Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 627: Tương kế tựu kế

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
ACẩu theo tôi lâu như vậy, tất nhiên biết tính của tôi! Nếu tôi đã không muốn nói ra dự định trong lòng, anh ta cũng sẽ không hỏi nhiều.
Tôi đang chuẩn bị đi thăm dò tình hình phía dưới vách đá, nhưng còn chưa kịp tới bên vách núi thì nhóm Tử Long đã đi xuống. Nhìn thấy ba thi thể nằm trên mặt đất, anh ấy khựng lại giây lát, sau đó mới hỏi tôi: "Sơ Cửu, em không sao chứ?"
"Em không sao!" Tôi lắc đầu nói: "Bọn họ bị rắn độc cắn, không cứu được. Có lẽ bởi vì trong động có không ít xác khô, cho nên mới khiến thi thể của bọn họ bị thi biến!"
Trước đây, A Cẩu nói với tôi rằng, có lẽ những xác chết đó bị phơi khô, nhưng tôi lại nghĩ không đơn giản như vậy. Chắc chắn còn có thủ đoạn khác đã hút hết dầu trên người bọn họ.
Tôi cũng đã nhìn thấy cái bệ cao chứa nhân sâm rừng kia, vừa vặn nằm ngay dưới xác khô treo trên đỉnh núi. Bất kể là thi thể phía trên nhỏ máu hay thi du xuống thì tất cả cũng chảy hết xuống cái bệ đó, không lọt một giọt nào!
Nói cách khác, hẳn là lúc chết, hơn mười cái xác khô kia phải đau đớn lắm! Có điều, hiện tại còn chưa biết thân phận của bọn họ, cũng không biết phải ra tay từ đâu.
Tử Long muốn vào xem tình hình bên trong sơn động, nhưng tôi ngăn anh ấy lại, nói bên trong có rắn đen vảy sần kịch độc. Sau đó, A Cẩu cũng kể lại cho mọi người nghe những chuyện đã xảy ra ở bên trong.
Dương lão thất nghe xong, cảm khái nói: "Không ngờ củ nhân sâm rừng này còn có câu chuyện thần kỳ như vậy! Nếu hôm nay không tận mắt chứng kiến, e là cả đời này cũng không biết đến tin đồn nhân sâm thành tinh rồi. Trời cao biển rộng bao la, quả nhiên không thiếu điều kỳ lạ! Đi theo anh Cửu, đích xác là được mở mang không ít kiến thức!"
Tôi cười bảo: "Lão Thất, mỗi nơi đều có lời đồn riêng. Hơn nữa, trong rừng rậm nguyên sinh như thế này, nhất định sẽ có sơn tinh thủy quái! Sau này, anh sẽ còn gặp nhiều chuyện khó tin hơn nữa!"
Dương lão thất gật đầu, không nói gì. Lúc này Tử Long mới tiếp lời: "Sơ Cửu, A Cẩu, theo như hai người vừa nói thì nhân sâm đó được nuôi dưỡng bằng phương pháp tà môn. Vừa rồi lại bị cái xác cướp đi, anh lo rằng, có lẽ là có kẻ ôm ý đồ xấu đứng sau chuyện này!"
Tử Long suy nghĩ tương đối thấu đáo, anh ấy cũng đã nghĩ đến điểm này rồi.
Tôi mỉm cười gật đầu: "Chắc chắn có kẻ đứng sau chuyện này, nhưng em có cách để tìm ra hắn!"
Nói đến đây, tôi dừng lại, ngẩng đầu quan sát bầu trời sao! Bây giờ đã hoàn toàn vào đêm khuya, theo ý tôi thì nên giải quyết vấn đề trước bình minh.
Không thể trì hoãn quá lâu, nếu không sẽ cho bà ba Hoàng cơ hội nghỉ lấy hơi. Đến lúc đó, muốn đối phó với bọn họ, nhất định sẽ khó khăn hơn nhiều.
Hiện tại chúng tôi đang trong giai đoạn ám sát, với thực lực của mấy người chúng tôi, chỉ cần giải quyết cao thủ Đại Thần môn, như vậy đám đệ tử trong môn phái cũng sẽ tự khắc quy thuận.
Cho dù có phản kháng thì đến lúc đó cũng không làm nên trò trống gì.
Tử Long không ngờ tới biện pháp mà tôi nói, đang định hỏi lại. Ai ngờ, Phương Bình An bỗng nhảy từ trên cao xuống. Khi nhìn thấy ba thi thể nằm trên mặt đất, cậu ta lập tức hóa đá tại chỗ!
Ít nhất phải mất mấy giây sau mới có phản ứng. Cậu ta há hốc miệng, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ cùng kinh hãi, nước mắt tuôn lã chã.
Không biết là do sợ hãi hay bị kích thích, dù miệng há to nhưng cậu ta không phát ra được âm thanh nào. Phải đến hai ba giây sau, bấy giờ mới phản ứng lại, hai tay ôm đầu, lắc đầu nguầy nguậy, quỳ sụp xuống đất gào khóc: "Cha, chú, anh Siêu, mọi người làm sao vậy? Mau dậy đi, chúng ta về nhà! Mẹ và cả nhà đã gói sủi cảo xong rồi, chỉ chờ chúng ta về nấu thôi! Mọi người mau đứng dậy đi..."
Lúc này Phương Bình An như đã phát điên, vừa khóc vừa cười, dập đầu chạy đến trước thi thể cha cậu ta, ôm thật chặt cha mình vào lòng.
Dương lão thất định ngăn cậu ta lại, bởi hiện tại cha cậu ta đã bị thi biến. Đến lúc đó sẽ chỉ chết mà không mục, dần dần biến thành cương thi. Nhưng tôi lại ngăn cản Dương lão thất, vì dù sao đây cũng là cha ruột của Phương Bình An.
Cậu ta còn nhỏ, cứ để cậu ta từ giã người thân đi! Đây chính là nỗi khổ của người đào sâm, có người sẽ ngã xuống vách núi mà chết, cũng có người chết do bị côn trùng độc hay dã thú cắn.
Nhưng họ làm như vậy, cũng chỉ vì mong muốn cuộc sống gia đình mình đỡ cơ cực hơn mà thôi! Lỗi sai không phải ở bọn họ, mà là do xã hội bất công này.
Tôi vẫn luôn ở bên cạnh để ý mấy thi thể, đồng thời cũng sợ Phương Bình An sẽ vô tình lau sạch vết máu đầu ngón tay trên trán thi thể. Những thi thể này đã bị thi biến, cả người thân cũng không nhận nữa.
Cho dù đối mặt với người thân của mình, cũng sẽ không ngần ngại mà há miệng cắn một miếng.
Bốn người chúng tôi đứng bên cạnh, nhưng cũng không cố khuyên giải Phương Bình An. Cậu ta là một chàng trai, hy vọng sau khi khóc một trận sẽ có thể kiên cường đứng lên! So với bốn người chúng tôi thì mệnh của cậu ta vẫn tốt hơn cả!
Tử Long và A Cẩu là trẻ mồ côi, đến cha mẹ ruột cũng không biết là ai, từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi! Cha mẹ Dương lão thất thì chết sớm, từ nhỏ lang thang đầu đường xin ăn mới sống sót được tới bây giờ.
Còn tôi tuy rằng có cha mẹ, nhưng tính ra, gần như có cũng như không.
Cho nên mới nói, Phương Bình An đã coi như may mắn rồi!
Nhưng điều khiến chúng tôi không ngờ tới là, sau khi khóc lóc một hồi, Phương Bình An bỗng ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chúng tôi, nghiến răng nghiến lợi gào lên: "Chính các người đã giết cha tôi, còn cả chú của tôi nữa, các người muốn cướp nhân sâm! Nhưng các người quá tàn nhẫn, nhân sâm chúng tôi có thể bỏ, chẳng lẽ các người không chừa cho người khác một con đường sống hay sao? Đám súc sinh các người, tôi nguyền rủa các người, tất cả đều không được chết tử tế!"
Nhìn thấy ánh mắt của Phương Bình An, trong lòng tôi run rẩy mãnh liệt, sự thù ghét cùng oán hận trong ánh mắt kia, quả thực quá tổn thương người khác!
"Thằng nhóc con, mẹ kiếp, cậu đừng có vu oan cho chúng tôi!" Dương lão Thất quát Phương Bình An, chỉ vào cậu ta lạnh lùng nói: "Tự cậu không nghĩ mà xem, nếu thật sự là chúng tôi ra tay thì chẳng lẽ còn để cho cậu sống được ư? Cậu nhìn kỹ thi thể của bọn họ xem, đều là trúng độc mà chết đấy."
Dường như Phương Bình An đã nhận định chắc chắn là chúng tôi làm, nỗi hận thù trong mắt càng ngày càng cay độc, tôi nhìn mà khó chịu trong lòng.
Tôi thấy Dương lão thất còn định gào lên với cậu ta, bèn giơ tay ngăn lại, Dương lão thất hừ lạnh một tiếng, mắng: "Thằng nhãi ranh, nếu anh Cửu không ngăn cản thì nhất định hôm nay ông đây phải dạy dỗ cậu trận cho đàng hoàng! Ông nhổ vào, làm ơn mắc oán, đúng là chó cắn Lã Động Tân, đổ oan cho người tốt!"
Dương lão thất càng mắng càng hăng, bản thân lão Thất cũng là người trẻ tuổi nhất trong số chúng tôi, tính tình nóng nảy cũng là chuyện bình thường. Nhưng điểm tốt chính là, anh ta biết nghe lời tôi!
Tôi thấy nét mặt Phương Bình An đã dịu đi kha khá, lúc này mới đi tới bên cạnh cậu ta, chậm rãi ngồi xổm xuống. Phương Bình An hừ lạnh, tức giận quay đầu đi, nghiến răng nghiến lợi không để ý đến tôi.
Tôi hiểu nỗi đau ly biệt khi mất người thân, lúc trước ở thôn Ma Câu, tôi còn nhỏ tuổi hơn cậu ta, đã tận mắt nhìn bà nội, cha nuôi và bác cả, từng người trong nhà đều lần lượt chết thảm ngay trước mắt.
Lúc đó tôi đã biết thù hận là gì, cũng biết ôm mối hận thù mà sống sẽ đau khổ như thế nào.
Tôi không tức giận, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Phương Bình An, cười nói: "Bình An, mấy người chúng tôi đều là đạo sĩ chính thống! Nếu như thật sự muốn giết người cướp nhân sâm thì tuyệt đối không thể nào để cho cậu sống sót! Thi thể của cha cậu cũng ở đây rồi, một lát nữa tôi bảo người cõng về giúp cậu. Đến lúc đó cậu có thể nhờ người đến xem, bọn họ là bị rắn độc cắn chết hay là bị tôi giết chết? Cậu cũng coi như là người lớn rồi, phải có suy nghĩ độc lập và phán đoán của riêng mình!"
Giọng điệu của tôi rất nhẹ nhàng và chân thành. Dù sao Phương Bình An cũng là trẻ vị thành niên, dễ kích động, khó kiểm soát bản thân. Sau khi nghe tôi nói vậy, rõ ràng nét mặt đối phương đã bình tĩnh hơn nhiều.
Nhưng dường như còn cảm thấy chúng tôi có hiềm nghi, nên vẫn quay mặt không nhìn tôi.
Tôi mỉm cười bất đắc dĩ, bắt đầu thu xếp công việc tiếp theo: "Lão Thất, A Cẩu, giúp Bình An cõng thi thể trở về! Ba thi thể này đã thi biến rồi, sau khi về, nhất định phải thiêu! Nếu không, chắc chắn sau này sẽ biến thành cương thi bất tử bất diệt! Nếu dân làng không tin, các anh cứ lau sạch vết máu trên trán bọn họ! Sau khi xử lý xong mọi việc, các anh hãy ở lại Phương Gia Đồn chờ tôi, nhân tiện tìm hiểu tình hình của Đại Thần môn một chút!"
Cả hai đều muốn ở lại cùng tôi, nhưng bây giờ phải có người đi giải thích với người nhà của Phương Bình An. Cuối cùng họ cũng không nài ép, chỉ dặn dò bảo tôi và Tử Long cẩn thận, rồi cõng thi thể tiến về hướng Phương Gia Đồn.
Phương Bình An vẫn không nói không rằng, tôi thấy anh ta bắt đầu leo lên vách đá, lúc này mới gọi anh ta lại, nói: "Bình An, tôi hứa với cậu, nhất định sẽ đưa ra lời giải thích rõ ràng về cái chết của cha cậu!"
Phương Bình An vẫn không quay đầu nhìn tôi, có lẽ vẫn chưa tiếp nhận được những lời tôi vừa nói. Cậu ta dừng lại vài giây, mới tiếp tục leo lên.
Có tất cả ba thi thể, tôi bảo bọn họ cõng thi thể của cha và chú Phương Bình An về, để lại một thi thể trẻ tuổi nhất!
Sau khi bọn họ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Tử Long mới hiểu rõ ý tôi, hỏi: "Sơ Cửu, em muốn dùng thi thể này để tìm ra cái xác vừa rồi đúng không?"
"Ừm!" Tôi cười gật đầu: "Những cái xác này có thể cướp nhân sâm, còn biết chạy trốn, hiển nhiên là bọn họ bị ai đó điều khiển! Nếu có người khống chế bọn họ thì chúng ta cũng có thể lần ngược lại, lợi dụng cái xác để tìm ra kẻ đứng sau kia!"
"Sơ Cửu, khá lắm! Càng ngày càng thông minh, xem ra thật sự đã trưởng thành rồi..." Tử Long cười nói, tôi cũng cười theo, không cần phải nói thêm gì nữa.
Chỉ một nụ cười là có thể thay thế tất cả những cảm xúc cùng sự ăn ý giữa chúng tôi rồi!

Bình Luận

0 Thảo luận