Bấy lâu này, đoàn chúng tôi đã phải trải qua vô số lần sinh ly tử biệt, cũng đã gặp phải rất nhiều những chướng ngại vật không thể nào vượt qua, thậm chí còn muốn từ bỏ. Nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục kiên trì cho đến hiện tại.
Nói thật, từ khi tôi gia nhập Đạo môn, tuy ngày nào tôi cũng biết tu đạo không những phải tu luyện đạo thuật mà quan trọng hơn là ngộ ra được hàm nghĩa của Đạo. Thế nhưng hồi đó tôi chỉ muốn tu luyện đạo thuật để báo thù.
Cho đến ngày hôm nay, khi đi đến bước đường này, tôi mới ngộ ra được một chút. Đám người chúng tôi chính là những người chứng đạo giữa loạn lạc. Con đường cầu đạo tuy dài dằng dặc, nhưng chưa tới cuối cùng, thề sẽ không bỏ cuộc.
Cho nên, bất kể phải đối mặt với gian khó cỡ nào, chúng tôi cũng phải tiếp tục tiến về phía trước.
Dưới sự cổ vũ của tôi, lão quỷ và Lý Tiêu Vũ đã lấy lại được tinh thần. Lão quỷ cõng Tử Long, còn tôi lại đẩy con thuyền con một lần nữa. Phút chốc, con thuyền bỗng nhảy thẳng vào trong thủ phủ của Linh tộc như một mũi tên rời khỏi cung.
Không gian trước mắt chợt vặn vẹo như xoáy nước, còn con thuyền thì xuyên thẳng qua không gian vặn vẹo đó. Sau khi đuôi con thuyền tiến vào bên trong không gian Linh tộc, xung quanh chúng tôi đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Hiện giờ chúng tôi vẫn còn đang ở trên mặt biển, nhưng là ở bên trong một cái vịnh gần hòn đảo nhỏ. Làn nước xanh biếc, mực nước cũng rất nông, thỉnh thoảng còn có thể trông thấy cá heo và cá voi bơi qua.
Điều kỳ quái là ngày và đêm ở nơi này hình như đã bị đảo lộn. Thời gian lúc chúng tôi ở bên ngoài là đang sau nửa đêm, còn ở bên trong không gian này hình như đang là sáng sớm. Nói cách khác, thời gian bên trong không gian này nhanh hơn ngoài kia vài canh giờ.
Điều này tôi có thể hiểu, hồi trước lúc tiến vào trong không gian của Thái Ất chân nhân cũng là một không gian tồn tại độc lập. Một năm bốn mùa đều là mùa xuân, nhiệt độ vô cùng dễ chịu. Người có thể thiết lập được cả một không gian, tất nhiên cũng sẽ có thể khống chế mùa và thời tiết bên trong không gian đó.
Vịnh bên trong không gian này thoạt trông cũng rất đẹp, cũng rất hài hòa, chỉ riêng mình hòn đảo nhỏ trước mặt kia là đem lại cảm giác âm u, u ám và đè nén cho người ta, giống như khi chúng tôi nhìn thấy ảo ảnh ở bên ngoài không gian này vậy.
Cả hòn đảo nhỏ trông có vẻ rất hoang vu, lại chẳng có một ngọn cỏ, nhác trông thấy giống một quả đồi trọc hơn. Nhất là đất đá trên hòn đảo nhỏ này, toàn là màu nâu.
Cũng có thể chính bởi vì hiệu quả thị giác do màu nâu này đem lại nên mới khiến hòn đảo nhỏ này trông hoang vu u ám đến thế.
Trên đảo không có một bóng người, ngay cả chỗ bến cảng cũng chẳng có lấy một người canh gác. Lúc tôi quay đầu nhìn không gian bên ngoài, bất chợt phát hiện không gian này không hề trong suốt. Hình như chỉ có bên ngoài là có thể nhìn thấy tình hình bên trong, còn bên trong thì không thể nào trông thấy bên ngoài.
Điều này quả thật có vài điểm trùng khớp với suy luận lúc trước của họ, e là Linh tộc bị một sức mạnh nào đó ràng buộc ở bên trong không gian độc lập này, chỉ có đêm trăng rằm mới được phép rời khỏi đây.
Nhưng cảm giác càng bình lặng thì lại càng dễ dàng xảy ra chuyện. Tôi quay đầu lại, thấy lão quỷ đang vừa cõng Tử Long vừa nói: "Sơ Cửu, cẩn thận một chút, tôi cứ cảm thấy có điều gì đó không bình thường."
"Ừm!" Tôi gật đầu, tiện thể nhắc nhở: "Người của Linh tộc cho rằng tôi đã giết Linh Trường Sinh, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho tôi. Lát nữa mọi người hãy tùy cơ ứng biến, nếu như tìm được đường đến sông Minh Hà mà họ muốn làm khó tôi, tôi sẽ giữ chân giúp mọi người. Mọi người hãy đưa Tử Long đi đến cuối sông Minh Hà!"
"Được!" Nghe vậy, Lý Tiêu Vũ và lão quỷ đều thận trọng gật đầu, sau đó tôi mới lái con thuyền cập bờ. Bến cảng có một cái cổng đá, bên trên đỉnh cổng đá còn có treo một bảng hiệu, mặt trên viết ba chữ lớn cứng cáp và mạnh mẽ: Đảo Trường Sinh.
"Đảo Trường Sinh? Cái tên này đặt cũng hay phết đấy chứ." Tôi tự nhủ, đồng thời nghĩ cái tên này chắc chắn là do có người đặt, hay nói cách khác, người đặt cái tên này khả năng là của Trường Sinh đạo.
Nghe nói trước đây Linh tộc cũng tách ra từ Đạo môn, nhưng dù gì vẫn gắn liền với Đạo. Bất cứ tà thuật nào mà họ sử dụng đều lấy đạo thuật làm nền tảng. Nhưng tôi thực sự muốn biết vị tổ sư gia lập ra Linh tộc rốt cuộc là ai.
Lời đồn bên ngoài thật giả lẫn lộn, khó mà phân biệt, chỉ có thực sự tiến vào thế giới của Linh tộc mới có thể biết được thực chất những lời đồn đó là như thế nào.
Tôi đi trước dẫn đường, sau khi qua cái cổng đá thì rảo bước lên trên đảo. Con đường nhỏ lát đá mà chúng tôi đang bước chân lên cũng mang màu nâu. Kiểu dáng của đèn đường hai bên đường rất kỳ lạ, cột đèn không cao, hình vẽ khắc bên trên tựa như hình vẽ các phương sĩ cổ đại dùng để cầu phúc, cầu trường sinh.
Mà chụp đèn bên trên cột đèn lại được khảm bằng đầu lâu người. Thấp thoáng xuyên qua con mắt và lỗ mũi của chiếc đầu lâu còn có thể trông thấy bên trong có một ngọn đèn. Chúng tôi thả bước rất chậm, nhưng càng đi dần lên trên, trong lòng lại càng cảm thấy ngột ngạt.
Nhất là khi đến giữa sườn núi, chúng tôi có thể trông thấy tòa cung điện đứng sừng sững trên đỉnh hòn đảo. Cung điện xếp thành một dãy dài hàng ngang, quy mô không được coi là quá rộng. Về độ dài của tòa cung điện này, áng chừng khoảng ba mươi mét, còn về độ cao thì khoảng tầm hai mươi mét.
Tuy không có vẻ huy hoàng đầy khí thế như hoàng cung thời cổ đại, nhưng vẫn mang một phong cách khác biệt. Cung điện được xây bằng đá, màu đá cũng là màu nâu giống như màu của đảo Trường Sinh, nên vô hình trung làm tăng thêm cảm giác quái dị u ám cho cung điện.
Chúng tôi tiếp tục đi lên đảo, khoảng chừng mười phút sau là lên đến đỉnh đảo Trường Sinh. Xuất hiện trước mặt chúng tôi là một khoảnh đất bằng phẳng khổng lồ. Cả khoảnh đất đều được lát đá phiến màu nâu, có cả sân luyện võ, sân dạy đạo, ở nơi chính giữa còn có không ít tượng của văn hóa Đạo giáo.
Nhưng pho tượng này trông rất kỳ lạ, đặc biệt là những pho tượng hình người. Nhìn cách ăn mặc của họ, hẳn là phương sĩ cổ đại, trong tay còn cầm pháp khí thẻ ngọc.
Bên cạnh pho tượng hình người là tượng tiên hạc. Trong văn hóa Đạo giáo, một khi xuất hiện tượng của tiên hạc và tiên đồng thì chắc chắn đây chính là đạo tràng cầu trường sinh.
Phía cuối con đường xuất hiện một chiếc cầu thang, không cao lắm, nhưng bên trên cầu thang chính là cung điện bằng đá màu nâu nọ. Thế nhưng lạ thay, cả đại điện đều vô cùng hiu quạnh, ngay cả một bóng ma cũng chẳng thấy có.
Càng là nơi hiu quạnh, tôi lại càng thấy không an tâm. Tôi hi vọng vừa lên đảo là có thể gặp được người của Linh tộc, nhưng thực tế lại ngược lại với tưởng tượng, đúng là khiến chúng tôi bất ngờ.
Lão quỷ chau mày, dò xét xung quanh rồi nhỏ giọng thầm thì: "Chẳng lẽ Linh tộc không còn người nào nữa? Sao mà chẳng thấy ai thế này?"
Lúc lão quỷ nói chuyện, tôi bèn nhìn về phía bên trái cung điện, cũng tức là chỗ những cây cột đá nhô lên khỏi mặt nước. Bên trên những cột đá chen nhau chi chít là những ngôi nhà đá màu nâu to nhỏ không đều. Con đường thông giữa mỗi một cây cột đá chính là hai sợi xích sắt khổng lồ nối song song với nhau.
Lúc đầu khi chúng tôi ở bên ngoài nhìn vào còn tưởng những cột đá này phẳng, nhưng giờ khi đứng ở góc độ này dõi mắt nhìn sang, chúng tôi mới phát hiện ra hóa ra những cột đá này không phẳng như mình nghĩ, mà là cao dần lên trên, giống như một quần thể núi non trùng điệp, có cao có thấp, có độ phân tầng hẳn hoi.
Căn nhà đá ở phía sau cùng hiển nhiên là nằm ở chỗ cao nhất, cũng được xây dựng xa hoa nhất. Thiết nghĩ người sống ở trong căn nhà đá này chắc chắn chính là vua của Linh tộc.
Chúng tôi dừng lại tại chỗ vài phút, nhưng vẫn chẳng nhìn thấy có ai. Lúc này lão quỷ mới nhìn về phía tôi, hỏi: "Sơ Cửu, giờ phải làm sao?"
Quả thật tôi cũng không có kế sách ứng phó, nhưng bây giờ dừng lại chắc chắn không phải lựa chọn lý trí nhất. Tôi lại liếc mắt nhìn về tòa cung điện bằng đá trước mặt, khẽ nói: "Chúng ta chưa quen với Linh tộc, chỉ có thể đi được đến đâu hay đến đó, nhưng nhất định phải cẩn thận một chút, dù sao thì đây cũng là sào huyệt của Linh tộc."
"Được!"
Sau khi quyết định xong, tôi bèn đi về phía cung điện, băng qua khoảnh đất, lên cầu thang đá, cuối cùng chúng tôi cũng đặt chân trước cửa cung điện bằng đá, nhưng vẫn chẳng phát hiện ra dấu hiệu của người sống.
Yên lặng quá, yên lặng đến mức khiến người ta bất an.
Mấy người chúng tôi đứng bên ngoài cửa cung điện, thấy bên trên đề biển tên "cung Trường Sinh". Lại là một cái tên gắn với hai chữ trường sinh, rốt cuộc tổ sư gia sáng lập ra Linh tộc khao khát được trường sinh đến mức nào vậy?
"Mẹ, đám người Linh tộc này chết đi đâu hết rồi!" Lão quỷ không nén nổi cơn giận, sau khi mắng một câu thì nói: "Sơ Cửu, hay là chúng ta làm loạn lên đi? Cứ thế này thì khí thế của chúng ta sớm muộn gì cũng bị áp chế mất."
"Đừng, tuyệt đối đừng!" Tôi vội vã ngăn cản lão quỷ: "Lão quỷ, tôi biết cảm giác này rất bí bách, nhưng chúng ta không thể mạo hiểm, ông quên sự kinh khủng của Linh Trường Sinh rồi. Linh Trường Sinh có lẽ không phải người lợi hại nhất của Linh tộc, thủ đoạn của ông ta còn chưa kinh khủng đến mức đó. Nếu như gặp phải người lợi hại hơn, tình cảnh của chúng ta sẽ rắc rối đấy. Lần này chúng ta đến đây không phải để khai chiến với Linh tộc, mà là để Tử Long tỉnh lại, cho nên nếu có thể tránh được thì nên tránh. Đảo Trường Sinh này lớn như vậy, hơn nữa chỉ có độc một con đường, chúng ta có thể âm thầm tìm hiểu địa hình."
"Cũng được!" Lão quỷ gật đầu, sau đó chúng tôi mới đi về phía những căn nhà đá kia. Tôi không chọn mở cửa cung Trường Sinh bởi vì tôi biết sông Minh Hà chắc chắn không thể nào có ở trong cung điện được.
Hơn nữa, nếu như chúng tôi tùy tiện mở cửa cung điện ra, nói không chừng còn có thể làm kinh động đến người Linh tộc. Đến lúc đó chỉ rước đến phiền phức không cần thiết mà thôi.
Nhưng ngay khi tôi sắp sửa đi qua đầu hồi cung Trường Sinh, từ phía những ngôi nhà đá chỗ vách núi bỗng truyền đến một luồng âm khí mạnh nghiêng trời ngả đất. Âm khí lạnh đến nỗi tôi phải rùng cả mình, đồng thời dừng bước, khẽ nhắc nhở: "Cẩn thận một chút, phía trước có biến!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận