xuất hiện ở chỗ lối vào là cả một biển người, thứ khiến tôi có thể nhận ra thân phận của họ chính là lá cờ họ giơ phía trên cao, nhưng người dẫn đầu đoàn thì lại là người mà tôi đã vô cùng quen thuộc.
Thấy họ xuất hiện, tôi vội vàng đi tới tiếp đón. Vị trí chính của núi Miêu Vương do Lâm Tiêu và lão thợ làm vàng mã phụ trách canh gác, thấy viện quân xuất hiện bèn ngay lập tức nhường đường.
Thanh Long đã trông thấy tôi từ xa, bèn xông đến gọi: "Sơ Cửu, tôi không đến muộn chứ?"
"Thanh Long, anh đến vừa đúng lúc lắm!" Tôi bật cười, bước đến tiếp đón, hai chúng tôi nhìn nhau mỉm cười rồi ôm một cái chào nhau xong, tôi mới cảm kích nói: "Cảm ơn anh, Thanh Long!"
Thanh Long xua tay, cười bảo: "Tôi nói rồi, khi nào Ma Vương xuất hiện, Thanh Long tôi sẽ dẫn quân đến đầu tiên mà! Có điều, đệ tử Linh tộc của đảo Trường Sinh không thể đến được, nên tôi chỉ có thể dẫn theo một nửa số người đến viện trợ được thôi."
"Vậy là đủ rồi, đủ rồi, Lý Sơ Cửu tôi xin chân thành cảm tạ!" Tôi cảm động vô cùng, ngoại trừ cảm kích ra thì không biết phải nói gì nữa.
Sau khi tôi chào hỏi Thanh Long xong, Dương lão thất cũng đi đến trước mặt tôi, tuy vẻ mặt khá mệt mỏi nhưng vẫn nhìn tôi cười khì: "Anh Cửu, chúng tôi tới rồi!"
"Tốt quá!" Tôi gật đầu cười, "Các vị huynh đệ đã cực khổ rồi!"
Cuối cùng mới là đoàn thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa do Mạnh Doanh thống lĩnh. Thôn Tiểu Nghĩa vốn dĩ có không ít thầy phép, nhưng vì đã giúp tôi rất nhiều lần mà giờ họ đã tổn thất chỉ còn lại một nửa. Tôi vẫn luôn nợ thôn Tiểu Nghĩa rất nhiều, cho dù đổi bằng cả mười cái mạng này cũng không đủ để trả lại cho họ.
Không để cho Mạnh Doanh và đoàn thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa kịp bắt chuyện, tôi đã nghiêng đầu cúi mình về phía họ, thật lòng cảm ơn: "Các huynh đệ của thôn Tiểu Nghĩa, Lý Sơ Cửu tôi đã nợ mọi người nhiều quá, thật sự vô cùng cảm ơn mọi người, nếu như có việc gì cần đến Lý Sơ Cửu tôi, cho dù là núi đao biển lửa tôi cũng sẽ không khước từ!"
Mạnh Doanh bật cười ha ha: "Sơ Cửu, cậu từng nói chúng ta là anh em cơ mà! Giờ tam giới gặp nạn, thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa sao có thể làm ngơ được? Bất kể là về công hay về tư, chúng tôi đều phải đến chứ!"
Cảm giác ấm áp này khiến tôi mừng đến suýt bật khóc, đồng thời khiến tôi ngẫm ra được ý nghĩa của câu nói "Người đắc đạo sẽ được giúp đỡ nhiều, kẻ thất đạo ắt sẽ chẳng được ai giúp đỡ". Tôi đã làm không ít chuyện ngu ngốc, cũng mất đi rất nhiều thứ, nhưng đối với tôi mà nói, có được hội anh em sống chết có nhau này quả thật là điều hạnh phúc nhất.
Tôi hít một hơi một sâu rồi hô to: "Các vị huynh đệ, các vị từ xa đến đây, Lý Sơ Cửu tôi đáng lẽ ra nên mở tiệc khoản đãi, chè chén không say không ngừng. Nhưng giờ tình hình đang nguy cấp, ngày mai đại quân Ma Vương sẽ kéo đến núi Miêu Vương của chúng ta, cho nên đành phải để các vị huynh đệ chịu ấm ức rồi! Chờ đến khi chúng ta đánh bại đại quân Ma Vương, chúng ta sẽ nhậu say hết ba ngày ba đêm!"
"Được!" Tất cả những người tu đạo đều đồng thanh hô to, sau đó tôi mới để cho đám Lâm Tiêu phụ trách sắp xếp cho những đoàn viện quân này. Vương Lỗi cũng không ngồi không, giờ anh ta đã đưa họ đi kết đại trận Thái Cực rồi.
Còn tôi thì ở lại, bắt chuyện với những người thủ lĩnh, còn chưa kịp mời họ dời bước đến đại điện miếu Miêu Vương thì lại có một đội ngũ khác xuất hiện ở chân núi, nhưng bởi vì trời tối nên tôi không nhìn được rõ lắm, chỉ loáng thoáng trông thấy đó là đội ngũ đông khoảng chừng một hai trăm người.
Đợi đến khi họ đến gần, tôi mới nhìn thấy rõ. Đó là đội ngũ gồm hai nhánh đi cùng với nhau, một nhánh là viện quân Miêu tộc của Cửu Động Thập Trại, gồm có vu sư, thảo quỷ bà, có cả người Miêu nuôi cổ. Còn một nhánh viện quân khác chính là của Diệp Thiếu Khanh.
Lúc nhìn thấy anh ta, tôi bỗng đứng ngây ra tại chỗ. Bởi vì giờ tôi vẫn cảm thấy hổ thẹn với anh ta, người nhà anh ta chết thảm, tuy Thạch Minh Thánh Hàm không phải là kẻ chủ mưu, nhưng dù sao vẫn là đồng phạm. Lúc đó tôi đã đồng ý với Diệp Thiếu Khanh nhất định sẽ báo thù cho anh ta. Nhưng lúc ở dưới địa cung long mạch, Thạch Minh Thánh Hàm đã đứng trên lập trường của Trung Quốc, không chặt đứt long mạch Trung Hoa.
Bởi vậy nên tôi không thể giết cô ta, thành ra làm trái lại lời hứa với Diệp Thiếu Khanh. Lúc Diệp Thiếu Khanh rời đi, trong lòng chắc chắn có hận tôi. Thế nhưng tôi thật sự không ngờ rằng, trong lúc tôi gặp nguy nan, anh ta vẫn dẫn người tới giúp tôi.
Tôi vẫn còn đang đứng đực ra thì Diệp Thiếu Khanh đã đi đến trước mặt tôi, nhướng mày hỏi: "Sơ Cửu, sao thế? Không hoan nghênh tôi à?"
Nghe vậy, tôi lập tức hồi hồn lại, cảm động đến mức không biết diễn đạt ra làm sao, chỉ biết nghiêng người cúi mình về phía anh ta, nói lời cảm tạ: "Thiếu Khanh, cảm ơn anh!"
Diệp Thiếu Khanh bật cười: "Đừng cảm ơn vội, chờ đánh thắng xong đại quân của Ma Vương thì hẵng nói cảm ơn sau đi!"
"Ừm!" Tôi gật đầu, sau đó nhìn về phía đoàn người Miêu của Cửu Động Thập Trại, cũng cúi mình cảm tạ: "Các huynh đệ của Cửu Động Thập Trại, vô cùng cảm ơn mọi người đã đến hỗ trợ!"
Người dẫn đầu đoàn của Cửu Động Thập Trại là một ông lão, ông ta cười hiền từ: "Sơ Cửu, nói theo cách của người Hán các cậu thì cậu chính là cô gia mới của Cửu Động Thập Trại chúng tôi. Người Miêu chúng tôi trước giờ đều trọng tình trọng nghĩa, cô gia đang gặp nạn, sao chúng tôi có thể thấy chết mà không cứu?"
"Ừm!" Tôi gật đầu một cái thật mạnh, cố gắng nghiến chặt răng, không dám mở miệng nói chuyện, bởi vì tôi sợ mình vừa mở miệng ra thì nước mắt sẽ rơi xuống mất. Sau khi lặng lẽ hít thở sâu vài lần, tâm tình ổn định rồi tôi mới cho người dẫn họ đi tập hợp với những đệ tử khác. Giờ Vương Lỗi đang phụ trách chủ trì bày trận, có anh ta ở đó nên tôi hiển nhiên có không ít thời gian nghỉ ngơi.
Vốn dĩ tôi định dẫn họ đến đại điện để bàn chuyện, nhưng họ đều rất gấp, luôn nghĩ xem phải đối phó với đại quân Ma Vương thế nào, nên chẳng có ai chịu đi nghỉ, đồng loạt đòi tham gia bày binh bố trận.
Nhân lúc này, tôi bèn lặng lẽ trở về phòng. Phát hiện không có Y Y ở trong phòng, tôi bèn chạy đi tìm cô ấy. Lúc tìm tới phòng của Lý Tiêu Vũ, tôi mới trông thấy Y Y và Thạch Minh Thánh Hàm đang ngồi nói chuyện với Lý Tiêu Vũ.
Tâm trạng của Lý Tiêu Vũ lúc này đã ổn định lên được kha khá, cái chết của Tử Long quả thật đã gây cho cô ta một cú sốc lớn. Tôi gõ cửa phòng, Y Y bèn đi ra mở cửa, thấy người đến là tôi, cô ấy bèn nở một nụ cười ngọt ngào: "Anh Cửu, anh đã đến rồi!"
"Ừ!" Tôi gật đầu cười, vốn dĩ trong lòng có rất nhiều điều muốn nói với Y Y, nhưng giờ không có thời gian, nên chỉ đành nén lại trong lòng.
Sau khi tôi bước vào phòng, Thạch Minh Thánh Hàm cũng đứng dậy chào tôi. Tôi nhìn Lý Tiêu Vũ đang nằm trên giường, hiện cô ta đã ngủ thiếp đi, khóe mắt còn vương nước mắt, cả người trông tiều tụy đi nhiều.
Thạch Minh Thánh Hàm là người khôn khéo, đoán được ý đồ của tôi khi đến đây nên cất giọng hỏi: "Sơ Cửu, cậu tìm chúng tôi là vì có chuyện gì đó đúng không?"
"Ừm." Tôi gật đầu, khẽ nói: "Đại quân Ma Vương sẽ xông đến đây, ý của tôi và Lỗi gia là... là muốn các cô..."
"Chuyện này thì cậu không cần nói nhiều nữa đâu!" Tôi chưa nói hết câu, Thạch Minh Thánh Hàm đã ngắt lời tôi, "Tôi đi guốc trong bụng tên khốn kia nên thừa biết hắn nghĩ gì, hắn ngại không dám nói nên bảo cậu đến nói cho chúng tôi nghe chứ gì. Nhưng tôi nói cho các cậu biết nhé, tôi không đi đâu. Tôi sẽ ở lại chiến đấu cùng mọi người, lỡ hắn mà có chết thì tôi sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa!"
Thạch Minh Thánh Hàm nói vậy khiến tôi bất giác hiểu ra mình lại mắc bẫy của Vương Lỗi. Con hàng này chắc chắn đã từng nói chuyện này với Thạch Minh Thánh Hàm, nhưng không nói lại được, nên mới bảo tôi đến làm kẻ thuyết giáo.
Lâm Y Y không biết chuyện này, sau khi nghe Thạch Minh Thánh Hàm nói thế thì lập tức túm lấy tay tôi nói: "Anh Cửu, em không đi đâu! Em sẽ ở lại cùng với anh, cho dù em không giúp đỡ được gì, nhưng em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi. Cho dù chết, em cũng muốn chết cùng với anh! Nếu như anh bắt em rời khỏi đây, em sẽ tự sát trước mặt anh ngay lập tức!"
Tôi biết rõ tính cố chấp của Y Y, chỉ cần là chuyện cô ấy đã quyết định thì tôi không thể làm gì được cô ấy. Đối với những chuyện khác thì cô ấy vẫn rất hiểu chuyện, nhưng cứ liên quan đến chuyện chia ly là cô ấy lại cố chấp hơn bất cứ ai.
Lúc tới tôi đã biết mình phải đối mặt với những chuyện này nên cũng không sốt ruột, bình thản ngồi xuống từ từ nói chuyện với họ.
"Y Y, bây giờ Thạch Minh Thánh Hàm đang mang thai, em phải bảo vệ cô ấy. Tuy chúng ta hiện giờ có ba ngàn binh mã, nhưng vẫn không phải là đối thủ của đại quân Ma Vương. Hiện tại không ai có thể ngăn cản được phân thân Ma Vương, mọi người ở lại cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi. Bất kể thế nào, chúng ta đều phải bảo vệ đời sau, con của Vương Lỗi và Thạch Minh Thánh Hàm chính là hi vọng của chúng ta. Y Y, trước nay em đều rất hiểu chuyện, anh hi vọng lần này em sẽ đứng trên lập trường của anh, đưa Thạch Minh Thánh Hàm rời khỏi đây an toàn."
Tôi biết Y Y hay mềm lòng, nên mới cố tình nói vậy với cô ấy, cũng chính bởi vì muốn cô ấy gánh thêm gánh nặng. Quả nhiên, Y Y bắt đầu do dự, đưa mắt nhìn về phía bụng của Thạch Minh Thánh Hàm, nở một nụ cười đơn thuần như một đứa trẻ.
Cô ấy dừng lại vài giây rồi hỏi Thạch Minh Thánh Hàm với vẻ mặt chờ mong, "Chị Thạch, chị có con với anh Vương Lỗi rồi ư?"
Thạch Minh Thánh Hàm gật đầu cười: "Ừ, đều tại tên khốn kia gieo vạ đấy. Sớm biết có cục diện như ngày hôm nay, bà đây đánh chết cũng không để cho hắn lừa!"
Thạch Minh Thánh Hàm ngoài miệng thì mắng Vương Lỗi xối xả, nhưng vẻ mặt vẫn rất đỗi hạnh phúc, nhìn thế nào cũng không thể là giả vờ được.
Tôi thấy lời mình nói có vẻ hiệu quả, bèn ngay lập tức khuyên Thạch Minh Thánh Hàm: "Thạch Minh Thánh Hàm, cô cũng biết tình cảnh của chúng ta hiện giờ rồi đấy, vốn dĩ không thể nào ngăn thế tiến công của đại quân Ma Vương được. Tôi và Lỗi gia không thể nào rời đi, chúng tôi nhất định phải ở lại, làm lớp chắn cuối cùng. Đây là trách nhiệm cả đời của người tu đạo chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể từ bỏ tiểu ái để tác thành cho đại ái, hi vọng cô xem xét đến đứa nhỏ, cố gắng sống tiếp!"
Thạch Minh Thánh Hàm là người hiểu chuyện, nghe xong lời tôi nói bèn trầm mặc hẳn lại, sau khi suy tư một lúc lâu mới bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi hỏi tôi: "Khi nào thì đại quân Ma Vương đánh tới?"
"Tối mai."
"Ồ." Thạch Minh Thánh Hàm bất lực cảm thán một câu, đồng thời cũng đưa ra quyết định: "Sơ Cửu, trước khi đi, tôi muốn gặp hắn..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận