Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 269: Mùi thuốc thoang thoảng

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Tôi có thể nghe ra, lúc này Diệp Thiếu Khanh cũng không giấu giếm tôi nữa, mà là nói thẳng ra luôn. Mối quan hệ giữa tôi và hắn ta rất kỳ lạ. Chúng tôi ở hai phía đối địch nhau, nhưng từ trước đến nay, hắn ta không bao giờ ra tay với tôi.
Về điểm này, tôi có thể cảm nhận được. Cũng giống như tôi, cũng sẽ không đứng trên lập trường đối địch mà có ý muốn giết hắn ta, trừ khi hắn ta làm hại những người bên cạnh tôi.
Trước đây, tôi luôn coi hắn ta là người thứ ba trong quẻ bói của sư phụ, nhưng sau đó tôi mới nhận ra không phải hắn, mà là Vương Lỗi. Sự xuất hiện của Vương Lỗi đã hóa giải sinh tử kiếp của tôi và Tử Long.
Bây giờ hắn ta lại tiết lộ hết những bí mật của Linh tộc thì tôi biết, hắn ta đang đưa ra lời cảnh báo cuối cùng cho tôi.
Thấy tôi không nói, hắn ta lại nói tiếp, "Lần này Linh tộc chắc chắn sẽ nuốt chửng Đạo môn chính thống và các gia tộc Đạo môn lớn. Tôn chủ yêu cầu tôi thành lập Thần Tiêu môn chính là để từng bước thâu tóm sức mạnh của Đạo môn, sau đó làm cho Đạo môn dần dần tan rã. Không chỉ Đạo môn ở Tây Nam, mà cả ở Đông Bắc, Tây Bắc và thậm chí cả miền Bắc đều đang bị chèn ép. Đây chỉ là bắt đầu, mà đối phó với nhà họ Diệp chính là bước đầu tiên mà Linh tộc thực hiện trong việc tuyên chiến với Đạo môn. Lý Sơ Cửu, cậu không thể ngăn nổi đâu, ngoan cố chống cự thì chỉ có chết!"
Nghe những lời thật lòng của hắn ta, tôi cũng đáp lại thật lòng: "Diệp Thiếu Khanh, tôi rất biết ơn vì anh đã nói với tôi những chuyện này! Nhưng tôi đã hứa với Diệp Đường, tôi sẽ bảo vệ cô ấy thì nhất định sẽ làm được! Vả lại, anh cũng biết tính cách của tôi, tôi sống là người của Đạo môn, chết cũng là ma của Đạo môn. Nếu Linh tộc muốn khai chiến, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ lùi bước, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để ngăn chặn Linh tộc!"
Nghe tôi thể hiện rõ lập trường của mình, Diệp Thiếu Khanh chỉ lắc đầu cười khổ: "Quả nhiên không ai có thể thay đổi cậu. Tôi cũng đã nói hết nhẽ, cho nên tôi sẽ không khuyên cậu nữa. Nếu cậu có thể nghe theo lời tôi khuyên thì cậu đã không phải là Lý Sơ Cửu. Hủy diệt nhà họ Diệp không chỉ còn là mối hận thù giữa tôi và nhà họ Diệp nữa. Mà đó là một bước trong kế hoạch của Linh tộc. Chỉ vài ngày nữa thôi, nhà họ Diệp sẽ hoàn toàn biến mất khỏi Đạo môn! Tôi không hy vọng, cậu sẽ chết trong tay tôi!"
"Nếu lập trường của mọi người đã khác nhau thì trên chiến trường cũng không cần nói gì đến chuyện tình cảm, hãy dùng vũ lực để giải quyết! Nhưng trước khi đi tôi còn một việc muốn hỏi anh!"
"Nói!"
"Tôi muốn biết tung tích của Tử Long? Long Dương đã đưa anh ấy đi, sau đó tới nương nhờ vào Thần Tiêu môn của anh. Nể tình chúng ta quen biết một hồi, anh có thể giúp tôi việc này không? Anh biết tình cảm của tôi với Tử Long, vì anh ấy, tôi có thể bất chấp tất cả!"
"Tôi hiểu!" Diệp Thiếu Khanh tỏ vẻ hiểu ý, gật đầu nói: "Chỉ có điều Triệu Tử Long không ở Thần Tiêu môn. Lúc Long Dương tới cũng chỉ có một mình hắn ta. Nếu hắn ta đưa Triệu Tử Long đến, tôi chắc chắn sẽ biết!"
Với nhân phẩm của Diệp Thiếu Khanh, hắn ta tuyệt đối sẽ không nói dối tôi. Nhưng nếu Long Dương không đưa Tử Long đi thì rốt cuộc ai đã đưa anh ấy đi? Tôi và Tử Long từ nhỏ đã sống chết có nhau, thân như anh em ruột. Nếu anh ấy không gặp chuyện thì anh ấy chắc chắn sẽ đến tìm tôi.
Vậy mà đến bây giờ tôi vẫn không có một chút manh mối nào về anh ấy. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra với anh ấy rồi sao?
Tôi không dám nghĩ xa hơn, bởi tôi không chấp nhận nổi cái suy nghĩ đó.
"Cậu đưa mẹ tôi trở lại, tôi nợ cậu một ân tình. Tôi sẽ yêu cầu người của Thần Tiêu môn đi tìm Triệu Tử Long. Một khi tìm thấy, tôi sẽ thông báo cho cậu ngay lập tức!" Lúc này Diệp Thiếu Khanh lại mở miệng nói: "Nhưng có lúc, cậu không cần để mình bị cuốn vào cuộc tranh đấu của các thế lực, bởi cậu sẽ chỉ là vật hi sinh mà thôi!"
Tôi biết hắn ta vẫn muốn khuyên tôi, tôi bèn lắc đầu, chắp tay cảm kích: "Cảm ơn anh vì đã đồng ý giúp tôi tìm Tử Long, những việc khác anh không cần phải khuyên tôi nữa. Nếu anh muốn đền đáp ân tình này, hãy giúp tôi tìm một người, Lâm Y Y! Cô ấy cũng biến mất, chắc là cô ấy đã bị Chu Tước của Linh tộc bắt đi. Tôi chỉ hy vọng anh có thể bảo toàn mạng sống cho cô ấy!"
"Hộ pháp Chu Tước?" Diệp Thiếu Khanh rõ ràng là có vẻ e dè với anh ta, nhưng hắn ta nghiến răng, vẫn là đồng ý với tôi, "Tôi hứa với cậu, nếu Lâm Y Y thật sự bị Chu Tước bắt đi, tôi sẽ cố gắng bảo vệ cô ấy!"
"Được!" Tôi gật đầu biết ơn, sau đó cùng với bác Diệp rời khỏi Thần Tiêu môn.
Sau khi trở về nhà họ Diệp, tôi thấy Diệp Đường và những người khác vẫn đang đợi tôi. Thấy tôi trở lại, cô ấy liền hỏi: "Sơ Cửu, các cậu đàm phán thế nào rồi?"
Tôi lắc đầu, nói: "Diệp Đường, lần này Thần Tiêu môn quyết tâm đối phó với nhà họ Diệp. Chuyện này đã không còn là mối thù hận của Diệp Thiếu Khanh và nhà họ Diệp của cô nữa, mà là Linh tộc muốn đối phó với toàn bộ Đạo môn cũng như các gia tộc Đạo môn!"
Nghe xong, khuôn mặt của Diệp Đường trở nên nặng nề hơn, cô ấy trầm tư suy nghĩ một lúc mới khẽ lẩm bẩm: "Không ngờ cha tôi vừa trao nhà họ Diệp cho tôi, đến người hại ông ấy còn chưa tìm ra mà nay thậm chí cả nhà họ Diệp cũng không thể bảo vệ nổi. Nếu nhà họ Diệp bị hủy trong tay tôi, xuống dưới cửu tuyền rồi, tôi làm sao đối mặt với cha đây?"
Sắc mặt của Diệp Đường rất tệ, tôi biết vấn đề này rất khó giải quyết. Không có cách nào để giải quyết vấn đề một cách hòa bình. Nếu Linh tộc ra tay, vậy thì Đạo môn chắc chắn sẽ đại loạn.
Tôi không biết nên khuyên cô ấy như thế nào, cũng không biết làm sao giúp cô ấy chia sẻ gánh nặng. Suy cho cùng tôi cũng không hiểu người trong gia tộc Đạo môn bọn họ, chỉ đành an ủi Diệp Đường: "Diệp Đường, không cần biết thế nào, tôi đều sẽ bảo vệ cô, cho đến khi tôi ngã xuống!"
"Ừ." Diệp Đường nhìn tôi, cười dịu dàng, sau đó khuôn mặt cố ấy trở lại vẻ nghiêm túc, cô ấy nói: "Nếu Thần Tiêu môn thật sự muốn tiêu diệt nhà họ Diệp của chúng tôi, vậy nhà họ Diệp cũng sẽ cho họ biết chúng tôi không hề dễ xơi đâu! Nhà họ Diệp chúng tôi đã tồn tại lâu như vậy, không phải bọn họ nói diệt môn là diệt môn được ngay!"
Mỗi lần Diệp Đường trưng ra vẻ mặt này, tôi đều cảm thấy cô ấy rất xa lạ, không giống như Diệp Đường mà tôi biết. Ánh mắt đó dường như thêm mấy phần hung ác, tàn nhẫn.
Diệp Thiếu Khanh từng nói, sắp tới Thần Tiêu môn sẽ tấn công nhà họ Diệp, nhưng mãi vẫn chưa thực hiện. Đến bây giờ tôi mới hiểu, thì ra là có cao nhân trấn giữ trong nhà họ Diệp, và đây cũng là lí do nhà họ Diệp tồn tại lâu vậy.
Muốn tấn công một gia tộc Đạo môn có cao nhân lợi hại trấn giữ sẽ rất khó khăn. Diệp Thiếu Khanh chưa ra tay có lẽ đang chờ đợi một cơ hội? Hoặc vì lý do khác.
Nhưng tất cả điều này đều chỉ là phỏng đoán của tôi, cũng không biết khi nào Thần Tiêu môn sẽ ra tay, chỉ có thể tạm thời án binh bất động.
Sau khi nói chuyện thêm một lúc, tôi cũng kiệt sức vì đã bôn ba suốt mấy ngày liền, tôi cũng không buồn ăn cơm mà trở về phòng nghỉ ngơi luôn.
Về đến phòng tôi liền đi tắm. Tóc còn chưa khô, tôi bèn lấy ấn quỷ Phong Đô ra để nghiên cứu, thử tìm cách cứu Vương Lỗi. Ấn quỷ Phong Đô có thể mở phong ấn Địa ngục Cửu U, mà Địa ngục Cửu U nằm dưới Mười tám tầng địa ngục, điều đó có nghĩa là tôi sẽ không chỉ xông vào Âm tào Địa phủ, mà còn phải xông vào Mười tám tầng địa ngục.
Tôi có đại ấn Huyền Chân và thước Trấn Hồn. Chắc là không khó để đột nhập vào Mười tám tầng địa ngục, nhưng đáng tiếc là bây giờ tôi không dám đi, sợ bên phía Thần Tiêu môn sẽ phát động tấn công bất cứ lúc nào.
Cứ như vậy, việc giải cứu Vương Lỗi sẽ bị trì hoãn. Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, tôi hoàn toàn không có thời gian để thở dốc.
"Sơ Cửu, tôi đã nấu cháo cho cậu, cậu ăn một chút rồi đi ngủ." Tôi suy nghĩ quá tập trung, thậm chí không biết Diệp Đường bước vào phòng từ khi nào. Khi tôi phản ứng lại, Diệp Đường đã bưng bát cháo đi đến chỗ tôi. Nhìn thấy những thứ tôi đang cầm, cô ấy lập tức kêu lên, "Sơ Cửu, đây chính là ấn quỷ Phong Đô trong truyền thuyết sao?"
Tôi không ngờ Diệp Đường cũng biết thứ này, bèn đáp: "Đúng vậy, đây chính là ấn quỷ Phong Đô mà Quỷ Đế của tộc Khương Quỷ để lại."
Diệp Đường nổi hứng ngồi xuống cạnh tôi, trông có vẻ rất tò mò về ấn này, cô ấy cầm nó trong tay quan sát một lúc rồi mới nói: "Trước đây tôi đã nghe cha tôi nói qua, nhưng tôi cứ nghĩ đó chỉ là truyền thuyết. Không ngờ lại thật sự có thứ này!"
Tôi mỉm cười kể cho cô ấy nghe về sự lợi hại của ấn quỷ. Còn yêu cầu cô ấy cho dù thế nào cũng phải giúp tôi giữ bí mật, Linh tộc cũng đang tìm kiếm thứ này. Nếu biết tôi đã lấy nó, chắc chắn họ sẽ đến cướp.
Diệp Đường nghe xong giống như nghĩ đến điều gì, bèn hỏi: "Sơ Cửu, chẳng lẽ cậu muốn dùng ấn quỷ này để đi xuống Địa ngục Cửu U cứu Vương Lỗi?"
"Đúng vậy!" Tôi kiên định gật đầu.
"Nhưng mà Sơ Cửu, Địa ngục Cửu U nguy hiểm hơn Mười tám tầng địa ngục. Ngay cả khi cậu cứu được Vương Lỗi, các cậu cũng chưa chắc có thể thoát ra nổi. Tôi biết những nguy hiểm bên trong đó, đến cả Âm Ti quỷ sai của Âm tào Địa phủ cũng không dám đi. Hay là..." Diệp Đường nói đến đây thì ngừng lại một lát mới cắn môi nói tiếp: "Sơ Cửu, tôi không muốn cậu xảy ra chuyện, tôi muốn cậu ở bên cạnh tôi. Chuyện cứu Vương Lỗi chúng ta có thể để sau này hãy nghĩ cách!"
Tôi hiểu Diệp Đường nói thế là vì muốn tốt cho tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi khó chịu khi nghe những câu sau của cô ấy. Thật ra, hình như từ trước đến nay cô ấy chưa từng hiểu tôi. Không hiểu tôi và Tử Long còn có Vương Lỗi, không hiểu tình cảm sống chết có nhau của chúng tôi!
Tôi cũng không tức giận, chỉ mỉm cười, nói một cách kiên quyết: "Diệp Đường, tôi nhất định sẽ cứu anh ấy, cho dù phải lên núi đao hay xuống chảo dầu!!!"
Khi nói điều này, tôi nhìn thẳng vào mắt của Diệp Đường. Cô ấy không nói một lời, chỉ ừ một tiếng. Tôi cũng không biết cô ấy đang nghĩ gì, nhưng dường như trong đôi mắt cô ấy đã thoáng qua một chút khó chịu.
Điều đó khiến tôi bỗng thấy ớn lạnh. Nhưng rất nhanh tôi đã bình tĩnh lại, chuẩn bị bảo cô ấy trở về nghỉ ngơi sớm. Ai ngờ, lúc này tôi bỗng ngửi thấy một mùi hương rất kỳ lạ.
Tôi khịt mũi ngửi thử, mùi hương từ cửa sổ bay vào. Tôi chưa bao giờ ngửi thấy một mùi hương như vậy trước đây, mùi rất thơm nhưng không khó chịu, ngược lại giống như một mùi thuốc thoang thoảng!

Bình Luận

0 Thảo luận