôn cả ra máu mất, ha ha, đã, quá đã!"
Thanh Long càng nói càng kích động, hoàn toàn không nhìn ra được lúc này hắn ta đang trong tình trạng cực kỳ suy yếu. Mà sau khi trải qua sự kiện lần này, tôi tin rằng hắn chắc chắn sẽ chết tâm với Đại pháp sư của Linh tộc
Tôi cười: "Thanh Long, hiện giờ tôi muốn đi gặp năm vị Đại pháp sư này một chút, không biết anh nghĩ như thế nào?"
Tôi cố tình hỏi Thanh Long như vậy chính là vì muốn biết được thái độ của hắn lúc này. Nếu như hắn ta thật sự nguội lòng với Đại pháp sư, vậy thì tôi có thể thực hiện kế hoạch của tôi.
Thanh Long hiểu ý tôi, nên nhếch miệng cười một tiếng: "Thanh Long ngu trung trước đây đã chết rồi, hiện tại là Thanh Long đã trùng sinh, cũng muốn làm chút chuyện vì thái bình của tam giới. Bọn họ bất nhân thì cũng đừng trách tôi bất nghĩa. Nếu như tôi đã chết thật thì chắc chắn họ sẽ bài trừ những đệ tử Linh tộc mà tôi đưa về từ thế giới bên ngoài. Đây là thế lực cuối cùng của tôn chủ, tôi nhất định phải giúp ông ấy giữ họ lại cho bằng được!"
Nghe vậy, tôi mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần câu nói này của hắn là tôi đã có thể yên tâm tới gần kế hoạch của mình. Vận mệnh quả là thú vị, nếu như Đại pháp sư thực sự chịu tiếp nhận Thanh Long, tha cho Thanh Long một con đường thì cũng sẽ không có chuyện lật kèo như hiện tại.
Cũng chính bởi vì Đại pháp sư lòng dạ hẹp hòi, hoặc là e sợ Thanh Long về sau sẽ gây nguy hiểm đến địa vị của họ nên mới nhân cơ hội này để diệt trừ hắn. Thế nhưng Thanh Long chẳng những không chết, trái lại còn cho tôi cơ hội được đột phá.
Tôi nhìn về phía Thanh Long, nghiêm túc lên tiếng: "Thanh Long, tôi thay mặt Đạo môn cảm ơn anh!"
"Không cần cảm ơn tôi, đây chính là số mệnh!" Thanh Long bật cười hào sảng, phất tay áo một cái rồi hỏi tôi: "Sơ Cửu, hiện giờ cậu có chắc đánh bại được năm Đại pháp sư không?"
Tôi cười khì, đáp lại: "Tôi cũng không chắc chắn lắm, có điều có thể thử xem sao! Ba ngày trước họ đã đánh bại tôi, giờ ngược lại tôi lại muốn xem thử xem, sau ba ngày, tôi có thể có cơ hội chuyển bại thành thắng hay không!"
"Ha ha ha, tên nhóc này!" Thanh Long bật cười rồi nói đùa: "Kẻ sĩ cách biệt ba ngày, người đời phải nhìn bằng ánh mắt khác, cậu hãy để năm lão già khốn kiếp đó trải nghiệm một lần đi! Đi thôi, chúng ta xông qua đó giết họ!"
Thế rồi tôi đưa Thanh Long bơi lên trên. Lúc hồn thể của chúng tôi nổi lên trên mặt nước, thời gian đúng lúc là đêm tối, bên bờ biển còn có đệ tử Linh tộc đang canh gác. Nhưng họ hình như đều rất buồn ngủ, đều ngồi dưới đất gật gà gật gù, không chú ý đến sự xuất hiện của chúng tôi.
Mà thân thể chúng tôi ở ngay phía sau họ, thậm chí còn bị họ coi làm gối ngủ. Tôi và Thanh Long trông thấy cảnh này đều đồng loạt nở một nụ cười bất đắc dĩ, sau đó lập tức lặng lẽ bay tới phía sau, nhân lúc họ còn chưa phát hiện ra, hai chúng tôi bèn nhanh chóng trở về thân xác của mình.
Đợi đến khi tôi có ý thức mở mắt ra, mới phát hiện ra thân thể không thể nào nhúc nhích được, bởi vì cứ nằm im như vậy liền ba ngày, thân thể đã tê dại từ lâu. Phải chừng dăm ba phút sau, thân thể mới từ từ lấy lại tri giác.
Đệ tử Linh tộc lấy thân xác tôi làm gối vẫn chưa ý thức được tôi đã tỉnh lại, hoặc là cho rằng tôi và Thanh Long đã hồn bay phách tán từ lâu nên ngủ rất say.
Tôi còn đang định mở miệng hù dọa hắn thì Thanh Long bên kia đã mở miệng trước: "Người anh em, cái gối thân xác này của tôi dùng vẫn ổn chứ?"
Thanh Long vừa mở miệng, đệ tử lấy thân thể Thanh Long làm gối ngủ tức thì ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại được, gã nhảy bật dậy, đến cả cách nói chuyện cũng cà lăm: "Mi...Mi...Mi... Tại sao mi... mi vẫn chưa chết?"
Thanh Long quậy một trận như thế, khiến mấy đệ tử Linh tộc trước mặt đều phản ứng lại. Sau khi trông thấy tôi và Thanh Long cùng đứng dậy, hốt hoảng rút loan đao ra, chĩa về phía chúng tôi. Mấy người họ đều bị dọa sợ, chỉ còn tên đệ tử cầm đầu là còn hơi lý trí, hắn trừng mắt nhìn chúng tôi: "Không thể nào, ba hồn bảy phách của bọn mi đã bị nhốt ở ao Phệ Hồn ba ngày trời! Cho dù là người có đạo hạnh cao đến đâu cũng sẽ hồn bay phách tán. Thế nhưng tại sao các người vẫn có thể sống được?"
Ngữ khí của đệ tử cầm đầu này rất chắc chắn, nhưng khi nói đến cuối cùng, ngữ khí lại có vẻ dao động, như thể không hiểu được chúng tôi sống sót trở về như thế nào.
Thanh Long không có ý định động thủ, hắn mở miệng nói đùa với vẻ rất đàng hoàng: "Cậu nói không sai, bọn ta không thể sống sót trở về từ ao Phệ Hồn. Thế nhưng ông trời lại không muốn để cho bọn ta chết, ngài còn nói cho bọn ta biết rằng tam giới vẫn còn chưa thái bình, bọn ta không thể chết như thế được, nên mới thả cho bọn ta về. Ông trời còn bảo bọn ta rằng ác giả ác báo, hợp tác với phân thân Ma Vương là chơi dao sắc có ngày đứt tay. Nói thẳng ra chính là ta đến đây để cứu giúp các người!"
"Tên phản đồ nhà mi, chớ có tà thuyết mê hoặc người khác! Cho dù mi có sống sót trở về thì đã làm sao, Đại pháp sư vẫn sẽ xử tử mi!" Tên đệ tử cầm đầu này vừa nhìn là đã biết không phải người mà Thanh Long dẫn về nên vừa dứt lời đã lôi một cái tù và ra để báo tin.
Thế nhưng Thanh Long sao có thể cho chúng cơ hội báo tin được. Tín hiệu còn chưa gửi đi thì từng tên đệ tử đã bị Thanh Long đánh ngất ngã bẹp xuống đất. Thanh Long không giết chúng, có lẽ là vì nể tình chúng cũng là người Linh tộc.
Thanh Long thấy tôi đứng ngây ra tại chỗ thì nhoẻn miệng cười: "Sơ Cửu, không phải cậu thích chơi trò cải trang rồi trà trộn vào hay sao? Lần này chúng ta lại chơi tiếp, giết cho họ không kịp trở tay!"
Tôi hồi hồn lại rồi nở một nụ cười bất đắc dĩ, cũng không giải thích gì thêm. Sau đó hai chúng tôi bèn lột quần áo của đám đệ tử, mặc lên người rồi mới đi về hướng đảo Trường Sinh.
Lúc gần đến bến cảng bên dưới đảo Trường Sinh, lúc nào cũng có thể trông thấy không ít đệ tử Linh tộc đang đi tuần tra. Đội ngũ tuần tra không ít, canh gác rất nghiêm ngặt, bao vây đảo Trường Sinh thành một cái thùng sắt kín bưng.
Nhưng thấy họ đề phòng nghiêm ngặt như thế, trong lòng tôi bỗng thầm thở phào nhẹ nhõm. Họ không cho rút vệ binh về, chứng tỏ vẫn chưa tìm ra lão quỷ và mọi người, hay nói cách khác, lão quỷ và Tử Long vẫn còn an toàn.
Tôi và Thanh Long không dừng lại quá lâu, trực tiếp xông thẳng lên cung Trường Sinh trên đỉnh núi.

Bình Luận

0 Thảo luận