Sau khi ba tên mặc áo bào đen của Linh tộc lựa chọn tự sát, tôi đặt hết hy vọng cuối cùng vào ba con thuyền nhỏ màu đen nằm bên bờ biển. Trong lòng thầm nghĩ, bọn chúng có thể chèo thuyền đạp sóng đến đây, vậy chúng tôi cũng có thể chèo thuyền đi tìm hang ổ của Linh tộc!
Lúc tôi đi giải cứu lão quỷ, người nuôi thi Lạc vốn đang giúp đỡ bỗng đứng sững tại chỗ. Tôi còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy đầu anh ta ngửa lên, đôi đồng tử màu xám kia lần nữa xuất hiện và dần dần mở rộng, cuối cùng hoàn toàn biến thành một khoảng xám xịt.
Tôi cũng nhìn thấy hai con quạ đen huyết đồng trong mắt anh ta, mỗi lần Lạc xuất hiện tình trạng như vậy, chứng tỏ quạ đen huyết đồng của anh ta đã phát hiện ra điều gì đó bất thường. Gặp phải trường hợp này, tôi không dám làm phiền anh ta, mà tranh thủ giải cứu cho lão quỷ và những ngư dân khác.
Những ngư dân kia đã bị dọa cho chết khiếp, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, bọn họ quỳ phịch xuống trước mặt tôi khóc lóc cảm kích nói: "Cám ơn... cám ơn cậu đã cứu mạng!"
"Mọi người mau đứng lên đi, không sao rồi, nhanh chóng trở về nhà thôi, người nhà còn đang chờ mọi người đó, sau này tuyệt đối đừng tham lợi nhỏ nữa. Không có gì... quan trọng hơn mạng sống cả!" Tôi vừa đỡ mọi người dậy, vừa dặn dò.
Bây giờ những người này đã không còn chủ kiến gì nữa, sau khi rối rít gật đầu liên tục thì quay người bỏ chạy ra ngoài. Nhưng bọn họ vừa chạy đi, Lạc bỗng nhiên mở mắt, lập tức hét lớn: "Đừng ra ngoài, mau trốn đi!"
Lạc vừa hét lên, mấy người ngư dân giật mình sững lại, không dám tiến cũng không dám lùi, ánh mắt bối rối nhìn Lạc, sau đó lại nhìn tôi, dường như đang chờ tôi đưa ra quyết định hộ.
Tôi còn đang khó hiểu, Lạc quay sang nói: "Sơ Cửu, Chủ nhân đang ở dưới chân núi, cô ấy gặp phiền toái rồi!"
Lạc nói nhanh rồi nhặt loan đao dưới đất lên xông ra ngoài. Anh ta vừa đi, tôi vội vàng sắp xếp cho mấy người ngư dân đang hoảng sợ bất lực: "Mọi người mau trốn vào trong miếu Hải Thần đi, bạn của tôi cũng ở trong đó, phiền mọi người chăm nom một lúc, chờ tôi quay lại mọi người hãy rời đi!"
Mấy người ngư dân ra sức gật đầu như gà mổ thóc, quay lại chạy vào trong miếu Hải Thần. Sau khi sắp xếp cho bọn họ xong, tôi mới đuổi theo Lạc. Lúc này mưa bão đã ngừng, hình như có liên quan đến sức mạnh thủy triều.
Những vì sao cùng vầng trăng tròn lần nữa xuất hiện trên bầu trời đêm tối đen như mực, toàn bộ đảo Trường Sinh lại được ánh trăng bao phủ. Thủy triều vốn dĩ dâng lên tận bờ cát cũng bắt đầu rút xuống.
Khi tôi đuổi tới bờ biển thì vừa đúng lúc trông thấy Lý Tiêu Vũ và Lạc đang bị ba tên áo đen bao vây. Lúc đầu tôi không nhận ra ba kẻ áo đen đó, tới gần hơn mới phát hiện ra chúng chính là Câu Hồn Đoạt Phách!
Còn một tên khác tôi chưa từng gặp, nhưng chắc chắn không phải chủ nhân của bọn chúng!
Không ngờ bọn chúng đã âm thầm đuổi theo tới đây, mục đích bọn chúng đến đây, nhất định là không muốn tôi loại trừ sức mạnh tà ác bên trong cơ thể Tử Long rồi!
Thấy tôi xuất hiện, Câu Hồn Đoạt Phách nhìn về chỗ tôi cười lạnh rồi nói: "Lý Sơ Cửu, lâu rồi không gặp!"
"Đúng là lâu rồi không gặp! Nhưng ta chưa bao giờ quên các ngươi, ngày đêm luôn nghĩ làm thế nào để giải quyết được các người!" Tôi lạnh lùng đáp lại.
Thấy tôi xuất hiện, ba người bọn chúng không tiếp tục bao vây Lý Tiêu Vũ và Lạc nữa. Tôi đi vào giữa bọn họ, hỏi Lý Tiêu Vũ trước: "Tiêu Vũ, sao rồi?"
Lý Tiêu Vũ mỉm cười: "Sơ Cửu, tôi không sao, hai ngày nay tôi không ra mặt là muốn tìm ra kẻ biết được mọi hành tung của chúng ta."
Lý Tiêu Vũ nói đến đây chợt dừng lại, đánh mắt nhìn về phía tên mặc áo đen đứng giữa Câu Hồn Đoạt Phách, sắc mặt có phần thương xót, lại càng kỳ lạ hơn khi hỏi tên kia: "Tử Long tốt với cô như vậy, mà cô thật sự nhẫn tâm làm hại anh ấy sao? Cô có biết, khi hôn mê anh ấy vẫn luôn gọi tên cô không?"
Lý Tiêu Vũ vừa nói thế, tôi chợt hiểu ra. Tên mặc áo đen mà cô ta đang chất vấn không phải ai khác, chính là Diệp Chu Tinh.
Diệp Chu Tinh biết thân phận mình đã bại lộ, dứt khoát gỡ mặt nạ ra. Cô ta vừa tháo mặt nạ xuống, gương mặt xinh đẹp lộ ra, vẫn là dáng vẻ lạnh băng khi trước.
"Tại sao phải làm như vậy?" Lúc cô ta nhìn sang, tôi buột miệng hỏi.
Diệp Chu Tinh khẽ lắc đầu đáp: "Tôi làm như vậy cũng là để bảo vệ Tử Long. Phân thân của Ma Vương quá mạnh, các người không phải là đối thủ của hắn. Tôi chỉ còn cách hợp tác với hắn, hắn mới tha cho anh ấy. Dù Tử Long có biến thành con rối của Ma Vương hay không, tôi cũng chỉ muốn giữ anh ấy lại kề bên. Kể cả anh ấy không nhận ra tôi, tôi cũng muốn anh ấy tiếp tục sống cùng mình. Thứ mà Diệp Chu Tinh muốn, không ai có thể đoạt đi được. Cho dù anh ấy không thể trở thành người nổi bật xuất chúng, tôi cũng phải tạo cho anh ấy một gia đình hoàn chỉnh!"
Không biết tại sao khi nghe Diệp Chu Tinh nói những lời này, trong lòng tôi có cảm giác đau lòng khó tả. Tôi biết tính Diệp Chu Tinh, cô ta là một kẻ yêu hận cực đoan, hơn nữa còn là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, yêu Tử Long cũng là vì cô ta không thể khống chế được anh ấy!
Nhưng tôi không ngờ, để bảo vệ Tử Long, cô ta lại lựa chọn hợp tác với phân thân của Ma Vương. Cách này thật sự quá ngu xuẩn, cũng quá sức cực đoan, nhưng nghĩ kỹ lại, tính cách của cô ta và Tử Long thật sự quá giống nhau!
Bọn họ đều thích giấu đi tâm sự, âm thầm trả giá, lặng lẽ bảo vệ người mình muốn bảo vệ. Bất kể người ngoài có hiểu lầm thế nào, cái giá phải trả lớn bao nhiêu, bọn họ cũng tuyệt đối không lùi bước!
"Hài!" Nghĩ đến đây, tôi không nén được thở dài: "Diệp Chu Tinh ơi Diệp Chu Tinh, tôi vẫn luôn nghĩ rằng chị là một người phụ nữ thông minh, nhưng tại sao lại đi làm chuyện ngu ngốc như vậy? Chị biết trong lòng Tử Long có chị, nhưng lại cứ cố tình không hiểu cho sự trọng tình trọng nghĩa của anh ấy! Đối với anh ấy, anh em và người yêu đều quan trọng như nhau, tại sao chị lại không lựa chọn đứng bên cạnh anh ấy, cùng anh ấy đối mặt với khó khăn. Tình yêu của chị quá ích kỳ, chỉ muốn một mình chiếm lấy Tử Long. Chị cũng biết anh ấy là người xuất chúng, anh ấy không sống vì một mình mình, mà còn vì các anh em và cả muôn dân trăm họ. Chính vì chị quá ích kỷ... nên mới mất đi!"
Vốn dĩ tôi còn muốn nói, điều khác biệt lớn nhất giữa chị ta và Lý Tiêu Vũ, chính là Lý Tiêu Vũ yêu Tử Long, nhưng trước giờ cô ta chưa từng nghĩ muốn chiếm hữu anh ấy. Cô ta biết trên vai Tử Long còn gánh nặng và trách nhiệm, thế nên mới lựa chọn cùng Tử Long hoàn thành việc nghĩa quyết không chùn bước.
Có lúc thậm chí tôi cảm thấy một Diệp Chu Tinh trải qua sóng to gió lớn lại không bằng một Y Y đơn thuần thiện lương mà hiểu chuyện.
"Hừ!" Nào ngờ, Diệp Chu Tinh hừ lạnh một tiếng, mỉa mai đáp lại: "Lý Sơ Cửu, cậu có tư cách gì mà nghi ngờ tôi, Tử Long biến thành bộ dạng như hôm nay, còn không phải do cậu ban tặng hay sao? Tôi chỉ hối hận lúc đó ở núi Miêu Vương không giết quách cậu đi, nếu cậu chết rồi, Tử Long sẽ không quay đầu, cũng không bị cuốn vào phân tranh giữa Đạo giáo và Ma Vương. Vì cậu, Tử Long đã không ít lần suýt mất đi cả tính mạng, anh ấy không cảm thấy đau đớn, nhưng tôi đau lòng. Vì cậu, anh ấy nhận lấy tất cả nỗi đau, còn cậu thì sao, cậu đã làm được gì cho anh ấy chưa?"
Diệp Chu Tinh giận dữ nói, tôi biết tôi không có cách nào khuyên nhủ, chỉ đành nhìn vào mắt chị ta, nặng nề đáp: "Vì Tử Long, tôi có thể không cần cái mạng này, đây chính là tình cảm anh em mà chị luôn khinh thường! Nhưng nực cười thay, chị có thể chấp nhận Tử Long, nhưng lại không chấp nhận được tình nghĩa của anh ấy đối với các anh em!"
"Đủ rồi! Im đi!" Diệp Chu Tinh lạnh lùng ngắt lời tôi: "Lý Sơ Cửu, dù cho các cậu có cố gắng thế nào, cuối cùng cũng không thể là đối thủ của phân thân Ma Vương được đâu. Tôi không thể để cậu hại chết Tử Long, chỉ cần anh ấy còn sống, phân thân Ma Vương sẽ có thể hồi phục cho anh ấy lại như cũ. Ở cùng với cậu, sớm muộn gì cũng bị cậu hại chết mà thôi!"
Nghe Diệp Chu Tinh nói những lời này, tôi không nhìn được bật cười thất thanh, nhưng tiếng cười không hề sảng khoái mà chứa đầy sự thất vọng cùng khó chịu. Tôi thật sự đã nhìn nhầm Diệp Chu Tinh rồi, kẻ ích kỷ như vậy sao có thể xứng với Triệu Tử Long đầu đội trời chân đạp đất?!
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ nói: "Diệp Chu Tinh, có rất nhiều chuyện chị còn chưa từng nếm trải, chưa từng cố gắng, vậy làm sao biết được là không có hy vọng? Đám người chúng tôi đúng là rất ngu ngốc, cuộc sống yên ổn không thích lại cứ phải lựa chọn đấu tranh với cái ác, tự chuốc lấy diệt vong. Nhưng chúng tôi là người tu đạo, chúng tôi là đạo sĩ chính tông của Hoa Hạ, nếu đến cả chúng tôi cũng không đứng ra ủng hộ chính nghĩa, vậy còn ai có thể bảo vệ được người nhà chúng tôi cùng với chúng sinh Tam giới đây?!"
Diệp Chu Tinh không phản bác, nhưng ánh mắt chị ta nhìn tôi vẫn tràn đầy thù địch. Trong lòng tôi đã rõ, chị ta coi tôi là kẻ đầu sỏ hại Tử Long rồi.
"Diệp Chu Tinh, người gửi thư cho tôi nói Thạch Minh Thánh Hàm vẫn còn sống là chị phải không?" Lúc này tôi rất bình tĩnh, không hề giận dữ, cũng không có chút mất mát nào. Bởi vì đối với Diệp Chu Tinh, lòng tôi đã hoàn toàn nguội lạnh.
Diệp Chu Tinh không tỏ thái độ gì, không phủ nhận cũng không thừa nhận, tôi nói tiếp: "Chị làm như vậy là để dẫn dụ Vương Lỗi đến Âm Dương đạo ở Nhật Bản. Chị biết người lợi hại nhất bên cạnh tôi là Vương Lỗi, chỉ cần Vương Lỗi không ở bên, Câu Hồn Đoạt Phách sẽ có khả năng đối phó lại tôi. Nếu như tôi chết, sẽ không ai cứu được Tử Long nữa. Đến lúc đó, Tử Long sẽ hoàn toàn bị sức mạnh tà ác trong cơ thể chiếm lấy, chờ đến khi anh ấy mở phong ấn địa ngục Cửu U, Minh Vương sẽ bị cắn nuốt, tôi nói không sai chứ?"
"Ha ha! Không sai, Lý Sơ Cửu, ngươi nói đúng lắm!" Câu Hồn nở nụ cười nghiền ngẫm, khoanh tay trước ngực nói: "Lý Sơ Cửu, chỉ có điều ngươi đã để sót mất một điểm. Bọn ta không chỉ lừa Vương Lỗi đi tới Âm Dương đạo Nhật Bản, mà còn thông báo cho Thiên Quân của Âm Dương đạo. Âm Dương đạo đã sớm bố trí thiên la địa võng chờ hắn ta, e là hiện giờ hắn đã trở thành hồn ma dưới lưỡi đao của Âm Dương đạo từ lâu rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận