Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, không ngờ bên phía anh Hà lại xảy ra chuyện. Dựa theo suy tính của tôi, chỉ cần giải quyết xong những oán khí này thì đã có thể phá vỡ quỷ chú tử vong của nhà họ Hà.
Những oán khí này không đánh tan được, chỉ có thể siêu độ. Trước đó anh Hà cũng nói mình đã mời thầy đến xem thử. Nhưng cuối cùng thì thầy được mời đến một là chạy, hai là điên mất.
Lẽ ra với đạo hạnh của tôi, muốn giải quyết quỷ chú này sẽ không có vấn đề gì lớn! Thế nhưng tại sao lại còn có sự cố?
Tôi bảo anh Hà đừng gấp, hỏi anh ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng anh Hà có vẻ rất lo lắng, kéo tay tôi vào trong phòng: "Đạo trưởng, cậu mau xem thử con trai của tôi đi, nó sắp không ổn rồi!"
Tôi không định tiến vào căn phòng của vợ anh Hà, dù sao con trai của anh ta còn chưa đầy tháng. Tôi lại thường gặp gỡ linh hồn, trên người sẽ có âm khí và lệ khí, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của con trai của Hà.
Thế nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác, không thể quan tâm đến nhiều điều kiêng kỵ nhiều như vậy, cứu người là quan trọng. Vừa mới tiến vào căn phòng của vợ anh Hà, tôi liền thấy vợ anh ta ôm chặt con, vỗ nhẹ vào lưng con. Chị ấy tóc tai bù xù, mắt vừa đỏ vừa sưng giống như đã điên rồi vậy.
Sau khi thấy tôi vào phòng, vợ anh hà lập tức muốn quỳ xuống. Tôi vội vàng xông tới trước, kéo tay chị ấy lại, nói: "Chị Hà, đừng vội, tôi ở đây!"
"Ừm." Nghe được lời bảo đảm của tôi, sự lo lắng trên mặt chị Hà mới dịu đi một chút. Sau đó tôi bảo chị đặt con lên giường, lúc nhìn thấy đứa bé này, tôi lập tức sửng sốt!
Trước tiên không nói đến điều khác thường của đứa bé này, chỉ nói đến mặt mũi của nó. Thằng bé này trông rất ưa nhìn, có một đôi mắt phượng đẹp đẽ, khuôn mặt bầu bĩnh, xương trán cao, lỗ tai to thùy dày, nhân trung sâu mà rõ ràng, vừa nhìn liền biết không phải là người tầm thường.
Có câu nhìn ba ngày biết một đời, ba tuổi quyết định tám mươi tuổi. Từ ngoại hình của đứa bé này, nó nhất định sẽ sống lâu, hơn nữa xử sự chân thành, rất có phong độ của một đại tướng, có thể là rồng phượng trong loài người.
Có điều tình huống bây giờ của nó rất tệ, cả người nóng đến đỏ ran, hô hấp yếu ớt vô lực, đôi mắt khép hờ! Trên làn da đỏ lên kia còn loáng thoáng thấy được một đường đen từ thiên linh cái đến trán.
Khí đen tụ đầu là biểu tượng của tử vong! Chủ yếu nhất là thân thể của nó rất tệ, rất yếu, vừa nhìn là biết thể chất trời sinh thu hút linh hồn.
Hình như nó đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, trên mặt thỉnh thoảng lại co giật, chắc là rất đau đớn. Tôi dùng tay lật mí mắt của nó lên, con mắt đỏ chót, bên trong toàn là tơ máu.
Lúc mở cổ áo của nó ra, tôi bất chợt kinh hãi. Chỉ thấy phần cổ phía sau của nó lại bị một đường đỏ tươi vây quanh, giống như vết thương để lại khi bị đao phủ chặt đầu.
Vợ chồng anh Hà không chú ý tới điểm này. Sau khi nhìn thấy đường đỏ trên cổ con trai mình, chị Hà bị doạ khóc, cầm lấy tay tôi rồi khóc lóc hỏi: "Đạo trưởng, có phải con trai của tôi không cứu được nữa không?"
Tôi thầm hít một hơi thật sâu. Sau khi đắp kín chăn cho thằng bé, tôi mới nhìn về phía hai vợ chồng họ, hỏi: "Anh Hà, chắc đời tổ tiên của anh có hai người làm đao phủ nhỉ?"
Hình như câu hỏi này của tôi đã khiến anh Hà ngẩn ngơ. Anh Hà nghĩ một lúc mới phản ứng lại, nói: "Đạo trưởng, tôi không biết nhiều lắm về chuyện tổ tiên. Chỉ biết ông nội tôi là đao phủ, nhưng trước kia cha tôi có nói hình như ông nội tôi cũng kế thừa nghề nghiệp của ông cha. Ban đầu ông ấy không hề thích cái nghề đao phủ này, nhưng sau đó không có cơm ăn nên mới về đường cũ. Đạo trưởng, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Biểu hiện của anh Hà bình tĩnh hơn nhiều, cho dù trong lòng sốt ruột vẫn còn duy trì lý trí tỉnh táo. Mà nghe anh ta nói vậy, trong lòng tôi cũng có đáp án.
Nghề đao phủ của nhà họ chắc phải truyền hơn hai đời rồi, nếu không thì quỷ chú sẽ không ngoan cường như vậy.
Tôi khẽ lắc đầu, nói: "Tôi đã giúp anh giải quyết thứ dơ bẩn quấn lấy nhà anh, lẽ ra tuổi thọ của anh Hà có thể vượt qua năm mươi tuổi. Nhưng chắc là tổ tiên của anh đã chém không ít đầu của phạm nhân, trước khi chết những người kia đã nguyền rủa nhà họ Hà của anh, muốn khiến nhà họ Hà của anh đoạn tử tuyệt tôn. Anh xem cái đường đỏ trên cổ con trai anh đi, nó đại diện cho vết thương khi bị chặt đầu của họ. Đây là quỷ chú nguyền rủa của họ, cũng là họ muốn lợi dụng quỷ chú để lấy mạng người nhà anh. Nếu như không giải trừ quỷ chú này, cho dù sau đó hai người có sinh bao nhiêu đứa con thì cũng sẽ chết yểu trước khi được đầy tháng!"
Tôi vừa nói vậy, thân thể của anh Hà lảo đảo lùi về sau hai bước, mặt xám như tro tàn. Ngẩn ngơ hồi lâu, anh ta mới nhìn về phía tôi, nói: "Đạo trưởng, còn cách nào cứu con trai của tôi không? Dù phải dùng mạng của tôi để đổi cũng được! Chỉ cần cậu khiến nó sống thì cậu có thể dẫn nó đến đạo quan, cũng có thể để cho nó làm đạo sĩ, chỉ cần nó có thể để lại nòi giống cho nhà họ Hà!"
"Nói thật thì tôi không nuôi đứa bé này được, nhất định phải là cao nhân mới cứu được nó! Mệnh của nó quá cứng, hơn nữa còn là mệnh thuần âm. Còn tôi lại là đồng tử thân nên chỉ hại chết nó mà thôi!"
Tôi vừa nói vậy, anh Hà tê người ngồi bệt xuống đất. Biểu cảm trên mặt anh ta rất phức tạp, đầu tiên là hoang mang, sau đó là mất mát, cuối cùng mới là tự giễu cười: "Tự làm bậy thì không thể sống. Tổ tiên của chúng tôi đã t con cháu nhà họ Hà chúng tôi, đáng đời nhà họ Hà chúng tôi phải đoạn tử tuyệt tôn!"
"Anh Cửu, nếu quỷ chú này xuất hiện là vì tổ tiên của annh Hà, vậy nếu chúng ta đào hài cốt của tổ tiên anh ấy ra, bảo anh ấy xin lỗi những người này thì anh thấy có được không?" Lúc này A Cẩu cũng bước vào, nhìn thấy thảm kịch của cả nhà họ thì không đành lòng, không ngừng nghĩ cách hỗ trợ.
Tôi hiểu ý của A Cẩu, anh ta muốn ông nội của anh Hà xin lỗi. Dù sao cũng vì ông ấy chém không ít đầu của phạm nhân nên mới khiến con cháu nhà họ Hà họ chọc phải quỷ chú.
Thế nhưng cách này của A Cẩu vốn không thể thực hiện được.
Tôi cười khổ lắc đầu, giải thích cho anh ta: "Quỷ chú này được hình thành từ oán khí chứ không phải là linh hồn. Nếu linh hồn của những người kia vẫn còn thì có thể dùng phương pháp này. Chỉ tiếc những quỷ hồn kia đã không còn, phương pháp này của cậu không có bất cứ hiệu quả nào."
Nghe được đáp án tàn nhẫn này của tôi, vợ chồng anh Hà vốn đang có chút hi vọng lập tức bị dập tắt. Lúc này hai người đã hoàn toàn dại ra, tôi thì đang nghĩ biện pháp khác.
Nhưng trong những đạo thuật và biện pháp mà tôi biết, tôi không nghĩ ra được cách gì để cứu đứa bé này cả.
Chị Hà lại ôm lấy con trai của họ, không ngừng dùng trán cọ vào mặt con mình, vừa khóc vừa cười giống như điên rồi vậy. Chị lầm bầm lầu bầu: "Tôi sinh bốn đứa, tất cả đều không sống được, đều đi như vậy. Người làm mẹ như tôi còn muốn nhìn các con kết hôn sinh con, nối dõi tông đường. Buồn cười là ông trời quá tàn nhẫn, ngay cả chút hy vọng cuối cùng cũng muốn cướp khỏi chúng tôi..."
"Chị Hà, chị đợi chút!" Khi nghe đến câu nói này của chị Hà, tôi chợt nghĩ ra một điều, trong đầu tôi xuất hiện ý nghĩ táo bạo. Lúc tôi gọi chị Hà lại, ánh mắt của hai người họ lập tức nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi thấy được trong ánh mắt tuyệt vọng của họ lại dấy lên tia sáng hy vọng.
"Đạo trưởng, có phải là cậu đã nghĩ ra cách khác rồi không?" Lần này lúc hỏi tôi, anh Hà trông rất bình tĩnh. Tôi thấy được là anh ta đã sợ phải thất vọng lần nữa rồi.
Cứ tiếp tục như thế, chắc chắn anh ta sẽ không chịu nổi nữa.
Thật ra trong lòng tôi cũng không chắc chắn, hơn nữa phương pháp này trái với ý chính chính xác của Đạo môn. Nhưng bây giờ phải cứu người nên tôi không rảnh bận tâm đến chuyện khác.
Tôi dừng một lúc, vẫn luôn nhìn hai vợ chồng họ, sau đó mới bắt đầu nói: "Con của hai người cùng lắm chỉ có thể sống đến sáng sớm ngày mai. Đợi đến lúc khí đen tụ hết lên đầu, cho dù Đại La thần tiên cũng không cứu được. Tôi có một cách, nhưng xưa nay tôi chưa từng thử, không biết tỷ lệ thành công là bao nhiêu. Hơn nữa cho dù thành công thì có lẽ cả đời con trai hai người cũng sẽ không yên bình. Quan trọng nhất là sau khi chuyện này thành công, hai người phải lập tức đưa nó đến đạo quan, hoặc là gửi cho những cao nhân kia nuôi giúp. Nếu không thì hai người không nuôi nổi, đến lúc trưởng thành được mười tám tuổi thì nó vẫn sẽ chết. Tôi nói những lời này cho hai người là mong hai người sẽ ra quyết định!"
Trong lòng tôi không chắc chắn trăm phần trăm, dù sao tôi vẫn chưa sử dụng phương pháp như vậy. Hơn nữa nếu sau đó chuyện này bị truyền đi, chắc chắn sẽ có người dùng nó để chỉ trích tôi.
Không phải là tôi sợ bị người của Đạo môn chỉ trích, tôi chỉ sợ phương pháp này không thành công.
Hai người họ chẳng hề do dự, đồng thời gật đầu đáp: "Đạo trưởng, chỉ cần có một chút cơ hội thôi thì cũng mong đạo trưởng ra tay giúp đỡ! Là chết hay sống thì có thể xem vận mệnh của nó thôi. Chỉ là thằng bé này của tôi đẹp, làm mẹ không nỡ xa nó, muốn bầu bạn nó lớn lên..."
"Câm miệng!" Chị Hà còn muốn nói tiếp, anh Hà đã quát to, giận dữ nói: "Bây giờ là lúc nào rồi mà còn nghĩ đến những chuyện này!"
Anh Hà hung dữ quát lên, sau đó quay đầu nhìn tôi, hỏi: "Đạo trưởng, chừng nào ra tay?"
"Tối nay sẽ ra tay!" Tôi cắn răng hỏi anh ta: "Anh Hà, gần đây có phần mộ không? Càng nhiều càng tốt, thời gian càng dài càng tốt."
Anh Hà không đoán được dụng ý của tôi nhưng cũng không hỏi nhiều. Anh ta cau mày trầm tư một lúc, nói: "Đạo trưởng, ở phía sau núi có không ít phần mộ. Hơn nữa trên đỉnh núi cũng có khá nhiều phần mộ lâu năm! Có một số phần mộ còn chẳng có bia. Nhưng nghe cha tôi nói có một số phần mộ chôn thi thể đặt trong nghĩa trang. Lúc đầu trong trang có không ít thi thể bị đặt ở đó, không ai nhận nên tổ tiên chúng tôi bèn chôn ra phía sau núi!"
"Được, như vậy là tốt nhất!" Tôi gật đầu cười, nói: "Vậy bây giờ chúng ta ra tay, cưới một mối âm hôn cho con trai của anh, xem có thể giúp nó sống sót hay không!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận