Truyền thuyết Côn Lôn
Theo như Sư Tư Triết giải thích thì đây là lần cuối cùng họ chấp hành nhiệm vụ của bộ phận 093, vừa phải đi ngăn cản Âm Dương đạo cùng chúng tôi, vừa phải tìm lại di hài của các vị tiền bối bị chôn vùi ở núi Côn Lôn.
Còn về việc tại sao năm đó quân đội và người của bộ phận 093 lại xuất hiện ở núi Côn Lôn thì e là chỉ có người của tổ chức 093 mới biết rõ. Nhưng sự giải thể của bộ phận Đặc Biệt rõ ràng là có lợi cho tôi nhất.
Tổ chức 093 ra quyết định giải tán bộ phận Đặc Biệt bởi vì Đạo giáo đã hoàn toàn thống nhất, cũng như các gia tộc Đạo môn đã biến mất. Không bị bộ phận Đặc Biệt uy hiếp và chèn ép, tôi có thể quang minh chính đại đối phó với Âm Dương đạo.
Bây giờ lại có thêm những cao thủ mà Trình Tùng đưa đến này nữa, tôi tin đám Thạch Minh Thánh Hàm có mà chạy đằng trời.
Mục tiêu của mọi người đều đồng nhất, nên đương nhiên nên kết bạn đồng hành với nhau. Sau khi Lâm Tiêu chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt cho hơn mười người bọn họ thì chúng tôi chuẩn bị xuất phát. Chuyến đi này có khoảng năm mươi người, ai ai cũng đều là cao thủ hàng đầu của Đạo giáo.
Chuyến đi về phía Tây để giết bọn đạo tặc lần này không chỉ đại diện cho Đạo giáo Trung Hoa mà còn đại diện cho cả tôn nghiêm của Trung Hoa.
Chúng tôi vừa mới xuống núi Miêu Vương, dưới chân núi đã có hơn mười chiếc xe việt dã đang chờ chúng tôi. Gần như xe nào cũng đã ngồi đủ người, Lâm Tiêu kiểm kê sĩ số xong xuôi mới hạ lệnh đi về phía Tây.
Tôi và Lâm Tiêu ở giữa đoàn xe, A Cẩu và Mạnh Doanh phụ trách đi trước mở đường, còn Trình Tùng và người của ông ta thì phụ trách đoạn hậu.
Tài xế lái xe đều là đệ tử Đạo giáo, họ không tham dự chiến đấu, chỉ lo liệu việc đưa chúng tôi đến phạm vi núi Côn Lôn. Vừa lên xe, Lâm Tiêu đã lấy bản đồ ra nghiên cứu một lúc rồi giải thích với tôi: "Sơ Cửu, đây chính là vị trí cơ bản của núi Côn Lôn. Xuyên qua Tây Tạng và Tân Cương, địa thế Tây cao Đông thấp, mặt phía Đông kéo dài đến tận địa phận tỉnh Thanh Hải. Bình quân cao hơn sáu ngàn mét so với mực nước biển, môi trường vô cùng khắc nghiệt. Hơn nữa bây giờ còn đang là giai đoạn đầu xuân, nơi đó chắc chắn có núi tuyết nên sẽ có khí lạnh ẩm ướt. Tôi lo thân thể của cô Y Y không chịu được..."
Lâm Tiêu nói mãi một hồi, cuối cùng đề tài lại chuyển lên người Y Y. Mà ông ta nói như vậy cũng là bởi vì lo thân thể Y Y không chịu đựng nổi môi trường khắc nghiệt như thế.
Thế nhưng Y Y lại cố chấp liều với Lâm Tiêu, cô ấy toét miệng cười: "Lâm đại ca, anh yên tâm đi, em không sao đâu. Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh Cửu, cho dù nguy hiểm cỡ nào em cũng sẽ không bỏ đi!"
Lâm Tiêu cười khổ lắc đầu, rồi quay trở lại chủ đề chính: "Sơ Cửu, theo như manh mối mà A Cẩu cung cấp thì những âm dương sư đầu tiên đi tìm long mạch chính của Trung Hoa đã bị các bậc tiền bối Đạo môn Trung Hoa dẫn đến Cổng Địa Ngục, rồi bị nhốt hết ở bên trong. Mà Cổng Địa Ngục này lại vừa khéo nằm ở khu vực núi Côn Lôn của cao nguyên Thanh Tạng. Hay nói cách khác, đám Thạch Minh Thánh Hàm chắc chắn cũng sẽ đi đến Cổng Địa Ngục. Cổng Địa Ngục nằm ở phía Nam núi Côn Lôn, nhưng chưa nằm trong địa giới Tân Cương. Theo dự định ban đầu, chúng ta sẽ tiến vào núi Côn Lôn từ phía Thanh Hải."
Có thể thấy đám Lâm Tiêu đã chuẩn bị đầy đủ và kỹ lưỡng từ trước, như vậy thì chúng tôi có thể tiết kiệm không ít thời gian. Chỉ là đi từ núi Miêu Vương đến Thanh Hải dù cho không trì hoãn thì cũng phải mất ít nhất hai ngày.
Có điều tôi tin rằng đám Thạch Minh Thánh Hàm còn tốn thời gian hơn nhiều.
Tôi không hiểu nhiều về núi Côn Lôn, chỉ biết nơi này cực kỳ nguy hiểm, gần như cực hiếm người đặt chân đến, nên càng không có mấy ai biết sâu trong núi Côn Lôn sẽ có thứ gì. Hơn nữa, núi Côn Lôn rộng mênh mông như này, sao có thể tìm được vị trí long mạch dễ dàng được?
Cho dù Thạch Minh Thánh Hàm lấy được tín vật chưởng môn của tam đại giáo phái thì vẫn cần phải mất một thời gian mới có thể phá giải được bí mật bên trong.
Bởi vậy nên mới nói, chỉ cần chúng tôi không chậm trễ thì nhất định có thể đuổi kịp họ. Chỉ tiếc lần này Vương Lỗi không đến, nếu không thì với thuật phong thủy của anh ta, nói không chừng có thể tìm ra được vị trí long mạch.
Nhưng anh ta đã từng nói bí mật ẩn sau tín vật chưởng môn có liên quan rất lớn đến thân phận của mình. Đêm đó lúc chúng tôi chia tay nhau dưới chân núi Miêu Vương, anh ta đã nói, bí mật mà anh ta bảo vệ chính là bí mật của tam giới.
Chẳng lẽ tất cả những điều này đều có liên quan đến long mạch?
Tôi suy nghĩ mãi mà không có được chút đầu mối nào. Nhân lúc đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi, tôi trèo ngay lên xe Trình Tùng. Ông ta là người của bộ phận Đặc Biệt, hẳn phải biết không ít chuyện liên quan đến núi Côn Lôn.
Biết người biết ta mới có thêm một phần thắng. Tôi chưa bao giờ khinh thường Thạch Minh Thánh Hàm. Cô ta và sứ giả Ngũ Hành là một sự tồn tại ngang ngửa với vô địch, chỉ cần hơi lơ là là toàn quân bên phe tôi sẽ bị tiêu diệt.
Cho dù hiện giờ tôi đã đến cảnh giới người - khí hợp nhất, nhưng muốn đối phó họ cùng một lúc thì vẫn chưa có phần thắng. Không cần biết lần này chúng tôi điều động bao nhiêu người thì chúng tôi vẫn đều phải cẩn thận từng bước một.
Trình Tùng không xuống xe nghỉ ngơi, chỉ ngồi yên trên xe, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại ánh lên chút u sầu. Sau khi tôi lên xe, ông ta mới mỉm cười với tôi và hỏi: "Sơ Cửu, tìm tôi có việc gì à?"
"Đúng thế." Tôi gật đầu, trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Trình đại ca, tôi đến tìm anh là vì muốn biết chuyện về núi Côn Lôn, càng tỉ mỉ càng tốt."
"Được!" Trình Tùng cũng không dông dài, cất giọng kể luôn: "Núi Côn Lôn chính là ngọn núi thần đệ nhất Trung Quốc, là tổ tiên của vạn núi. Đây cũng là nơi khởi nguồn của thần thoại Trung Hoa. Tương truyền có một vị thần tiên ngụ ở dao trì trên đỉnh Côn Lôn, tên là Tây Vương Mẫu. Bà ta ở lại đỉnh Côn Lôn, chưởng quản việc dẫn dắt nam nữ tu tiên. Đương nhiên là cũng chưa ai được gặp Tây Vương Mẫu, và cũng chưa từng nhìn thấy người tu đạo thành tiên, nên chẳng biết truyền thuyết này là thật hay giả. Thế nhưng vẫn có một số thứ có thật!"
Trình Tùng nói đến đây thì Lâm Tiêu bắt đầu gọi mọi người lên xe để đi tiếp. Đoàn xe tiếp tục xuất phát, Trình Tùng châm một điếu thuốc lá, sau khi rít một hơi thật sâu, vẻ mặt ông ta bỗng giãn ra, cơ mặt thả lỏng. Có vẻ sự giải tán của bộ phận Đặc Biệt đã khiến ông ta chịu cú sốc lớn.
Thật ra tôi có thể hiểu được cảm giác của Trình Tùng. Ông ta gia nhập bộ phận Đặc Biệt từ rất sớm, bấy lâu nay vẫn coi đó là gia đình mình. Giờ bộ phận Đặc Biệt bị giải tán rồi, thành ra đúng là có chút cảm giác cô độc tựa như không có nhà để trở về.
Như lúc trước tôi quyết định rút khỏi Đạo môn cũng từng có cảm giác lạc lõng đó. Nhưng may là tôi còn có vợ, còn đám người Trình Tùng kia, họ, hơn mười đạo sĩ Ma Y* đã cống hiến cả đời cho bộ phận Đặc Biệt và Đạo giáo. Rơi vào kết cục không nhà để về như thế này có lẽ cũng là ngũ tệ tam khuyết của họ. Cô độc, đơn thân, tàn tật và chết, chỉ cần là người tu đạo thì không ai có thể tránh thoát khỏi những điều này. Trừ phi có thể thoát ra khỏi tâm giới, không bị ngũ hành trói buộc thì mới có thể thoát khỏi lời nguyền khắc sâu này.
(*) Ma Y: Là một trong những nhánh của Đạo giáo. Ngoài Ma Y ra, Đạo giáo còn có bốn nhánh khác là Toàn Chân, Mao Sơn, Chúng Các và Túc Sĩ.
Cảm xúc của Trình Tùng mãi vẫn chưa ổn định lại, rít vài hơi đã hết hơn nửa điếu thuốc. Thấy tôi đang nhìn mình, ông ta bỗng nở một nụ cười rồi nói tiếp: "Chuyện liên quan đến núi Côn Lôn thì bộ phận Đặc Biệt có khá nhiều ghi chép. Trung Hoa tổng cộng có ba long mạch, lần lượt là Bắc Long, Trung Long và Nam Long, vừa khéo chia ranh giới Trung Quốc ra thành ba phần, che chở vùng đất ba nơi đó. Ba long mạch này băng ngang đông tây, nơi khởi nguồn chính là núi Côn Lôn. Cho nên núi Côn Lôn còn được gọi là tổ tiên của long mạch, hay cũng chính là nguồn cội của long mạch chính của Trung Hoa. Thế nhưng theo như tôi được biết, hình như ngay cả người của 093 cũng không biết vị trí cụ thể. Nhiều năm nay 093 hình như đang tìm một chỗ nào đó..."
Trình Tùng nói đến đây bỗng ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn tài xế và đạo sĩ ngồi ở ghế phụ, xem chừng rất thận trọng. Tôi cũng liếc mắt quan sát hai người họ một chút, vẻ mặt của họ rất bình tĩnh, tựa như không có hứng với câu chuyện tán gẫu của chúng tôi.
Tài xế là đệ tử Đạo giáo, nhưng đạo sĩ ngồi ở ghế phụ lại là đạo sĩ Ma Y mà Trình Tùng dẫn theo. Theo lý mà nói thì họ đều là người có thể tin tưởng được.
Thế nhưng Trình Tùng bỗng lại ra vẻ thận trọng lạ thường, ông ta ghé sát tai tôi rồi khẽ thì thầm: "Sơ Cửu, 093 đang tìm một nơi gọi là hốc Côn Lôn. Tương truyền bên trên hốc Côn Lôn có cho xây dựng một tòa Ngọc Hư cung có thể lên trời, phía bên dưới chính là long mạch chính của Trung Hoa. Tôi phát hiện bí mật này ở trong phòng Sư Tư Triết, ông ta là người của 093, ắt hẳn cũng nhận được thông báo của 093. Về sau tôi cũng từng điều tra, lối vào duy nhất của Ngọc Hư cung chính là từ Cổng Địa Ngục."
Trình Tùng nói một mạch không ngừng nghỉ, sau khi ông ta nói xong tôi vẫn còn đang ngây người ra vì kinh ngạc, không ngờ núi Côn Lôn lại cất giấu nhiều bí mật đến thế.
Nếu như quả thật có chuyện này, vậy thì núi Côn Lôn chắc chắn còn hung hiểm hơn nhiều so với những gì chúng tôi dự liệu. Một nơi thần kỳ và ma quái như thế, nhất định sẽ là một nơi vô cùng nguy hiểm. Đột nhiên tôi bỗng có suy nghĩ hối hận, tôi không nên đưa Lâm Tiêu và mọi người đến đây.
Sau khi len lén nói cho tôi bí mật này, Trình Tùng khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, không giấu giếm tài xế và đạo sĩ ngồi ở ghế phụ mà tiếp tục cất giọng: "Cổng Địa Ngục thuộc về khu vực núi Côn Lôn của cao nguyên Thanh Tạng, cũng chính là nơi chúng ta cần đi đến lần này, đại khái chính là khu không người ở của cao nguyên Khương Đường. Hồi chiến thanh thế giới thứ hai Hitler từng hai lần phái binh tới Tây Tạng. Ông ta cho rằng Tây Tạng là trục tâm của Trái đất, chỉ cần xoay chuyển trục tâm là có thể đảo ngược thời gian, tránh khỏi bại trận. Lúc đó quả thật đã có rất nhiều binh lính và phương sĩ đến đó, nhưng cuối cùng đều bốc hơi ở Tây Tạng, ngay cả hài cốt cũng không tìm thấy. Về sau 093 và quân đội cũng đã từng đến khu vực núi Côn Lôn của vùng Khương Đường, thế nhưng gần như toàn quân bị diệt, chỉ có Sư Tư Triết và hai chiến sĩ khác là còn sống. Tổ chức 093 để chúng ta đi tìm hài cốt của những người kia, tôi biết chuyện này lành ít dữ nhiều. Nhưng mà lạ thay, tôi cảm giác hốc Côn Lôn có một nguồn sức mạnh vô hình đang hút lấy tôi, như đang chờ tôi đi vạch trần những bí mật bị cát bụi che lấp kia..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận