Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 631: Bảo Gia Xà Tiên

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Tôi biết rõ tính cách của Tử Long, chỉ cần là chuyện anh ấy quyết định thì không ai có thể làm anh ấy thay đổi! Cho dù là Diệp Chu Tinh cũng không thể thay đổi anh ấy!
Đây chính là Tử Long, Tử Long cố chấp nhưng lại cực kỳ chính nghĩa!
Vì chúng tôi, anh ấy có thể yên lặng chịu đựng tất cả, cũng có thể một mình đối diện với mọi thứ! Anh ấy làm vậy chỉ vì mong người mà anh ấy quan tâm có thể sống tốt!
Tôi không thể làm anh ấy thay đổi, cũng không thể khuyên được anh ấy! Cách duy nhất là âm thầm ở bên cạnh bảo vệ anh ấy! Anh ấy có thể chịu đựng tất cả vì tôi, tôi cũng có thể trả giá tất cả vì anh ấy!
Đời này, Lý Sơ Cửu tôi chỉ còn một người thân là anh ấy! Tình cảm giữa hai người chúng tôi đã vượt qua tình bạn và tình thân, là một tồn tại không ai có thể thay thế được!
Tôi bảo A Cẩu giấu kín chuyện này trong lòng, ngoại trừ Lỗi gia thì ai cũng không được ai biết.
Tiếp đó, tôi và A Cẩu đợi gần hai tiếng thì Dương lão thất mới vác một bao tải to trở về! Mà anh ta cũng không về một mình, tôi còn thấy có một ông lão hơn sáu mươi ở phía sau anh ta.
Ông lão này khá gầy gò, nhưng thân thể trông rất cường tráng, chẳng có dáng vẻ bệnh hoạn của người lớn tuổi. Tóc của ông ta cũng chưa trắng hết, hàm răng cũng còn tốt, chỉ hơi bị gù lưng mà thôi.
Thấy tôi quan sát ông lão này, Dương lão thất nhìn tôi với vẻ mặt bất đắc dĩ, giống như đang nói chuyện này không liên quan tới anh ta.
Tôi không để ý đến anh ta, quan trọng là chào hỏi ông lão này. Ông lão này liền mở miệng trước: "Cậu trai, tôi là ông nội của Bình An. Biết mấy cậu muốn xông vào rừng Bất Lão nên tôi cố ý đến đây xem!"
Thật ra lúc thấy ông lão xuất hiện, tôi đã đoán được thân phận của ông ta nên mới không cho Dương lão thất mở miệng giới thiệu.
Nghe ông lão tự giới thiệu xong, tôi vội vàng hỏi: "Cụ ông, Lão Thất nói ông biết chuyện trong rừng Bất Lão? Ông có thể nói rốt cuộc rừng Bất Lão này là chuyện thế nào không? Ông phải biết là trong rừng còn có một cái xác! Nếu chúng tôi không vào thì cái xác đó không thể lá rụng về cội!"
"Cậu trai, cậu đừng lừa tôi! Tôi đến đây không phải là để lấy lại cái xác trong rừng Bất Lão! Tôi đến đây là để khuyên mấy cậu từ bỏ, trở về thôi! Người chết không thể sống lại, sống sót mới là chuyện tốt nhất, không cần phải tiếp tục hy sinh vô nghĩa!" Ông lão này đúng là người khôn khéo, vạch trần luôn tâm tư của tôi.
Chỉ là câu sau của ông ta càng khiến tôi hiếu kỳ. Trước đó tôi đã cảm thấy chắc chắn ông ta biết thứ bên trong rừng Bất Lão, chỉ là ông ta không muốn hoặc phải nói là không dám nói ra.
Mà lúc này, Tử Long cũng lại đây. Nghe được lời của ông lão, anh ấy cười nói: "Cụ ông, chúng tôi đến chết còn không sợ, ông cảm thấy chúng tôi sẽ sợ cánh rừng quái dị này sao? Ông về nhà sớm đi, chắc chắn trong nhà có rất nhiều chuyện cần ông xử lý!"
Lúc Tử Long nói chuyện, tôi vẫn chú ý đến vẻ mặt của ông lão này. Lông mày ông ta cau lại tạo ra nhiều nếp nhăn, nhưng không hề có vẻ tức giận, trái lại còn có chút bất đắc dĩ.
Ông lão còn chưa kịp đáp lời, Tử Long liền nhìn về phía Dương Lão Thất: "Lão Thất, chuẩn bị đồ xong chưa?"
Dương lão thất cười hì hì, đổ bao tải trong tay ra. Chỉ thấy một lớp bột phấn màu vàng tung ra, sau đó là mùi gay mũi truyền đến.
Đương nhiên tôi có thể nhận ra mùi gì, là mùi của bột lưu huỳnh!
Dương lão thất vỗ bao tải, chắc chắn nói: "Anh Long, anh yên tâm đi! Có nhiều bột lưu huỳnh như vậy, tôi không tin những vật độc hại kia còn dám xuất hiện!"
"Tốt!" Tử Long thoả mãn gật đầu, nói: "Đi thôi, chúng ta vào thôi! Hiện tại là giữa trưa, trước khi mặt trời lặn thì chúng ta nhất định phải dụ thứ trong rừng Bất Lão ra!"
Vừa dứt lời, Tử Long chuẩn bị dẫn đầu vào trong.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ông lão vẫn còn trầm mặc lập tức hoảng hốt, vội vã ngăn cản Tử Long, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu rồi cười khổ nói: "Ôi! Mấy cậu cần gì phải cố chấp như vậy? Thứ bên trong không phải là thứ mấy cậu có thể đắc tội! Trở về đi thôi, nhân lúc còn chưa xảy ra việc gì, mau về nhà đi. Coi như là lão già này cầu xin mấy cậu!"
Có thể thấy ông lão này làm vậy chỉ vì tốt bụng. Có điều ông ta lại quên đi lòng hiếu kỳ của con người. Ông ta càng như vậy thì chúng tôi lại càng hiếu kỳ với thứ trong rừng Bất Lão.
Nhưng muốn đối phó với người có tính cách như ông lão thì thái độ không thể quá mềm mại, cũng không thể quá cứng rắn, chỉ có thể vừa đấm vừa xoa.
Ý thức được điều này, tôi bắt đầu kích thích ông lão: "Cụ ông, nói thật thì ông không cản được chúng tôi đâu! Nếu ông thật sự làm thế vì tốt cho chúng tôi, vậy thì ông hãy nói cho chúng tôi biết rốt cuộc ở trong rừng Bất Lão có thứ gì đi? Hang động mà con trai ông xảy ra chuyện còn có mười hai mươi cái xác khô, lẽ nào ông không muốn để cho bọn họ chết được rõ ràng sao?"
Câu sau của tôi đã lên giọng, gần như là quát lớn. Ông lão cũng bị tôi hét đến run người, đôi mắt của ông ta cũng trở nên mơ màng!
Hiển nhiên ông ta bắt đầu đấu tranh nội tâm.
"Cụ ông, nói cho chúng tôi biết đi! Cho dù là người hay quỷ thì chúng tôi cũng muốn tìm hiểu rõ ràng! Nếu còn không giải quyết được chuyện này thì chắc chắn hang động Phong Táng kia sẽ càng có nhiều người chết! Ông phải biết rằng hai đứa con trai của ông đều chết trong hang động Phong Táng kia, lẽ nào ông không muốn đòi lại công bằng cho họ?" Tôi lại nhấn mạnh lần nữa, ông lão đã không dám nhìn tôi nữa.
Nhưng biểu cảm trên mặt ông lão đã bắt đầu suy sụp. Ông ta lắc lắc đầu, ngồi xổm xuống đất, đưa một tay lên chống trán rồi nói: "Là tiên gia, là tiên gia chúng tôi cung phụng!"
Tiên gia?
Lúc ông lão nhắc đến tiên gia, tôi chưa kịp phản ứng lại, cuối cùng vẫn là A Cẩu giải thích cho chúng tôi: "Anh Cửu, là Bảo Gia Tiên, còn gọi là Xuất Mã Tiên! Đây là tiên gia mà thế hệ trước của Đông Bắc thích cung phụng. Bọn họ không thờ Phật Đạo, chỉ cung phụng Bảo Gia Tiên! Bảo Gia Tiên chia thành năm loại hồ, hoàng, bạch, liễu, hôi! Hồ là hồ ly, hoàng là con chồn, lại gọi là chồn Hoàng Bì Tử, bạch là con nhím, liễu là giun dài, lại gọi là rắn, cuối cùng là con chuột! Thật ra trước đó không chỉ có ngũ tiên! Ban đầu khi Tát Mãn giáo còn chưa tách ra thì cung phụng mười hai tiên gia! Nhưng phát triển đến hiện tại thì chủ yếu cung phụng ngũ tiên này!"
A Cẩu vừa giải thích, tôi đã nhớ đến trước kia bà ba Hoàng cũng thường ôm một con chồn. Con chồn đó rất thông minh, có thể hiểu được ý của bà ba Hoàng, e rằng nó cũng là Hoàng Bì Tử thành tinh!
Nhưng tà thuật mà mấy người bà ba Hoàng sử dụng thật sự có thể gọi ra tượng thần của chồn. Tạm thời gọi là tượng thần, bởi vì tượng thần được gọi ra kia quả thật có thể ngăn cản được một số ác quỷ.
Nhưng từ đầu đến cuối tôi vẫn không tin rằng chúng nó có thể thành tiên, nhiều nhất chỉ là thành tinh thôi! Cho dù là bạch hồ mắt xanh mà tôi gặp ở Bồ Tát Man, với đạo hạnh của nàng cũng chẳng thể thành tiên chứ đừng nói là những Bảo Gia Tiên này!
Sau khi nói ra bí mật này, ông lão cũng không giấu nữa: "Tôi cũng có tham dự vào chuyện năm đó. Tôi là người duy nhất sống sót! Lúc đó tôi còn nhỏ, người trong mấy thôn tụ lại, muốn đến rừng Bất Lão tìm sâm rừng và dược liệu quý báu! Vì tôi là người nhỏ nhất, bọn họ bèn để tôi ở ngoài canh chừng. Nhưng mà..."
Ông lão nói đến đây đã nghẹn ngào, dùng tay che mắt lại. Sau khi cười cười, ông ta mới nói tiếp: "Nhưng bọn họ vừa vào chưa được năm phút, tôi bèn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bọn họ! Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, mãi đến bây giờ tôi vẫn còn thường gặp ác mộng! Lúc đó tôi hoàn toàn bị dọa chết khiếp, một người chú trong thôn liều mạng lao ra, nói chúng tôi đã chọc giận tiên gia, bảo tôi mau chạy..."
"Cũng chính vì vậy, tôi mới giữ được cái mạng này! Rừng Bất Lão là cấm kỵ của vùng chúng tôi, chỉ cần là người ở thôn xung quanh thì không ai dám vào! Tôi nhắc nhở hai đứa con trai mình rồi, bảo chúng không nên tới, không nên tới! Nhưng bọn chúng vẫn lén lút đến, kết quả hại bản thân mất mạng! Nếu không phải gặp được mấy cậu, e rằng Bình An cũng sẽ lành ít dữ nhiều!"
Có thể thấy được ông lão này vẫn là một người rất kiên cường, mất hai đứa con trai thì ông ta vẫn không khóc. Thân hình gầy gò kia kiên cường hơn hẳn sự tưởng tượng của chúng tôi.
Tôi đang nhìn Tử Long, muốn nghe ý kiến của anh ấy.
Tử Long khẽ cau mày, phân tích: "Sơ Cửu, Bảo Gia Tiên mà bọn họ nhắc đến hiển nhiên là năm loại động vật thành tinh! Mà trong rừng Bất Lão toàn là rắn độc, không chừng trong đây chỉ là một con rắn đã thành tinh mà thôi. Rắn không thành tiên được, nhiều nhất là có thể hóa thành rồng! Dựa vào đạo hạnh của hai người chúng ta, muốn đối phó một con rắn thành tinh thì cũng không phải là một vấn đề lớn!"
Trong lòng tôi cũng nghĩ như vậy, trước đó tôi còn sợ rằng trong rừng Bất Lão này có người. Thế nhưng bây giờ xem lại thì chỉ là một con rắn thành tinh mà thôi.
Trảm yêu trừ ma chính là trách nhiệm của chúng tôi. Bỏ qua điều này thì tôi cũng muốn xem thử sức mạnh của Bảo Gia Tiên Đông Bắc!
Thấy chúng tôi không có ý rời đi, ông lão cũng không khuyên chúng tôi nữa. Ông ta vác cái xác trên đất lên, nói một câu bảo trọng rồi cõng cái xác kia đi!
Đợi ông ta đi rồi, Tử Long bắt đầu sắp xếp: "Một mặt của rừng Bất Lão này giáp với nước, một mặt giáp với núi, một mặt khác thì trống, cũng chính là lối ra! Lại thêm lối đi trước mắt chúng ta thì vừa vặn là hai con đường. Sơ Cửu, em và A Cẩu cùng đi cửa trước, anh và Lão Thất bọc đánh từ cửa sau!"
"Cũng được, vậy hai người cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng gặp phải chuyện bất trắc!" Tôi căn dặn cẩn thận, A Cẩu bèn chia bột lưu huỳnh thành hai túi.
Mỗi người chúng tôi vác một túi bột lưu huỳnh. Sau khi chia đường, tôi và A Cẩu tiến vào rừng Bất Lão trước...

Bình Luận

0 Thảo luận