Quả nhiên, tôi đoán đúng rồi! Thanh Long cần tới những người vẫn giữ được tấm thân trinh trắng vì muốn dùng máu trinh của họ. Máu trinh có thể tránh tà, hắn muốn dùng máu trinh để bảo vệ chúng tôi qua được bờ sông bên kia!
Người của Linh tộc, vì mục đích của bản thân mà hoàn toàn coi mạng người như cỏ rác!
Thanh Long vừa nói ra câu này, sáu bảy đệ tử Đạo môn đã thấy sợ ngay, họ nhìn Thanh Long bằng vẻ mặt khiếp đảm, như nhìn thấy tử thần vậy. Những người này bị thế lực đằng sau đẩy ra để bảo vệ tính mạng, không cần nghi ngờ gì nữa, bây giờ họ đã thành vật hy sinh!
Họ dựa vào nhau, sợ hãi đến mức cơ thể run lên bần bật, vẻ kinh hãi trên gương mặt họ là thứ mà trước đây tôi chưa từng thấy. Họ chỉ là những đệ tử Đạo môn thông thường, sợ chết, cũng là lẽ dĩ nhiên.
Ngay trong mười mấy giây ngắn ngủi khi chúng tôi đang sững sờ, đột nhiên, chúng tôi nghe thấy những tiếng nhảy "tùm tùm". Vừa nghe thấy âm thanh này, tôi vội vàng nhìn về phía mấy chiếc thuyền giấy màu trắng xung quanh.
Vừa nhìn đã thấy mấy chiếc thuyền giấy vây quanh chúng tôi nhộn nhạo hẳn lên, gợn sóng trên mặt sông không ngừng lan ra bốn phía. Thủy quỷ trên những chiếc thuyền giấy kia chưa hiện nguyên hình, bây giờ tôi cũng không dám mở thiên nhãn, chỉ có thể nhìn từng cái bóng mờ trăng trắng nhảy vào dòng sông.
Trong thoáng chốc, bè gỗ dưới chân chúng tôi tiếp tục chìm xuống dưới, không cần nghĩ cũng biết, đám thủy quỷ này muốn kéo bè gỗ của chúng tôi vào dòng sông! Bè gỗ này được buộc lại từ sáu chiếc thuyền, sức nâng cũng tăng cao lên khá nhiều.
Nhưng bị thủy quỷ trong dòng sông kéo như thế, bè gỗ cũng không còn vững vàng nữa, bắt đầu lắc lư sang trái qua phải cực kỳ mãnh liệt. Biên độ dao động rất lớn, đến độ sau vài lần lắc lư, bè gỗ bắt đầu nghiêng đi, chúng tôi đứng trên bè gỗ cũng lắc lư theo, sắp không đứng vững được nữa.
"Mau lấy máu của họ đi, mau lên!" Thanh Long phụ trách chèo thuyền, sau khi cảm nhận được điều này, hắn cũng trở nên căng thẳng, lập tức nạt nộ tôi và Dương lão thất.
Thanh Long không nhận ra thân phận của chúng tôi, còn tưởng chúng tôi là đệ tử Linh tộc.
Dương lão thất cũng đang nhìn tôi, ánh mắt của anh ta rất phức tạp, nếu không giết họ, thân phận của chúng tôi sẽ bại lộ. Nhưng bắt chúng tôi giết những người vô tội này, chúng tôi phải ra tay thế nào đây?
Nhất là khi tôi nhìn về phía mấy người đó, vẻ khiếp hãi trong mắt họ là thứ mà cả đời tôi không thể nào quên được. Tôi không thể nói được cảm giác ấy, vừa sợ hãi, khiếp đảm, vừa đáng thương...
"Cầu xin hai người, đừng giết chúng tôi, cầu xin hai người đấy! Chúng tôi không muốn chết, chúng tôi muốn sống, trong nhà tôi còn mẹ già. Nếu tôi chết đi, không còn ai đứng ra lo liệu cho bà những ngày cuối đời nữa, hu hu..." Trong đó có một người không chịu nổi, "bụp" một tiếng quỳ xuống trước mặt chúng tôi, không ngừng dập đầu cầu xin, đã vậy còn khóc rất to.
Nước mắt đàn ông không dễ rơi, đầu gối đàn ông như dát vàng, bây giờ vì muốn được sống mà họ đã hoàn toàn từ bỏ tôn nghiêm của một người đàn ông. Tôi nhìn thấy cảnh ấy mà rất khó chịu, căn bản không thể nào xuống tay được.
Ngay sau đó, những người khác cũng quỳ hết xuống, không ngừng khấu đầu cầu xin chúng tôi tha mạng. Nhất thời, ai cũng khóc ầm cả lên.
Từng tiếng khấu đầu "cốp cốp" vang lên, cái sau vang hơn cái trước. Khi họ ngẩng đầu lên, tôi thấy có người đã dập đầu đến độ trán chảy máu, máu tươi chảy dọc xuống khiến gương mặt của họ trông cực kỳ dữ dằn và đáng sợ.
Nhưng họ vẫn không ngừng lại, vẫn gắng sức dập đầu xin tha. Tôi có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng và bất đắc dĩ của họ lúc này, nếu nhảy xuống sông chắc chắn phải chết, không cần nghi ngờ gì thêm; họ muốn cầu xin Thanh Long, có lẽ vẫn còn một tia hi vọng.
Nhưng họ thật sự không hiểu gì về người của Linh tộc, Thanh Long không hề coi họ là con người, tính mạng của họ thấp hèn như con chó, thậm chí không bằng con chó.
Thanh Long thấy chúng tôi không ra tay thì lập tức nhíu mày, gằn giọng uy hiếp: "Nếu các cậu không ra tay, tôi sẽ cắt tiết của các cậu trước!"
Giọng nói này đã hàm chứa sát ý lạnh lẽo như băng, tôi thật sự không thể ra tay được, Dương lão thất thấy tôi khó xử, ánh mắt vốn phức tạp của anh ta đột nhiên trở nên vô cùng kiên định, lôi thẳng một người đang quỳ trên bè gỗ dậy.
Dao găm giắt ở thắt lưng cũng được rút ra ngay lập tức, người bị anh ta lôi lên hoàn toàn sững sờ, căn bản chưa kịp phản ứng thì Dương lão thất đã cắt cổ họng của anh ta rồi.
Đến cả cơ hội vùng vẫy cũng không có, cơ thể đột ngột co giật mạnh, đồng tử không ngừng nở to, hai tay bụm chặt lấy cổ họng. Nhưng hành động ấy chẳng hề có tác dụng gì, máu tươi vẫn không ngừng phun ra từ kẽ tay của người này.
Giãy giụa được khoảng một vài giây, cơ thể người này không còn sức lực, "rầm" một tiếng nặng nề ngã xuống, miệng không ngừng mấp máy nhưng không nói ra được câu nào, chỉ có bọt máu không ngừng ọc ra bên khóe miệng.
Dương lão thất lôi người này tới bên bè gỗ, để dòng máu ứa ra từ cổ họng tiện đà chảy xuống dòng sông!
Máu trinh vừa chảy vào dòng sông, lập tức bị nước sông hòa loãng, nhưng chiếc bè gỗ dưới chân chúng tôi đột nhiên nổi lên, nhất là những chiếc thuyền giấy xung quanh hình như cũng lùi về sau như bị điện giật.
Tôi nhìn thấy thi thể trên bè gỗ, tâm trạng rất khó chịu. Nhưng vào lúc này, tôi biết tôi không thể làm xằng làm bậy, chỉ có thể cắn chặt hàm răng, nắm đấm cũng siết đến độ kêu răng rắc.
Tôi nhẫn nhịn cơn tức này, đợi khi có cơ hội phù hợp, nhất định phải yêu cầu một lời giải thích từ Thanh Long, cho dù hắn từng cứu tôi!
Máu trinh giải quyết được nguy cơ thủy quỷ lôi bè gỗ, nhưng thuyền giấy xung quanh vẫn chưa tản đi, cứ tiếp tục bao vây chúng tôi. Chúng tôi chuyển động, chúng cũng chuyển động theo.
Nếu không nhờ máu trinh, chắc chúng đã bắt đầu đâm vào bè gỗ của chúng tôi từ lâu rồi. Nhưng lần này có Thanh Long tọa trấn, chúng cũng không dám liều lĩnh ra tay, đang chờ cơ hội.
Còn về phía mấy người còn lại, họ đã đờ đẫn cả ra, ngồi bệt xuống sàn gỗ, mặt mũi xám ngoét, máu tươi chảy ra từ vết thương do khấu đầu trên trán nhanh chóng bị nước hòa loãng.
Họ đã quên cả phản kháng, cũng không dám nhảy xuống sông. Chỉ e hi vọng duy nhất trong lòng họ bây giờ là không cần dùng đến máu của họ, chúng tôi cũng có thể vượt sông thành công.
Tốc độ chèo thuyền của Thanh Long rất nhanh, chỉ trong một chốc mà chúng tôi đã tới vị trí giữa dòng sông, cũng là khu vực nước sâu nhất. Nước càng sâu thì chắc chắn thủy quỷ tập trung càng nhiều.
Sương mù xung quanh cũng dày thêm khá nhiều, gần như chỉ nhìn thấy trong phạm vi chưa đầy một mét, hoàn toàn không quan sát được tình hình trước mặt và xung quanh. Chỉ có cảm giác từng trận gió sông lạnh thấu xương không ngừng thổi tới, lạnh đến mức tôi không thể kiềm chế nổi cơn run.
Bị gió thổi thốc như thế, tôi cũng tỉnh táo hơn nhiều, đưa mắt nhìn sang bờ bên kia, muốn nhìn thấy đường nét của thôn Ma Câu. Nhưng sương mù ở khu vực này quá kinh khủng, đến cả hình dáng của thôn Ma Câu cũng không còn thấy được nữa.
Tôi đã quá quen thuộc với con sông này, bây giờ chúng tôi còn cách thôn Ma Câu không quá xa, cùng lắm là hai mươi mét nữa. Càng đến gần thôn, lòng tôi càng thấy kích động, đồng thời cũng càng thêm phức tạp.
Tôi không biết rốt cuộc bên trong thôn Ma Câu còn bao nhiêu người sống! Trưởng thôn đã chết trong dòng sông rồi, những người khác thì sao? Phải chăng họ cũng đã chết, hay vẫn còn sống?
Nhất thời, tâm trạng tôi rối như tơ vò.
"Quả nhiên thủy quỷ tập trung hết ở chỗ này, tao phải nhìn xem, bản lĩnh của chúng mày tới cỡ nào?!" Đúng vào lúc này, Thanh Long đột nhiên hừ một tiếng.
Tôi vừa hoàn hồn kịp lúc thì chiếc bè gỗ dưới chân chúng tôi đã bắt đầu quay tròn, tuy biên độ rất nhỏ, nhưng người trên bè như chúng tôi vẫn cảm nhận rất rõ.
Tôi vội vàng nhìn xuống dòng sông, mới nhìn thoáng qua mà tôi đã sợ hết hồn, da đầu cũng tê dại!
Chỉ thấy hàng loạt thi thể mặc quần áo trắng nổi lềnh bềnh trong dòng sông, họ ngửa mặt lên trên, nhưng không hoàn toàn nổi trên mặt sông, mà vẫn chìm trong dòng nước. Quần áo của họ màu trắng, nhưng không phải màu trắng thuần khiết mà là màu trắng ngả vàng bợt bạt khi quần áo phai màu do ngâm mình trong dòng nước quá lâu.
Gương mặt của họ trắng toát như vôi, không hề nhìn thấy màu máu, nhất là đôi mắt của họ, thậm chí còn phát ra ánh sáng xanh thăm thẳm.
Tôi liếc mắt đếm sơ qua, chí ít cũng phải có hàng trăm thi thể. Những thi thể này không phải là thi thể thật sự, mà là dáng vẻ của thủy quỷ khi hiện nguyên hình. Đội quân của chúng rất chỉnh tề, đứa này nằm cạnh đứa kia, dày đặc và chi chít như những đàn cá.
Trong số đám thủy quỷ này có đủ già trẻ gái trai. Đặc biệt hơn cả là mái tóc dài của đám nữ quỷ xòe ra trong nước như cỏ dại, không ngừng dập dềnh theo gợn sóng, kinh dị và khiếp hãi không thể nói thành lời.
Chúng cứ xoay tròn xung quanh chiếc bè gỗ, dòng nước cũng chuyển động theo chúng. Nhìn theo cảnh này, tôi mới hiểu ra ý đồ của chúng, chúng muốn tạo ra một vòng xoáy dưới nước để cuốn phăng chúng tôi xuống lòng sông.
Sau khi nhìn ra được ý đồ của chúng, tôi cũng phải hít ngược một luồng khí lạnh, đám thủy quỷ này thông minh đến phát sợ!
Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, dòng nước xung quanh chiếc bè gỗ bắt đầu chảy xiết hơn, toàn bộ chiếc bè dần chuyển động theo đám thủy quỷ đang xoay tròn dưới sông, tốc độ cũng bắt đầu tăng thêm.
Đã vậy, đám thủy quỷ nằm ngửa mặt lên trời này còn nở nụ cười quỷ dị với chúng tôi, lộ ra cái miệng toàn răng trắng ởn. Đặc biệt hơn cả là đôi mắt của chúng không biết chớp, lúc nào cũng trợn trừng trừng và nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Thứ ánh sáng xanh thăm thẳm trong đôi mắt chúng khiến tôi thấy toàn thân không rét mà run, mà đợi khi tôi nhìn thấy đội quân phía sau đám thủy quỷ kia, toàn thân tôi đờ đẫn!
Bởi vì tôi nhìn thấy cha tôi ở trong số đó, khi tôi nhìn thấy ông ta, ánh mắt ông ta cũng khóa chặt vào tôi, trừng mắt nhìn tôi chằm chằm. Nụ cười trên mặt ông ta không quỷ dị, mà biến thành một loại phẫn nộ đến nhe răng nhếch miệng, bàn tay đó vẫy vẫy tôi, như thể đang nói với tôi: "Thằng con hoang, mau nhảy xuống thế chỗ tao đi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận