Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 234: Anh ấy chưa chết

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Lần này xông vào Âm tào Địa phủ, tôi đã lường trước tới tình huống xấu nhất. Tôi chỉ không ngờ rằng, còn chưa vào tới điện Diêm Vương gặp Diêm Vương gia thì Phán Quan đã ra mặt!
Nghe những lời tôi nói, Phán Quan hầm hầm giận dữ, đôi mắt mở to như chuông đồng, trừng trừng nhìn tôi, cây bút trong tay Phán Quan chỉ thẳng, miệng quát: "Lý Sơ Cửu, lá gan ngươi đúng là to thật đấy! Ngay giữa Âm tào Địa phủ mà ngươi cũng dám huênh hoang như vậy, ngươi thực sự cho rằng bổn Phán Quan không làm gì được ngươi hay sao? Bổn Phán Quan muốn ngươi chết, ngươi tuyệt đối không sống được quá canh ba!"
"Ha ha!" Tôi cười nhạt, phản bác lại: "Phán Quan, tôi không cố ý tỏ ra huênh hoang giữa chốn Âm tào Địa phủ. Nhưng ngài đừng quên Âm tào Địa phủ cũng là nơi Đạo giáo lập nên và cùng cai quản. Tôi là chưởng môn phái Huyền Chân, nếu ngài làm căng, tôi cũng chẳng phải người sợ phiền phức!"
Lời vừa dứt, tôi cắm phập thước Trấn Hồn xuống nền đất của con đường Hoàng Tuyền. Vừa cắm xuống đất, thước Trấn Hồn đã phát ra một luồng ánh sáng dịu nhẹ. Luồng sáng dần lan ra, đám âm binh đang vây lấy tôi nhất loạt lùi sau mấy bước, không ai dám xông lên.
Mà loài hoa bỉ ngạn mọc hai bên đường Hoàng Tuyền, sau khi bị pháp lực của thước Trấn Hồn lan tới đã héo khô mất một mảng lớn.
Tay kia tôi vẫn cầm đại ấn Huyền Chân, tôi quát to: "Đây là tín vật chưởng môn của tôi, hôm nay dù có là tổ sư gia đến, sợ là cũng sẽ bảo vệ tôi thôi!"
"Ngươi... đúng là tìm đường chết!" Hắc Vô Thường nhìn tôi, ánh mắt phừng phừng lửa giận, cái lưỡi dài ngoằng thò ra thụt vào, trông như sắp bị cắn trúng.
Thấy tôi tỏ thái độ dứt khoát muốn ở lại Âm tào Địa phủ, Phán Quan vẫy tay cho Hắc Vô Thường dừng lại, rồi mới trừng mắt hỏi tôi: "Lý Sơ Cửu, phen này ngươi đại náo Địa phủ, rốt cuộc là vì chuyện gì? Nếu vô cớ làm càn, bổn Phán Quan sẽ gạch tên ngươi khỏi sổ sinh tử ngay tức khắc! Nói!"
Ma quỷ cũng là do người mà ra, bất kể là Diêm Vương gia hay Phán Quan, họ đều còn giữ được bản tính giảo hoạt của con người. Tôi mà cứ cố xông tới, dĩ nhiên họ cũng chẳng có lợi lộc gì. Hơn nữa, nếu tôi thực sự gây ra chuyện gì ở chốn Địa phủ, họ cũng không tiện bề ăn nói với Diêm Vương gia.
Vì lí do đó nên Phán Quan mới xuống nước hỏi tôi như vậy, làm người không thể được đằng chân lân đằng đầu, Phán Quan đã cho tôi bậc thang để bước xuống, tất nhiên là tôi cũng nên biết điều mà bước xuống thôi. Nhưng tôi cũng thể hiện rõ thái độ của mình, đáp một cách cứng rắn: "Lần này tôi tới chỉ muốn hỏi sự sống chết của một người! Anh ấy là người trong Đạo môn, chúng tôi đã cùng nhau trảm tà diệt quỷ, trừ ma vệ đạo, không làm bất cứ điều gì tổn hại đạo lí. Anh ấy tự nguyện hi sinh bản thân để cứu người, nhưng đêm nào anh ấy cũng về báo mộng cho tôi, không đêm nào mà tôi có thể yên giấc. Ngài nói xem, tôi có nên làm chút gì cho anh ấy không? Ít nhất cũng phải điều tra xem anh ấy sống chết ra sao không?"
Chắc chắn Phán Quan là người thông minh, ông ta trông rất giống sư gia trong huyện nha thời xưa. Văn nhân dĩ nhiên là nhu nhược, nhát gan, gặp mấy kẻ ngang ngược bất cần, ông ta cũng biết rằng nên đối đãi mềm mỏng, hơn nữa còn không để mất đi sự uy nghiêm của mình.
Muốn gạch tên tôi khỏi sổ sinh tử, cũng chỉ là trò hù dọa mà thôi. Dù ông ta có là Phán Quan cũng không dám tùy tiện quyết định sống chết của con người.
"Nói vậy tức là các ngươi quả thực có trừ ma vệ đạo, thế thì cũng có thể dung thứ được!" Thấy tôi nương theo lối đi được vẽ ra, Phán Quan cũng biết điểm dừng, hỏi: "Nói đi, kẻ đó tên gì?"
Thấy ông ta hỏi vậy, tôi vội vàng nói ra tên của Vương Lỗi, "Anh ấy tên Vương Lỗi, chết tại làng chài ven tỉnh G, tuổi tác, nguyên quán không rõ!"
"Vương Lỗi?" Phán Quan lầm bầm, sau đó chiếc bút Phán Quan vung lên, sổ sinh tử mở ra, bắt đầu lật qua từng trang. Phán Quan chăm chú nhìn vào cuốn sổ sinh tử không chớp mắt lấy một cái. Mắt của ông ta vốn đã to như chuông đồng, thời khắc này trông còn hài hước, buồn cười hơn nữa.
Đợi sổ sinh tử lật hết, Phán Quan mới đóng sổ, thu cây bút lại, đáp: "Lý Sơ Cửu, tên của hắn không hiện ra trên sổ sinh tử! Chứng tỏ dương thọ của hắn chưa hết, còn đang sống! Ngươi mau chóng rời đi, sau khi đi khỏi hãy làm nhiều việc thiện, tích thêm dương đức thì mới có thể đền bù lại cho nhân quả báo ứng mà ngươi phạm phải ngày hôm nay!"
Nghe thấy câu trả lời ấy, tôi hoàn toàn thở phải nhẹ nhõm. Vương Lỗi còn sống, anh ấy thực sự vẫn còn sống, chỉ bị giam trong Địa ngục Cửu U mà thôi. Chỉ cần còn sống thì vẫn có cơ hội cứu thoát.
Ngó thấy lúc này Phán Quan đã dễ nói chuyện hơn, tôi cất tiếng cảm ơn rồi hỏi cố một câu: "Phán Quan, tôi có thể hỏi thăm chuyện sống chết của một người nữa không? Và cả những việc liên quan đến Địa ngục Cửu U!"
"Được voi đòi tiên!" Phán Quan tức thì nổi giận, quát lên: "Khi nãy tra giúp ngươi là vì bổn Phán quan nể ngươi là chưởng môn phái Huyền Chân! Sống chết do trời định, không phải đám chúng ta đòi biết là được biết! Còn Địa ngục Cửu U mà ngươi nói, tốt nhất ngươi hãy vất bỏ suy nghĩ ấy đi. Đừng nói là ngươi, cho dù là bổn Phán Quan, xuống đến Địa ngục Cửu U cũng chỉ có đi mà không có về! Cút!"
Tôi thấy nếu mình còn gặng hỏi thêm, có lẽ Phán Quan sẽ ra tay thật. Dẫu tôi làm lớn chuyện lên thì trước mặt Diêm Vương, ông ta cũng có lý.
Biết được tin Vương Lỗi còn sống mới là mục đích tôi xông vào Địa phủ. Rút cây thước Trấn Hồn dưới đất, tôi quay người rời đi không chút chần chừ.
Ra khỏi Quỷ Môn Quan, tôi niệm chú, tức thì lại bị cuốn vào trong lối thông giữa hai cõi âm dương lần nữa. Đôi ba phút sau, hồn phách của tôi đã trở về với nhục thân.
Tôi rùng mình một cái rồi tỉnh hẳn. Cảm giác chóng mặt hoa mắt, trời đất quay cuồng đến phát ói cũng ập tới. Đây là phản ứng tự nhiên khi hồn phách rời cơ thể quá lâu.
Thấy ba nén hương mới cháy hết một nửa, tôi vội vàng thổi tắt. Đến khi đứng lên được, tôi mới phát hiện bác Diệp không có ở trong phòng. Tôi nhờ bác ấy trông giữ nhục thân mà bác ấy bỏ đi đâu mất rồi?
Khi hồn phách rời khỏi thì cũng là lúc nhục thân yếu ớt nhất. Lỡ như có cô hồn dã quỷ ở xung quanh thì rất dễ chiếm được phần nhục thân này, tôi cũng không thể trở về với nhục thân được nữa.
Thấy trời còn chưa sáng, tôi bèn thu dọn đồ đạc chuẩn bị về phòng! Vừa mở cửa phòng ra đã thấy bác Diệp chạy về phía mình.
Tôi chưa kịp hỏi xem có chuyện gì, bác Diệp đã hỏi tôi trước: "Sơ Cửu, sao rồi?"
Tôi cười đáp: "Bác Diệp, không sao cả rồi, Vương Lỗi vẫn còn sống! Anh ấy đang bị giam ở Địa ngục Cửu U, cháu phải nghĩ cách cứu anh ấy về!"
"Vậy à?" Bác Diệp ngớ ra rồi lại mỉm cười ngay, bảo: "Sơ Cửu, chỉ cần bây giờ cháu không xông vào địa ngục Cửu U là bác yên tâm rồi!"
"Vâng." Tôi gật gù, dặn dò thêm: "Trời sắp sáng rồi, bác cũng mau về nghỉ ngơi đi!"
"Đợi đã!" Tôi đang định đi thì bác Diệp gọi lại: "Sơ Cửu, khi nãy bác có đi tìm đọc những ghi chép cổ về Đạo môn được nhà họ Diệp sưu tầm, đã tìm được manh mối về Địa ngục Cửu U cho cháu."
"Hả?" Nghe bác Diệp nói vậy, tôi hào hứng hẳn lên, vội vã hỏi: "Bác Diệp, bác mau nói đi, bác đã tìm được manh mối gì?"
Bác Diệp cười xòa, đáp: "Theo ghi chép cổ, quả thực địa ngục Cửu U đã bị Thái Ất Chân Nhân phong ấn. Cách duy nhất để mở ra là tìm được con thú cưỡi của Thái Ất Chân Nhân là Cửu Đầu Sư. Chỉ tiếng gầm của nó mới có thể mở lối ra. Ngoài cách này thì không còn cách nào khác!"
"Hay quá!" Chỉ cần có cách thì tức là sẽ có cơ hội.
Tôi dặn bác Diệp nghỉ ngơi sớm, sau khi tạm biệt thì quay về lại phòng mình. Trở về phòng, tôi phấn khích đến mất ngủ. Vương Lỗi còn sống, anh ta còn sống.
Tuy Địa ngục Cửu U kia còn đáng sợ hơn cả 18 tầng địa ngục, tuy lối đi đã bị phong ấn. Nhưng chỉ cần tìm được thú cưỡi của Thái Ất Chân Nhân là Cửu Đầu Sư thì sẽ có cách mở ra lối đi!
Thái Ất Chân Nhân là tổ sư gia, có lẽ từ lâu đã lên Cửu Trùng Thiên. Muốn gặp ngài chắc chắn là chuyện bất khả thi. Cách duy nhất là mượn tạm thần uy của ngài.
Nhưng tất cả đạo thuật mà những người tu đạo chúng tôi học đều là kế thừa từ Tam Thanh tổ sư gia, thi pháp cũng là mượn thần uy của Tam Thanh tổ sư gia. Chỉ có cách tìm được đạo thuật mà Thái Ất Chân Nhân lưu truyền lại mới có cơ hội mượn thần uy của ngài.
Trong Đạo môn có quá nhiều vị chân nhân, và Thái Ất Chân Nhân lại nổi tiếng là thần bí kín tiếng, muốn tìm được đạo thuật ngài lưu truyền lại, khó khăn nhường nào? Sức của mình tôi chắc chắn không đủ, đành nhờ Diệp Đường và cả người của bộ phận đặc biệt giúp đỡ vậy.
Ngẫm nghĩ chuyện của Vương Lỗi xong, tôi bắt đầu tính đến chuyện của Tử Long. Hiện giờ vẫn chưa có tin tức gì của anh ấy, Diệp Chu Tinh đang tìm kiếm anh ấy rồi, người của bộ phận đặc biệt cũng giúp một tay.
Nhưng đã mấy ngày qua vẫn không có chút manh mối nào. Rốt cuộc Long Dương đã đưa anh ấy tới nơi nào mà có thể giấu kỹ đến thế?
Nghĩ ngợi một lúc mặt trời đã ló rạng. Lúc tôi dậy đi tìm Diệp Đường thì thấy bác Diệp dắt theo mấy đệ tử nhà họ Diệp ra khỏi cửa.
"Sơ Cửu, dậy rồi hả? Có đói không? Để tôi kêu nhà bếp nấu gì cho cậu." Diệp Đường ngồi trong phòng khách, trông thấy tôi thì niềm nở hỏi thăm.
"Tôi không đói!" Tôi lắc đầu, hỏi: "Bác Diệp và mọi người đi đâu thế?"
Diệp Đường đáp: "Bác Diệp dẫn theo người ra ngoài làm việc, xem phong thủy giúp một nhà buôn giàu có ở tỉnh thành chúng ta để di dời mộ tổ. Người này là khách hàng lớn, chi trả hào phóng. Bác Diệp sợ bị gia tộc Đạo môn thần bí kia cướp mối làm ăn nên đích thân ra mặt! Nếu bác ấy đi, tôi cũng an tâm hơn nhiều! Nhà họ Diệp bây giờ, ngoài cậu ra cũng chỉ có bác ấy là có thể gánh vác được."
"Ừ!" Tôi gật đầu, thấy vẻ mặt Diệp Đường còn vương chút lo âu, bèn an ủi: "Bác Diệp hiểu nhiều biết rộng, xem đất dời mộ cũng chẳng phải vấn đề đề gì đối với bác ấy đâu!"
Diệp Đường đáp lại một tiếng. Sau đó tôi mới kể chuyện của mình cho cô ấy nghe, Diệp Đường nghe xong lập tức sai người đi tìm cho tôi mọi ghi chép có liên quan đến đạo thuật của Thái Ất Chân Nhân hoặc có liên quan tới ngài ấy, còn giúp tôi thông báo với người của bộ phận đặc biệt cùng tìm.
Mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa, tôi cũng không còn thấy sốt sắng gì nữa! Ngày ngày vẫn liên tục điều tức chân khí của mình, vết thương ngoài da đã lành hẳn, giờ chỉ còn nội thương.
Buổi tối, tôi vẫn đi ngủ sớm. Lần này ngủ rất ngon, Vương Lỗi cũng không báo mộng cho tôi nữa.
Nhưng đang ngủ ngon lại bị Diệp Đường cuống quýt đánh thức, đập cửa gọi liên hồi, "Sơ Cửu, không xong rồi, cậu mau dậy đi, bác Diệp có chuyện rồi..."

Bình Luận

0 Thảo luận