TTrên gương mặt của vị đại tư tế này không hề có tý tức giận nào, ngay cả giọng điệu khi nói chuyện cũng không hề mang theo sự uy hiếp. Nhưng lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của hắn lại chính là lời đe dọa mạnh mẽ nhất.
Vị đại tư tế này, đúng là một kẻ tiếu lý tàng đao!
Hắn vừa nói xong thì những người Miêu ở bên tức thì hằm hè giơ đao đe dọa, tay còn lại thì đặt lên ngực bắt đầu vỗ. Lão quỷ nhìn thấy một màn này thì vội vàng kéo tôi và Tử Long, nói nhỏ: "Đây là động tác cảnh cáo của người Miêu trước khi tấn công, chúng ta cứ đi trước đã! Bọn họ người đông, với lại đây là địa bàn của họ, nếu mà đánh nhau thì chúng ta sẽ chỉ tổ chịu thiệt thôi!"
Tôi cũng biết với tình hình trước mắt, nếu thật sự đánh nhau thì bên bị thiệt thòi chắc chắn là chúng tôi. Trại Cổ Miêu là hy vọng cuối cùng của chúng tôi, tuyệt đối không thể bỏ cuộc thế này.
Hơn nữa, biểu hiện vừa rồi của Y Y càng làm tôi nghi ngờ hơn. Cô ấy không phải loại người đó. Cô ấy nói không quen biết chúng tôi, chắc chắn là có lý do gì khác.
Tôi thấy Tử Long không có ý nhượng bộ, vẫn đang hằm hè nhìn chằm chằm vào đại tư tế, tôi bèn kéo anh ấy một cái, nói: "Tử Long, chúng ta xuống núi trước đã!"
Tử Long nghe tôi gọi thì gật đầu. Chúng tôi vừa đi thì đám người Miêu được đà gào to, vẻ mặt xem chừng rất đắc ý khi đã đuổi được chúng tôi.
Khi chúng tôi đi xuống núi, tôi để ý thấy phía sau có người Miêu đi theo. Nhìn kiểu này, chắc chắn bọn họ không yên tâm về chúng tôi.
Chúng tôi giả vờ như cái gì cũng không biết, cắm đầu đi mãi đến bên dòng suối dưới chân núi, đến lúc này bọn người đó mới biến mất.
Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, bọn họ vẫn đang núp trong rừng cây xung quanh, theo dõi động tĩnh của chúng tôi.
Bây giờ chúng tôi đang ở trong vùng trung tâm của Thập Vạn Đại Sơn, khí hậu ẩm ướt, ban đêm cũng rất lạnh lẽo. Lão quỷ tìm ít củi khô, chọn nơi gần suối mà cản gió để dựng trại.
Một đường bôn ba chạy trốn, cả tinh thần lẫn thể xác chúng tôi đều đã sớm mệt nhoài. Ban đầu chúng tôi đều cho rằng tối nay có thể nghỉ ngơi đàng hoàng trong trại Cổ Miêu. Nhưng đâu ai ngờ tới chuyện, chúng tôi lại bị xua đuổi.
Mấy người chúng tôi đều đã ngồi xuống nghỉ, vậy mà lão quỷ vẫn luôn bận rộn không ngơi tay. Bản lĩnh sinh tồn dã ngoại của lão quỷ không hề thua kém chúng tôi, lại thêm sự yêu mến mà lão dành cho Tử Long, nên lão bảo tôi và Tử Long nghỉ ngơi, còn lão thì đi kiếm thức ăn.
Bốn người chúng tôi vừa đói lại vừa buồn ngủ, trời tối nên tìm kiếm thức ăn rất khó, cũng hên lão quỷ đã bắt được vài con thỏ hoang nhờ vào kinh nghiệm phong phú của lão.
Bốn người chúng tôi ngồi quây quần bên đống lửa, không ai nói chuyện, đều đang nhìn lão quỷ nướng thỏ hoang. Ngồi được một lúc, Tử Long nhìn tôi rồi nói: "Sơ Cửu, Y Y không phải loại người như thế, ắt hẳn cô ấy có chuyện gì đó khó nói, nên lúc nãy mới giả vờ không quen chúng ta!"
"Vâng." Tôi gật đầu đáp, "Em tin Y Y, cô ấy không phải loại người vô tình như thế."
Thật ra lúc Y Y nói không quen biết chúng tôi, thực sự trong lòng tôi có hơi khó chịu. Nhưng nghĩ kỹ hơn, hoặc nên nói là dựa vào sự tin tưởng mà tôi dành cho Y Y, tôi có thể chắc chắn là cô ấy có nguyên nhân gì đó, nên mới xua đuổi chúng tôi.
Nhưng cô ấy không nói, chúng tôi cũng đoán không ra, chỉ đành chờ nghỉ ngơi ổn thỏa trước rồi lại suy nghĩ biện pháp. Hiện giờ chúng tôi đã không còn cách nào cả, cũng không có đường lui nữa. Nếu đi trở về chắc chắn sẽ bị đám người tôn chủ Linh tộc tóm gọn ngay.
Bây giờ đã không có Diệp gia, nếu như chúng tôi lại bị bắt thì thật sự sẽ chẳng còn tý cơ hội sống sót nào hết.
"Hai anh em các người đúng là rặt một đám đầu gỗ." Diệp Chu Tinh thấy tôi không nói gì thì bật cười, rồi bảo: "Cả hai suốt ngày chỉ biết tình cảm anh em, nhưng lại không hề hiểu về tâm tư của con gái. Chẳng lẽ hai người không thể suy nghĩ tỉ mỉ hơn à, hãy ngẫm lại vẻ mặt của Y Y lúc nãy. Nếu cô ấy thật sự không quan tâm hai người, thì cô ấy có thể không cần xuất hiện. Hơn nữa, trong ánh mắt của cô ấy có ẩn chứa sự lo lắng đối với Sơ Cửu. Lúc vừa nhìn thấy Sơ Cửu, cô ấy cũng đã rất xúc động, hoảng hốt. Tôi là con gái, tôi cũng hiểu rõ suy nghĩ của con gái!"
Mặc dù vừa rồi tôi tự an ủi bản thân rằng Lâm Y Y có chuyện gì đó khó nói, nên mới đuổi chúng tôi xuống núi. Nhưng trong lòng tôi vẫn còn nghẹn ứ, tôi lo là lo Lâm Y Y vẫn còn giận tôi, giận tôi đã giết cha ruột của cô ấy, giận tôi có quan hệ với Diệp gia.
Nhưng bây giờ vừa nghe Diệp Chu Tinh nói xong, cục nghẹn trong tim tôi đã hoàn toàn biến mất. Tôi và Tử Long đều là đàn ông cục mịch, không thể nào thấu hiểu tâm tư của con gái. Chỉ có Diệp Chu Tinh phân tích, tôi mới tin tưởng cô ấy.
Trong lòng không còn nghẹn ứ nữa, tôi đương nhiên cũng thoải mái không ít. Nhưng tôi vẫn không tài nào hiểu được, bèn hỏi: "Tôi hiểu Y Y, cô ấy rất hiền lành, đơn thuần. Đừng nói là đối xử với chúng tôi, cho dù là người bình thường cô ấy cũng sẽ không xua đuổi họ đi. Cô nói thế, tôi lại càng lo lắng cho Y Y hơn. Cửu động thập trại của họ đang tiến hành tuyển chọn Miêu Vương mới. Nếu như ai trở thành Miêu Vương thì sẽ được lấy Y Y!"
"Em đừng nói nữa, vừa nhắc đến chuyện này là anh cũng bực!" Tử Long lắc đầu, nói: "Sau khi Y Y quay về, trở thành Tiên Linh bà của trại Cổ Miêu theo đúng quy củ trong trại. Trước đây chúng ta không có nghe nói tới cửu động thập trại, không ngờ bỗng chốc lòi ra cả đống chi nhánh của người Miêu, lại còn xuất hiện hết cả một lượt!"
"Liên quan đến cửu động thập trại, tôi cũng có nghe nói qua đôi chút!" Nãy giờ lão quỷ vẫn đang lúi húi nướng thỏ hoang, nghe chúng tôi nói chuyện bèn nói chen vào một câu. Lúc ở trại Cổ Miêu, lão ta có thể nói tiếng Miêu là đã đủ khiến tôi phải nhìn lão bằng cặp mắt khác.
Quả nhiên, chuyến đi lần này có lão đi cùng đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Lão quỷ sống ngần đấy tuổi, đã trải qua không ít chuyện, đương nhiên cũng được nghe, được thấy nhiều điều hơn chúng tôi rất nhiều. Có vài thứ không thể truyền miệng đời đời, chỉ có thể tự mình đi trải nghiệm mới có thể hiểu rõ được.
Lão quỷ không vội nói đến chuyện về cửu động thập trại, sau khi chia thịt thỏ hoang đã nướng chín cho chúng tôi xong, lão mới với vừa ăn vừa kể.
"Lịch sử của tộc Miêu đã có từ rất lâu đời. Ban đầu, bọn họ còn không bao giờ qua lại với người Hán, và vẫn luôn coi người Hán là kẻ địch. Lịch sử vốn dĩ rất phức tạp, sau khi trải qua biết bao triều đại thay phiên, thái độ mà mỗi triều đại dành cho người Miêu cũng rất khác nhau. Có gạt bỏ, có chèn ép, có chiêu hàng,... nhưng hễ là dân tộc thiểu số thì nhất định sẽ có điều thần bí và cấm kị của riêng họ. Sở dĩ tộc Miêu được nhiều người biết đến, hiển nhiên là vì bọn họ biết dưỡng cổ. Sau lại, bởi sự giao thương, tiếp xúc nhiều hơn giữa các dân tộc, người Miêu dần dần bị Hán hóa, cũng trở thành Thục Miêu*. Nhưng cũng có một bộ phận người Miêu không muốn bị Hán hóa, nên vẫn sinh sống ở nơi thâm sơn cùng cốc, sống một cuộc sống tự cung tự cấp. Những người tộc Miêu sinh sống ở nơi rừng sâu, được gọi là Sinh Miêu. Bọn họ không bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng, vẫn sinh sống theo lề thói lúc trước, dưỡng cổ, trị bệnh, vu thuật hắc bạch, toàn bộ đều được truyền lại qua từng thế hệ."
(*) Thục Miêu: Tên gọi chung của tộc người Miêu cư trú ở gần khu vực phủ huyện Miêu Cương, mà cuộc sống xã hội của nhóm tộc người Miêu này phát triển khá tiên tiến vào thời kì Minh Thanh. Nhóm Thục Miêu phân biệt với nhóm Sinh Miêu. Nhóm Thục Miêu phải nộp thuế ruộng đất đi lao dịch, nhập hộ khẩu triều đình, giao lưu mật thiết với tộc người Hán, khá thông hiểu tiếng Hán.
"Và đương nhiên, nơi nào có người thì nơi đó ắt sẽ có phân tranh. Nhóm Sinh Miêu sống ở rừng sâu này cũng chia thành mười chín chi hệ khác nhau. Theo như tôi được biết thì người Miêu của cửu động Miêu tộc đều khác biệt, có người am hiểu chúc do thuật, có người thì sành sỏi hắc vu thuật, có người thì giỏi cung phụng tế tự! Còn thập trại, cũng chính là những căn trại có quy mô giống như trại Cổ Miêu vậy. Trại Cổ Miêu thì am hiểu dưỡng cổ, còn những trại nhỏ khác cũng sẽ biết vài tà thuật. Nhưng ngoài khu trại khủng bố giống trại Cổ Miêu ra thì đó chính là trại vu sư. Trại vu sư là một thôn trại rất nhỏ, gần như không có ghi chép gì về nó, cũng không có người biết tung tích. Có thể nói đó là một sự tồn tại thần bí vô biên. Hồi đó không phải cửu động thập trại mà chỉ là cửu động cửu trại, vừa đúng mười tám chi của tộc Miêu. Sau đó thì trại vu sư xuất hiện, cho nên mới có cửu động thập trại như ngày nay. Tôi cũng không biết chuyện này là thật hay chỉ là tin đồn, nhưng nghe bảo người của vu sư trại chẳng những biết vu thuật mà còn biết cả bùa chú. Người thống lĩnh bọn họ chính là vị đại tư tế khó lường mà vừa nãy chúng ta đã gặp!"
Nghe xong lời kể của lão quỷ, chúng tôi cũng được mở mang kiến thức về Sinh Miêu. Đây cũng minh chứng cho câu nói, có những thứ chúng tôi không biết, nhưng không có nghĩa là chúng không tồn tại, chẳng qua chỉ là chúng tôi không phát hiện ra mà thôi.
Dù gì cũng là một đất nước rộng lớn, diện tích bao la, lịch sử phát triển gần mấy ngàn năm, ắt sẽ có rất nhiều sự tồn tại đặc thù đã bị lịch sử bỏ sót.
Tử Long tò mò hỏi: "Nhưng mà từ trước tới giờ, trại Miêu không có liên minh, tại sao lần này người của cửu động thập trại lại liên minh với nhau rồi? Từ nhỏ tôi đã sống ở núi Miêu Vương, cũng từng nghe sư phụ kể về lai lịch của núi Miêu Vương. Nghe nói vào thời cổ đại, các bộ lạc dân tộc thiểu số tàn sát lẫn nhau. Bọn họ kiêng dè cổ thuật và tà thuật của trại Miêu, nên muốn hợp tác để cùng tiêu diệt tộc Miêu. Sau lại, bởi vì trong tộc Miệu xuất hiện một vị anh hùng, thống nhất các trại của tộc Miêu ở khắp nơi lại, cho nên tộc Miêu mới chiến thắng trận chiến đó. Mà người kia cũng được tôn xưng thành Miêu Vương. Sau rồi người kia biến mất ngay trong ngọn núi mà tôi đã sống từ lúc nhỏ, cũng đặt tên ngọn núi đó là núi Miêu Vương. Nhưng theo thời gian, tộc Miêu dần dần phân tán, cũng dần dần bị Hán hóa! Nhóm Sinh Miêu không bị Hán hóa thì ẩn mình trong rừng sâu, sống một cuộc sống tách biệt ở địa bàn của mình, và từ đó tới giờ cũng không nghe nói bọn họ sẽ liên minh với nhau, hay tuyển chọn Miêu Vương gì cả!"
"Tử Long nói rất đúng, bình thường các chi nhánh của người Sinh Miêu tuyệt đối sẽ không liên minh gì cả. Trừ khi gặp phải đe dọa, nên họ mới bắt tay với nhau để chống lại kẻ địch! Nhưng Sinh Miêu vẫn luôn không qua lại với chúng ta, vậy thì mối đe dọa ở đâu ra? Hơn nữa..." Lão quỷ nói tới chỗ này thì dừng lại đột ngột, liếc mắt nhìn chúng tôi một lượt, phảng phất như có ý gì khác.
Tôi cũng ngừng ăn uống, tất cả mọi người đều nhìn vào lão.
Lão quỷ gượng cười lắc đầu, nói tiếp: "Lão đây đã gặp rất nhiều loại người, trải qua rất nhiều chuyện, cũng giúp người ta xem tướng vô số lần. Đa số xem tướng mặt, lão đều có thể nhìn ra được một vài điểm. Nhưng chỉ có duy nhất vị đại tư tế đó là lão hoàn toàn không nhìn rõ tướng mặt của hắn. Lão luôn có cảm giác rằng người này rất không bình thường, trên người có một luồng tà khí quái dị, làm người ta nhìn không thấu! Nên biết rằng, người sống là lão có thể nhìn được tướng, nhưng chỉ có mỗi người chết là lão nhìn không được thôi! Đây mới là lý do vì sao vừa rồi lão kéo các người đi! Cái tên đại tư tế này e rằng không đơn giản đâu!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận