Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 825: Đàn tế thần Trường Sinh

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Đệ tử Linh tộc trước mặt chính là người Thanh Long phái đi thông báo cho lão quỷ. Bọn lão quỷ chắc vẫn đang ẩn nấp ở chỗ cũ, nếu ông ấy và Lý Tiêu Vũ chưa xảy ra chuyện gì, thì nhất định vẫn đang chờ tôi quay lại, cũng có nghĩa là Tử Long vẫn chưa thức tỉnh.
Nhưng vừa nghe thấy đệ tử Linh tộc kia nói bạn của Thanh Long xảy ra chuyện rồi, tôi lập tức căng thẳng. Bạn của Thanh Long, đương nhiên là chỉ đám người lão quỷ. Thanh Long còn chưa kịp phản ứng lại, tôi đã cướp lời hỏi ngay: "Đừng vội, nói cho tôi biết, rốt cuộc bọn họ xảy ra chuyện gì?"
Đệ tử Linh tộc kia vâng một câu, nuốt nước bọt nói: "Khi nãy tôi dẫn người đi tìm bọn họ, suýt chút nữa hai bên đã ra tay đánh nhau. Sau khi tôi giải thích việc mình tới đó, bọn họ bảo tôi xuống núi tìm các anh ngay. Nói rằng bạn của các anh đã xảy ra chuyện rồi, nhắn các anh mau chóng tới giúp..."
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn Tử Long sắp thức tỉnh rồi. Thanh Long cũng đại khái nắm được tình hình, bấy giờ có lẽ cũng nghĩ tới điều này, hắn lập tức ra lệnh cho đệ tử kia: "Ngươi đi thông báo cho tất cả đệ tử Linh tộc, bảo bọn họ nhanh chóng tập trung tới đàn tế thần trên đỉnh Trường Sinh, chuẩn bị mở lối vào Minh Hà, nhanh!"
"Vâng thưa tôn chủ!" Sau khi đệ tử Linh tộc kia chắp tay rời đi, tôi cùng Thanh Long vội vàng đi tới đàn tế thần của bọn họ.
Khi chúng tôi đi tới phòng đá cuối cùng trên đỉnh Trường Sinh thì thấy Lý Tiêu Vũ cùng lão quỷ cũng đi ra, hai người họ vây quanh Tử Long. Sau khi nhìn thấy tôi, lão quỷ cười khổ lắc đầu: "Tử Long không gắng gượng được bao lâu nữa."
Tôi không nói gì, lập tức tiến tới bên cạnh Tử Long, lúc này mới phát hiện ra áo cà sa trên người anh ấy đã chuyển thành màu đen hết. Nhất là kim tuyến trên mặt áo cà sa, một phần đã biến thành tro bụi.
Nhìn lại sắc mặt Tử Long, khí đen che phủ, khí đen ngưng tụ ở giữa lông mày ngày càng rõ. Trong lúc tôi quan sát còn phát hiện ra cơ thể anh ấy thỉnh thoảng lại giật lên, mí mắt cũng hấp háy theo một chút.
Lúc này tôi để ý thấy một điều, đồng tử của Tử Long có gì đó không ổn. Không phải đồng tử màu đen như bình thường nữa, mà nó giống như một ngọn lửa. Tròng mắt cũng không còn màu trắng, đã chuyển thành màu đen sì. Dường như mắt anh ấy đã không còn là đôi mắt của người thường với cấu tạo đen trắng rõ ràng nữa rồi. Nhìn vào hốc mắt của anh ấy cảm giác rất sâu, giống như không thấy đáy, hai ngọn lửa đang phập phù ngay trong hốc mắt.
Vừa nhìn thấy vậy tôi giật mình, trong lòng thầm nghĩ không xong rồi. Tử Long xuất hiện tình trạng bất thường như này, chứng tỏ anh ấy sắp thức tỉnh. Nếu như tỉnh lại, anh ấy sẽ hoàn toàn biến thành con rối độc ác xấu xa của Ma Vương.
"Sơ Cửu, cậu biến mất ba ngày trời, chúng tôi vốn định xuống dưới tìm cậu, nhưng lại lo lắng cho Tử Long, thế nên chỉ đành ở bên cạnh Tử Long không rời một bước, chờ cậu quay về." Lúc này nhìn Lý Tiêu Vũ rất mệt mỏi, gương mặt tái nhợt không còn chút máu.
Vì Tử Long, cô ta cũng đã hao tổn tâm trí, trong tay cô ta còn cầm một con dao găm. Trong lòng tôi hiểu rõ, nếu tôi không thể quay về, có lẽ cô ta sẽ phải ra tay giết anh ấy.
Cô ta yêu Tử Long còn hơn yêu chính bản thân mình, có thể hạ quyết tâm lớn đến vậy, cũng là nhờ tình cảm chân thành dành cho Tử Long. Cô ta không muốn nhìn thấy Tử Long biến thành ma đầu mất hết tính người, nếu như anh ấy thức tỉnh, cô ta sẽ xuống tay tiễn anh ấy lên đường.
Tôi mỉm cười vỗ vai Lý Tiêu Vũ an ủi: "Tiêu Vũ, không sao, tôi đã về đây rồi. Chỉ cần có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để Tử Long xảy ra chuyện!"
"Ừm." Lý Tiêu Vũ tiều tụy gật đầu, ngay cả nụ cười cũng quá sức mệt mỏi.
Tình hình lúc này rất cấp bách, tôi nhìn về phía Thanh Long, hắn lập tức gật đầu, sau đó hô to: "Đệ tử Linh tộc nghe lệnh, bỏ hết nhiệm vụ đang làm, tất cả tập trung tới đàn tế thần!"
Tiếng hét của Thanh Long mang theo khí tức, âm thanh vang dội, truyền đi rất xa. Lão quỷ thấy vậy, nhìn tôi mỉm cười nói: "Xem ra Linh tộc đã đổi chủ rồi. Có Thanh Long ở đây, chắc Tử Long không phải lo gì nữa, ha ha!"
Lúc này lão quỷ đã thả lỏng hơn nhiều, gương mặt căng thẳng cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm. Thanh Long thiếu tự tin cười khổ lắc đầu: "Lão tiên sinh, tôi chỉ có thể giúp mọi người mở cửa vào địa ngục Cửu U thôi. Còn những chuyện khác, đành dựa vào bản thân mọi người vậy!"
"Ừm!" Lão quỷ gật đầu, chắp tay cảm kích: "Cảm ơn đại ân đại đức của Thanh Long, sau này có chuyện gì cần tới lão quỷ, cứ việc mở lời. Lên núi đao, xuống biển lửa, tôi tuyệt đối không chối từ!"
Thanh Long xua xua tay, mỉm cười lễ phép: "Lão tiên sinh, ông khách sáo quá rồi. Tôi cũng là bạn của Tử Long, đương nhiên không mong muốn nhìn thấy mọi người gặp chuyện. Chờ bọn họ tới đây, mọi người hãy mau chóng men theo vách đá đi xuống dưới rồi lên thuyền. Đợi đến lúc chúng tôi sử dụng sức mạnh thủy triều mở cửa Minh Hà, mọi người hãy nhân cơ hội vào trong đó."
Lúc Thanh Long đang nói, hơn hai trăm đệ tử Linh tộc đã lên tới. Hắn vừa dứt lời, lập tức hiệu triệu đệ tử Linh tộc: "Mau vào vị trí, lập tức mở cửa Minh Hà!"
"Rõ, tôn chủ!" Bình thường đệ tử Linh tộc đều được huấn luyện nghiêm khắc, ngay ngắn trật tự, dưới sự dẫn dắt của những người đứng đầu, nhịp nhàng đi tới những cột đá nhô lên từ đáy biển.
Nhân lúc này, tôi cũng cõng theo Tử Long, khi xuống vách núi tôi không đi cầu thang mà cõng anh ấy nhảy xuống dưới.
Trước đây khi chưa đột phá được huyệt Bách Hội, tôi căn bản không dám nhảy xuống vách núi cao như vậy, bởi vì khí tức trong người tôi chưa đủ để ngự khí phi hành. Nhưng bây giờ sau khi cõng theo Tử Long nhảy xuống, tuy tôi cảm nhận được trọng tâm nhanh chóng trụy xuống, nhưng chỉ vài ba giây sau cơ thể lại thấy rất nhẹ nhàng, không phải cấp tốc sa xuống, mà chầm chậm đáp xuống dưới.
Lão quỷ cùng Lý Tiêu Vũ theo cầu thang đi xuống, chờ đến khi bọn họ đi tới bờ, tôi đã cõng Tử Long lên thuyền rồi. Chỉ chênh lệch không đến nửa phút, Thanh Long dẫn đầu hô lớn: "Lấy máu của ta, thành tế âm linh; lấy thân của ta, hiệu lệnh vạn quỷ! Thuật ngự quỷ, đứng đầu thiên hạ! Hồn dẫn thủy triều, sức mạnh vạn quỷ, mau giúp ta mở ra đường nối âm dương!"
Cùng lúc hắn bắt đầu khởi xướng, những đệ tử Linh tộc còn lại cũng đồng thanh hô theo. Thoáng chốc, cả vịnh biển đều vang vọng tiếng bọn họ niệm chú, khí thế ngút trời, vang dội không ngừng, khiến người nghe cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Tiếng vọng của chú ngữ còn chưa dứt, Thanh Long ở bên trên lại hét lên: "Sơ Cửu, tôi giúp mọi người áp trận, mọi người tự đi vào trong. Nhớ kỹ, Minh Hà có hai nhánh, một nhánh nối với âm phủ, còn một nhánh thông lên thiên giới. Điểm khác biệt chính là ấn Thái Cực của Đạo giáo các cậu, tuyệt đối đừng đi nhầm đấy!"
Thanh Long ở lại áp trận, không thể dẫn đường giúp chúng tôi. Nhưng có hắn ở trên đó áp trận, tôi cũng vô cùng yên tâm. Cho dù Đoạt Phách tới, Thanh Long cũng có thể ngăn cản được.
Sau khi hét to đáp lời, tôi chèo thuyền hướng về phía chính giữa. Vừa tiến vào vùng giữa các cột đá, những lớp bọt biển vốn đang êm đềm bỗng nhiên cuộn trào lên.
Giống như có thứ gì đó đang dùng hết sức để thay đổi hướng của dòng chảy. Tôi đứng ở mũi thuyền, cúi đầu xuống nhìn, vừa hay trông thấy từng âm hồn trắng bệch đang trôi nổi trên mặt biển, chi chít cả một vùng, gần như đã chiếm hết cả bề mặt biển.
Ngàn vạn âm hồn đang trôi nổi trên mặt biển đó đang bơi ngược chiều kim đồng hồ quanh những cột đá. Đây cũng là bí mật lớn nhất của Linh tộc, lợi dụng sức mạnh của ngàn vạn âm hồn để thúc đẩy sức mạnh thủy triều.
Sức mạnh thủy triều nhanh chóng khiến cho mặt biển biến thành một xoáy nước cực đại, cùng với tốc độ ngày càng nhanh của âm hồn, xoáy nước cũng ngày càng nhanh hơn. Ngay chính giữa xoáy nước, nước biển dần dần tách ra, sinh ra một lực hút dữ dội, thoáng cái đã mạnh mẽ cuốn thuyền của chúng tôi vào trong.
Nếu là thuyền thông thường chắc chắn đã bị lật nhào, thậm chí còn bị nhấn chìm xuống đáy biển. Nhưng chiếc thuyền này lại vô cùng vững chãi, căn bản không hề cảm nhận được sự rung lắc, chỉ không ngừng bị cuốn trôi vào giữa xoáy nước mà thôi.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, tôi cũng có chút hoa mắt chóng mặt, khó chịu như bị say sóng. Nhưng chỉ qua một hai phút sau, cuối cùng thuyền của chúng tôi cũng bị cuốn đến vị trí trung tâm của xoáy nước.
Chiếc thuyền còn chưa dừng lại ổn định, phía dưới đáy xoáy nước đột nhiên truyền tới một lực hút lớn, chớp mắt kéo thuyền của chúng tôi vào trong. Toàn bộ nước biển xung quanh đều bị sức mạnh của xoáy nước làm cho tách ra, trên người chúng tôi không bị dính chút nước biển nào, trực tiếp bị kéo tuột xuống dưới đáy biển.
Ngay khi con thuyền sắp sửa va xuống đáy, bên dưới đột ngột truyền tới tiếng nứt ra răng rắc. Tôi nhìn xuống, vừa đúng lúc trông thấy hình vẽ Thái Cực dưới đáy biển.
Đường âm dương ở giữa hình vẽ Thái Cực đó cùng lúc mở ra hai bên, vừa vặn tạo thành một lối đi. Tôi không thấy rõ bên trong lối đi có gì, một khoảng tối đen mù mịt, giống như vực thẳm không đáy!
Chỉ vài giây ngắn ngủi, thuyền của chúng tôi đã trực tiếp bị chìm xuống vực sâu đen ngòm đó. Lúc vừa mới chìm xuống, hình vẽ Thái Cực bên trên lập tức đóng lại. Ngay giây sau, chúng tôi bị màn đêm nuốt chửng, đưa tay ra cũng không nhìn thấy năm đầu ngón tay đâu, giống như đi vào một không gian kín mít tối đen.
Một lúc sau xung quanh mới xuất hiện ánh sáng, nhưng tia sáng đó không rõ lắm mà hơi lờ mờ, còn thấp thoáng có sắc vàng mờ nhạt.
Còn chưa kịp định thần lại, dường như chiếc thuyền lại rơi xuống mặt nước. Đến khi nhìn rõ được tình hình xung quanh, chúng tôi vui mừng phấn khích buột miệng hô lên: "Là Minh Hà, nhìn này... cuối cùng chúng ta cũng tìm được Minh Hà rồi! Ha ha..."

Bình Luận

0 Thảo luận