Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 704: Không còn đường lui

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Sau núi ở thôn Ma Câu chôn mộ của ông nội, ở đây cũng có rất nhiều mộ của những người tu đạo chết trận ở thôn Ma Câu. Lúc đó có thể đánh bại Linh tộc, cứu ra những người còn sống ở thôn Ma Câu cũng là nhờ máu tươi của bọn họ đổi lấy!
Lúc đến, tôi đã mua không ít tiền giấy và đồ dùng mai táng. Đương nhiên người dân trong thôn Ma Câu đều coi bọn họ là ân nhân cứu mạng. Vì vậy xung quanh phần mộ của bọn họ không thấy một cọng cỏ dại nào, được dọn dẹp rất sạch sẽ!
Nhìn từ tiền giấy và cống phẩm đã thối rữa, hẳn là người dân trong thôn Ma Câu cũng thường xuyên đến cúng tế bọn họ. Nói thật thì tôi cảm thấy rất vui khi thấy cảnh này.
Những tình nghĩa và cảm kích bé nhỏ không đáng kể này chính là tình người mà thành phố lớn xa hoa trụy lạc thiếu nhất!
Tôi đốt tiền giấy và nhang cho mỗi một phần mộ, còn đổ rượu trước mộ bọn họ. Sau khi lạy ba cái, tôi mới cất tiếng nói: "Các anh em, anh Cửu đến thăm mọi người! Dưới suối vàng, hy vọng mọi người đều có thể đầu thai chuyển thế, kiếp sau được đầu thai vào gia đình tốt. Không bị cha mẹ vứt bỏ nữa, cũng không cần trở thành cô nhi không cha không mẹ! Ân tình anh Cửu nợ mọi người, đời này không trả nổi rồi. Nếu như kiếp sau còn có thể gặp lại, anh Cửu sẽ trả cho từng người! Các anh em, yên nghỉ đi!"
Sau khi Y Y cùng tôi cúng tế, tôi mới tìm đến phần mộ của ông nội. Y Y đốt tiền giấy và nhang. Ông nội thích uống rượu cao lương thuần túy nên tôi chôn một vò trước phần mộ, sau đó mới kéo Y Y cùng quỳ xuống trước mộ phần.
"Ông nội, lúc còn bé ông vẫn luôn mong cháu cố gắng học hành, sau đó cưới được một người vợ tốt. Cháu không có thiên phú học hành, có điều chuyện cưới vợ vẫn không để ông phải thất vọng. Đây là cháu dâu của ông, Lâm Y Y. Cháu dẫn cô ấy về thăm ông. Sau này con của cháu và Y Y cũng chỉ mang họ Lý, đời đời kiếp kiếp không bao giờ đổi họ."
Tôi vừa nói xong, Y Y cũng kính cẩn lên tiếng, hô lên tiếng ông nội trước, chỉ hơi không quen. Lần thứ hai gọi thì đã khá thuận miệng: "Ông nội, ông yên tâm đi đầu thai chuyển thế đi. Sau này Y Y sẽ chăm sóc cho anh Cửu thật tốt, không để anh ấy phải chịu chút khổ cực nào nữa. Đợi cháu và anh Cửu có con, chúng cháu sẽ trở lại cúng tế ông!"
Nói xong, tôi và Y Y lại dập đầu lạy ba cái. Sau khi dọn dẹp mộ phần của ông nội, chúng tôi mới rời khỏi sau núi. Chúng tôi không rời khỏi thôn Ma Câu ngay trong đêm mà ở lại đây một đêm.
Nhà cũ trước kia của chúng tôi đã sửa lại lần nữa, nhưng vẫn không có ai vào ở. Có điều lúc chúng tôi bước vào thì bên trong được quét dọn rất sạch sẽ, gần như không có một hạt bụi nào, đến mạng nhện cũng chẳng thấy.
Tất cả những điều này đều là do người trong thôn hỗ trợ trông nom. Tôi và Y Y ở lại đây một đêm, rạng sáng hôm sau thì rời khỏi thôn Ma Câu. Lúc rời khỏi thôn Ma Câu, người trong thôn đều đến tiễn chúng tôi, còn bảo chúng tôi có thời gian thì thường về một chuyến.
Rời khỏi thôn Ma Câu, chúng tôi thuận tiện đi tới núi Miêu Vương. Núi Miêu Vương còn đang tu sửa, Lâm Tiêu cũng đã sửa lại tên cho đạo quan trên đỉnh ngọn núi, vừa vặn gọi là Miêu Vương quan!
Lâm Tiêu biết tôi xuất thân từ Miêu Vương quan. Lúc đó tôi đốt Miêu Vương quan, Lâm Tiêu làm như thế là để tưởng niệm tôi bằng cách của mình.
Tôi không lên núi, chỉ đi đến phần mộ của sư phụ ở giữa sườn núi. Xung quanh phần mộ đâu đâu cũng có cỏ dại khô héo, cũng không thiếu tro tàn của tiền giấy vừa đốt. Ngay cả nhang trước mộ cũng có một vài cây còn chưa đốt xong đã tắt.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Tử Long đã tới đây. Tôi bảo Y Y thắp ba nén nhang cho sư phụ. Sau khi đốt tiền giấy, chúng tôi bèn quỳ gối trước phần mộ của sư phụ.
"Sư phụ, đồ nhi đến thăm người! Đồ nhi không phụ lòng kỳ vọng của người, cả đời hành đạo, chém tru tà, phong ác quỷ, đi đường ngay. Người không cần lo lắng cho con và Tử Long, chúng con đều sống rất tốt. Người xem, đây là vợ của đồ nhi, Lâm Y Y!"
Tôi nhắc tới Y Y, Y Y lập tức dập đầu với sư phụ. Sau khi nói chuyện một lúc với sư phụ, chúng tôi mới rời khỏi núi Miêu Vương. Trước đó tôi còn định đến gặp Tử Long và Lý Tiêu Vũ, nhưng tôi sợ sau khi hai bên gặp mặt thì không biết phải tạm biệt thế nào.
Lúc này tôi đành viết thư cho hai người, chuẩn bị dùng cách như vậy để tạm biệt. Đến dưới chân núi Miêu Vương, tôi tìm một đệ tử vừa gia nhập đạo giáo, nhờ đệ tử này đưa hai lá thư này cho Tử Long và Lý Tiêu Vũ.
Đệ tử này không nhận ra tôi, nhưng không giống như là những đệ tử trước kia của lão tổ nhà họ Diệp, hoàn toàn không có dáng vẻ của người tu đạo mà rất có lễ phép: "Hai vị cư sĩ xin yên tâm, tiểu đạo nhất định sẽ giao đến tay bọn họ, chỉ là không biết nên xưng hô cư sĩ thế nào?"
Tôi cười cười, nói: "Bọn họ đọc thư xong sẽ biết tên của tôi, làm phiền đạo trưởng!"
"Cư sĩ không cần khách sáo!" Đệ tử này lễ phép hành lễ với tôi, sau đó mới xoay người lên núi Miêu Vương.
Sau đó tôi và Y Y cùng rời khỏi núi Miêu Vương. Đến lúc sắp không nhìn thấy núi Miêu Vương nữa, tôi vẫn không nhịn được mà quay đầu lại liếc nhìn. Nhập đạo hơn mười năm, cuối cùng cũng coi như sắp rời khỏi.
Trong lòng tôi có chút không nỡ, nhưng nhiều hơn là sự vui mừng. Ra khỏi thị trấn, tôi và Y Y vẫn đi về phía tây. Chúng tôi không vội vàng bắt xe đi, mà vừa đi vừa nghỉ.
Đi mệt thì chúng tôi bèn dừng lại nghỉ ngơi một đêm, hôm sau tiếp tục đi. Đợi sau khi tiến vào Thập Vạn Đại Sơn ở Tương Tây, chúng tôi bắt đầu đi đường núi. Lúc trời tối, chúng tôi ở nhà trọ tử thi qua đêm.
Chuyện nội loạn của Đạo môn lúc trước cũng không ảnh hưởng đến nhà trọ tử thi. Lúc chúng tôi qua đêm ở đây còn gặp phải thầy vác xác và thầy đuổi xác đến tìm nơi ngủ trọ.
So với thầy phép ở Tiểu Nghĩa, những người này mới là thầy phép chân chính. Cả đời bọn họ vẫn luôn qua lại trong núi rừng, sinh ở núi lớn, chết trong núi lớn, xưa nay vẫn không tiếp xúc với người trong Đạo môn.
Nhà trọ tử thi không đóng cửa, tôi và Y Y đi ngủ rất sớm. Nhưng nào ngờ ngủ đến nửa đêm, tôi lại chợt phát hiện lỗ thông gió trên nóc nhà có điều bất thường. Nhà trọ tử thi không có cửa sổ, nơi thông gió duy nhất là lỗ thông gió trên nóc nhà.
Tôi rất thính ngủ, chỉ cần có chút biến động nhỏ là tôi sẽ giật mình tỉnh lại ngay. Đây là thói quen hình thành từ lúc chạy trốn trước kia, đến bây giờ tôi vẫn chưa thay đổi được thói quen này.
Cảm nhận được điều khác thường truyền đến từ lỗ thông gió, tôi lập tức tỉnh táo lại. Tôi vừa mở mắt nhìn liền thấy hai con quạ đang đậu ở lỗ thông gió. Hai con quạ vẫn không nhúc nhích mà đậu ở hai bên lỗ thông gió, không phát ra tiếng kêu nào. Nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện ra chúng.
Lúc đầu tôi còn tưởng rằng đây chỉ là hai con quạ bình thường. Dù sao nơi đây là phạm vi hoạt động của thầy phép, bọn họ thường xuyên tiếp xúc với thi thể người chết, đương nhiên sẽ dẫn tới không ít quạ đen.
Nhưng lúc tôi thả lỏng cảnh giác, hai con quạ kia lại đột nhiên kêu "quác quác". Âm thanh rất khô khan, cũng rất khó nghe. Nhưng nghe kỹ thì sẽ cảm nhận được tiếng kêu của hai con quạ này rất kỳ quái, không giống như tiếng gào thét của quạ đen báo tang, ngược lại là tiếng vui vẻ đầy kích động.
Tôi càng nghe càng cảm thấy không đúng, tập trung nhìn kỹ mới thấy điều khác thường. Đôi mắt của hai con quạ đen này đỏ như màu máu, hơn nữa còn nhìn chằm chằm vào tôi.
Trong giây lát, tôi đột nhiên nhớ đến một người, người nuôi thi! Tôi đã xác định được quạ đen đậu hai bên lỗ thông gió chính là quạ đen huyết đồng.
Thế nhưng tại sao lại quạ đen huyết đồng của người nuôi thi lại xuất hiện ở nhà trọ tử thi Tương Tây? Lẽ nào người nuôi thi cũng tới đây!
Tôi đang cảm thấy buồn bực, đại sảnh của nhà trọ tử thi đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, hơn nữa còn tranh cãi rất kịch liệt. Y Y cũng bị đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra hỏi tôi: "Anh Cửu, sao vậy?"
Tôi khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Y Y, em ở lại trong phòng đi. Anh ra ngoài xem thử, em tuyệt đối đừng đi lung tung nhé!"
"Ừm!" Y Y cũng phát hiện có chuyện xảy ra, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, muốn cùng tôi ra ngoài xem thử.
Sau khi mặc quần áo vào, chúng tôi vội vàng đi xuống đại sảnh. Còn chưa đi đến đại sảnh, tôi đã nghe tiếng quát lớn của ông chủ nhà trọ tử thi: "Nhà trọ tử thi chúng tôi chỉ tiếp đón thầy phép làm việc tốt, tuyệt đối không tiếp đãi người nuôi thi làm trái âm dương! Lập tức rời khỏi đây đi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo! Nói thật cho anh biết, bên trong nhà trọ này còn có thầy vác xác và thầy đuổi xác đang ở, nếu bọn họ biết được thân phận của anh, e rằng sẽ không cho anh sống sót ra khỏi đây đâu!"
Thầy vác xác và thầy đuổi xác đều coi người nuôi thi như kẻ thù, bởi vì cảm thấy người nuôi thi không tôn trọng người chết. Người chết vốn nên được xuống mồ, nhưng người nuôi thi lại nuôi bọn họ thành hoạt thi. Vì vậy mối quan hệ giữa người nuôi thi và giữa bọn họ luôn là thù địch, hai bên cũng thường xuyên xảy ra mâu thuẫn xung đột.
Mà ông chủ vừa dứt lời, người kia liền hừ lạnh một tiếng: "Ông chủ, ông không cần uy hiếp tôi! Lần này tôi đến đây không phải là vì gây sự, mà là tìm một người! Nếu thật sự ra tay, ông cảm thấy tôi sẽ sợ ông sao?"
"Ha ha, đúng là nói khoác không biết ngượng!" Tiếp đó lại nghe thấy giọng nói khinh thường của ông chủ, ông ta lạnh lùng nói: "Đừng tưởng rằng người nuôi thi mấy người có thể hoành hành ngang ngược. Tôi cho anh biết, chúng tôi có rất nhiều cách để đối phó thi thể. Không tin thì anh có thể ra tay thử xem! Tôi cũng muốn xem thử người nuôi thi như anh làm thế nào để nghênh ngang ra khỏi nhà trọ tử thi của tôi?"
"Ông... đừng có ép tôi ra tay!"
Nghe thấy bầu không khí giữa hai bên không ổn, tôi vội vã xông ra ngoài. Bởi vì người cãi vã với ông chủ chính là người đuổi xác bên cạnh Lý Tiêu Vũ! Nhìn bầu không khí giữa hai bên, tôi sợ nếu không bước ra ngăn cản thì sẽ đánh nhau thật.
Mà sau khi tôi lao ra đại sảnh, người đầu tiên tôi nhìn thấy lại là Lý Tiêu Vũ. Tôi còn chưa phản ứng lại, Lý Tiêu Vũ đã bất đắc dĩ lắc đầu với tôi, cười khổ nói: "Sơ Cửu, xảy ra chuyện rồi! Chỉ sợ lần này cậu không thể rời khỏi Đạo môn được!"

Bình Luận

0 Thảo luận