Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 396: Thợ nâng quan

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Tiệm quan tài Tam Thập Lý? Tôi nhìn thấy trên lá cờ viết mấy chữ lớn này, trong lòng chợt hẫng một nhịp.
Tôi nhớ sư phụ Tiêu Dao Tử từng nói với tôi và Tử Long, trên đời có một loại tiệm quan tài chuyên làm cho người đột tử hoặc thối rữa.
Hơn nữa bọn họ còn làm quan tài cho trẻ nhỏ, nhất là những đứa bé vừa ra đời chưa được bao lâu đã chết yểu. Chúng tôi đều biết người đột tử hoặc trẻ con chết oan đều có oán khí rất nặng, chết rồi rất dễ biến thành ác quỷ.
Điểm quan trọng nhất là bình thường trẻ con sẽ không dùng quan tài, bởi vì còn nhỏ tuổi, nếu dùng quan tài để chôn cất trái lại sẽ giảm âm thọ của chúng. Tất cả đều được chôn cất một cách tùy ý, sau đó mời đạo sĩ về siêu độ.
Nghe nói thợ quan tài luôn có kiêng kỵ của riêng mình, không làm cho trẻ con, không làm cho kẻ ác, không làm cho người chết vào ngày kết hôn. Mà tiệm quan tài thế này lại ngược lại.
Nghe nói quan tài bọn họ làm ra có thể hóa giải oán khí của người chết. Hơn nữa những người chết không giống nhau thì quan tài cũng được làm ra khác nhau. Không chỉ có vậy, quan tài mà thợ quan tài có bản lĩnh làm ra còn có thể thay đổi số mệnh của người nhà này.
Nhưng tiệm quan tài thế này gần như đã biến mất, chúng còn bí ẩn hơn nhà trọ tử thi nhiều. Hơn nữa là truyền xuống từng đời, chỉ cần là con trai sinh ra từ nhà đó sẽ kế thừa tiệm quan tài Tam Thập Lý này.
Vốn dĩ tôi cho rằng tiệm quan tài kiểu này từ lâu đã không còn nữa, không ngờ lại may mắn gặp được nó trong nơi rừng sâu núi thẳm này.
Tôi đang hồi tưởng thì Dương lão tam nói thầm: "Anh Cửu, nếu xét lại thì người trong tiệm quan tài này cũng coi như người cùng nghề với chúng ta. Nhưng mà bọn họ đóng cửa không chịu ra gặp thế này có phải là quá thất lễ không?"
Tôi khẽ lắc đầu, giải thích cho bọn họ nghe: "Bình thường tiệm quan tài kiểu này đều không giao tiếp với người ngoài, bọn họ có mạng lưới liên lạc cố định. Nhất là những đạo sĩ làm tang sự, nếu gặp phải người đột tử, không đủ đạo hạnh, không có cách nào siêu độ thì sẽ đến nơi này mua quan tài chôn cất người chết. Bọn họ làm việc rất âm thầm và bí ẩn, đoán chừng là không muốn giao tiếp với chúng ta! Hơn nữa mấy anh nhìn lá cờ này đi!"
Tôi nói vậy, bọn họ bắt đầu nghiêm túc quan sát, thế nhưng giống như vẫn không nhìn ra được gì nên lại gần xem tiếp. Vừa đến gần cái cây xiêu vẹo treo lá cờ, bọn họ lập tức nhíu mày: "Anh Cửu, lá cờ này làm bằng da người, hơn nữa chữ trên đó như viết bằng máu vậy, còn có mùi máu tanh nữa!"
Thấy bọn họ đã nhìn ra, lúc này tôi mới cười cười, nói: "Bọn họ dùng da người làm cờ, dùng máu tươi tỏ rõ thân phận, là muốn nói cho chúng ta biết bọn họ là tiệm quan tài bí ẩn kia, cũng chính là tiệm quan tài Tam Thập Lý này. Tiệm quan tài này không phải là tiệm quan tài bình thường, người bên trong đều là thợ có bản lĩnh!"
Bọn họ nghe mà mặt nghệt ra, chỉ coi tiệm quan tài Tam Thập Lý này là một tiệm quan tài bình thường. Sau khi tôi giải thích rõ, bọn họ mới hiểu ra.
"Anh bạn, xin mau chóng rời đi! Đều là người trong nghề, mong rằng hãy tôn trọng lẫn nhau!" Chúng tôi còn đang nói chuyện, người bên trong lại bắt đầu cất tiếng đuổi khách.
Giọng điệu của người nọ cũng khá lịch sự, tôi ôm quyền nói vào trong cửa: "Tôi không có lòng xúc phạm, chỉ là gấp rút lên đường nên lúc này mới muốn tìm một chỗ để nghỉ chân. Nếu chủ nhà có việc không tiện thì chúng tôi đi ngay đây!"
Tôi vừa dứt lời, người bên trong lại nói một câu: "Mọi người đều là người cùng nghề, lẽ ra tôi nên nhiệt tình chiêu đãi. Chỉ là gần đây quả thật bất tiện, mong rằng anh bạn không để trong lòng. Nếu còn có cơ hội thì tôi chắc chắn sẽ mở rộng cửa lớn, bày rượu chiêu đãi nồng hậu để nhận lỗi hôm nay! Anh bạn cứ đi về phía nam, khoảng mười dặm nữa sẽ có nhà dân!"
Tôi giọng điệu của người này thì thấy không đúng lắm, nghe như có ý than thở, chắc là gặp phải chuyện phiền phức gì đó.
Tôi ngẩn ngơ, mở lời thăm dò: "Cảm ơn tâm ý của chủ nhà, có điều tôi nghe ý của chủ nhà thì chắc là đang gặp phải chuyện phiền phức gì đúng không?"
Tôi vừa mở lời, bên trong tiệm quan tài liền không có âm thanh gì nữa. Qua khoảng một hai phút sau, người kia mới thở dài một hơi, đáp: "Không giấu gì anh bạn, chúng tôi quả thật đã gặp phải chuyện phiền phức! Đây là tiệm quan tài Tam Thập Lý cuối cùng trên đời này, có lẽ qua lần này, tiệm quan tài Tam Thập Lý sẽ hoàn toàn biết mất!"
Từ trong giọng nói của người này, có thể nghe ra bọn họ đang gặp phải chuyện gì khó giải quyết lắm, hơn nữa còn liên quan đến chuyện sống còn.
Tôi cảm thấy nghi hoặc trong lòng, chẳng lẽ còn có người muốn đối phó với tiệm quan tài này hay sao? Hiện tại rất nhiều thứ trong Đạo môn đều đã biến mất, nhất là một số kỹ thuật cổ xưa gần như đã không còn thấy được nữa.
Tôi cảm khái trong lòng, nói: "Chủ nhà, chúng tôi là người tu đạo. Giống như lời anh nói, chúng ta vốn là người cùng nghề. Có nghĩa là một phương gặp nạn thì tám phương trợ giúp. Tuy rằng đạo thuật của chúng tôi thấp kém, nhưng nếu như chủ nhà tin tưởng chúng tôi thì chúng tôi bằng lòng ra tay giúp đỡ hết sức mình!"
Tôi nói xong, bên trong lại trở nên trầm mặc. Hơn nữa thời gian trầm mặc rất dài, qua mấy phút rồi mà bên trong vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Dương lão tam nhíu mày, lên tiếng: "Anh Cửu, xem ra bọn họ không tin chúng ta. Nếu không chúng ta rời đi thôi."
Tôi không tỏ thái độ, vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn của tiệm quan tài Tam Thập Lý. Lại đợi thêm mấy phút, bên trong vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, ngay cả tiếng nói cũng chẳng có.
"Xem ra bọn họ vẫn không muốn tin tưởng chúng ta rồi!" Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Đi thôi!"
Lúc gần đi, tôi lớn tiếng hô lên: "Chủ nhà, đây là tiệm quan tài Tam Thập Lý cuối cùng. Cố gắng bảo vệ nó nhé, đừng để nó biến mất. Biến mất rồi thì không còn nữa đâu! Đã mạo phạm rồi, cáo từ!"
Nói xong, tôi xoay người rời đi. Thế nhưng vừa xoay người, tôi lập tức nghe thấy tiếng cọt kẹt mở cửa.
"Anh bạn, xin dừng bước!" Cùng lúc đó, người kia cũng gọi chúng tôi lại. Tôi quay đầu thì thấy một ông lão đang đứng ở giữa cánh cửa.
Ông lão này chừng sáu mươi tuổi, trên mặt có vết lốm đốm của người già, mặc áo Tôn Trung Sơn kiểu cũ, trên đầu còn đội một cái mũ tròn. Dáng người của ông ấy rất gầy, lưng còng, tay chống một cây gậy ba toong đầu rồng.
Tuy rằng nhìn ông ấy có vẻ già nua, thế nhưng bước chân vẫn rất vững vàng. Lúc đi về phía chúng tôi, ông ấy bước rất vững, không hề loạng choạng.
Vừa nhìn liền biết là người biết võ, chắc chắn lúc còn trẻ công phu trên chân cũng không kém!
"Anh bạn, có thể vào tiệm nói chuyện không?" Ông lão ra hiệu mời chúng tôi vào. Tôi lập tức đáp lại, cũng làm ra động tác mời, sau đó hai người chúng tôi đồng thời tiến vào trong.
Tiến vào tiệm rồi thì lập tức có một cảm giác rất ngột ngạt. Ngọn đèn trong nhà rất mờ, hơn nữa trần nhà cũng thấp, có cảm giác như ngẩng đầu lên là đụng vào luôn vậy. Hơn nữa toàn bộ tiệm không có cửa sổ, ở lâu thêm một lúc thì cảm giác ngột ngạt kia lập tức kéo tới.
Ở chính giữa tiệm bày một cái bàn bát tiên cổ xưa, trên vách tường xung quanh treo xà và dây thừng. Mà ở góc khuất bên trái tiệm đặt không ít cái ghế tròn. Loại ghế này hẳn là do cưa gỗ xuống rồi làm ra nên hình dạng không giống nhau.
Nhưng mặt ghế được mài rất trơn, xem ra đã có từ lâu rồi.
Tôi không thấy quan tài trong tiệm này, càng không nhìn thấy bất kỳ thứ gì liên quan đến việc làm quan tài, trông nó chỉ như một căn nhà bình thường, hoàn toàn khác xa với tiệm quan tài Tam Thập Lý trong truyền thuyết!
Có điều tiệm rất dài, bên trong hẳn có rất nhiều căn phòng. Nhưng điều kỳ lạ là ngoại trừ ông lão này thì chúng tôi cũng không nhìn thấy ai khác nữa.
Sau khi mời chúng tôi ngồi xuống, ông lão này bắt đầu rót cho mỗi người chúng tôi một ly nước, tiếp đó mới tự giới thiệu: "Anh bạn, tôi tên là Chung Càn, là chủ của tiệm quan tài Tam Thập Lý này, không biết nên xưng hô với mọi người thế nào?"
Sau khi giới thiệu tên mình xong, tôi mới bắt đầu hỏi thăm: "Bác Chung, theo tôi được biết các tiệm quan tài thế này sẽ không có kẻ thù. Hơn nữa người tu đạo cũng rất kính trọng mọi người. Có điều lúc nãy tôi nghe giọng điệu của bác siống như đã gặp phải chuyện gì đó rất khó giải quyết?"
"Đúng đấy!" Bác Chung gật đầu bất đắc dĩ, nói: "Anh bạn nói không sai, chúng tôi không có kẻ thù, người trong Đạo môn cũng sẽ nể mặt chúng tôi. Chuyện chúng tôi gặp phải lần này là đồng nghiệp của tôi xảy ra chuyện."
"Ồ?" Nghe đến đây, tôi lập tức nổi hứng thú. Nhưng tôi không vội hỏi bác Chung. Chỉ thấy ông ấy uống một hớp nước rồi nói tiếp: "Nếu anh bạn biết tiệm quan tài Tam Thập Lý của chúng tôi, nói vậy cũng biết việc chúng tôi làm ngày thường không giống với tiệm quan tài bình thường. Nhưng có lẽ anh bạn không biết một điều, ngoại trừ thợ làm quan tài thì trong tiệm chúng tôi còn có một nghề nghiệp khác, đó là thợ nâng quan! Chúng tôi làm, bọn họ phụ trách nâng! Có điều quan tài bọn họ nâng không phải là quan tài bình thường, mà là hung quan. Cửu Long quan, thậm chí là Đế Vương quan! Món nghề này của chúng tôi đã truyền thừa được mấy trăm năm, trước kia cũng từng rạng danh. Phàm là bậc đế vương muốn nâng quan tài thì đều là do thợ nâng quan của chúng tôi tự mình nâng vào. Chỉ tiếc sau khi nâng vào trong thì không thể sống sót ra ngoài! Tính ra, chúng tôi đã dùng cái chết để bảo vệ vinh quang của mình!"
Vừa nghe nói đến thợ nâng quan, tôi bất giác nghĩ đến một điều, hỏi: "Bác Chung, theo lời của bác thì chẳng lẽ thợ nâng quan của tiệm đã xảy ra chuyện?"

Bình Luận

0 Thảo luận