Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 551: Thế ngoại đào nguyên

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Thung lũng này là lối đi duy nhất, tôi và Vương Lỗi dìu nhau chầm chậm đi vào sâu trong thung lũng.
Không biết bây giờ đã là giờ gì, tôi chỉ có thể cảm giác ánh sáng trong thung lũng sáng lên không ít, xem chừng có vẻ như trời cũng sắp sáng rồi.
Chúng tôi tiếp tục đi vào trong được khoảng một trăm mét, rồi lại vòng qua vài khúc quẹo và rồi lúc này đây, hiện ra trước mắt chúng tôi là cả một rừng đào bạt ngàn. Hơn nữa có vẻ như đang là mùa hoa đào nở rộ, đâu đâu cũng có thể ngửi thấy hương hoa thơm nức mũi.
Trải rộng khắp tầm mắt là cả một rừng đào hồng phai sắc thắm, thậm chí còn có thể thấp thoáng trông thấy có không ít chú ong đang hút mật trên cánh hoa.
Ở nơi xa nhất trong rừng đào có thể loáng thoáng trông thấy một gian nhà lá. Sau lưng gian nhà lá là điểm cuối của thung lũng này, một dãy núi lớn cao vút trùng mây, nhìn là đã biết không còn đường nào khác để đi ra ngoài.
Kiểu này chính là một nơi thế ngoại đào nguyên của ẩn sĩ, e là cũng chính là Thần mộ chân chính của Thái Ất Chân Nhân.
Lúc tới đây, thật ra tôi đã nghĩ đến một chuyện, đó là với trí tuệ và đạo hạnh của Thái Ất Chân Nhân, đương nhiên là ông ấy sẽ không xây dựng mộ lớn cho mình. Siêu thoát phàm trần, giản lược mọi việc mới là cách mà ông theo đuổi.
Thế nhưng tôi vẫn chẳng thể ngờ được Thần mộ của ông lại chính là gian nhà lá ông từng sống trước khi vũ hóa đăng tiên.
Người tu đạo gần như đã dốc hết sức lực để tìm được Thần mộ của ông, không biết đã có bao nhiêu người chết ở núi Chung Nam. Thế nhưng đến tận lúc chết họ cũng chẳng có diễm phúc biết được một điều rằng Thái Ất Chân Nhân không hề để lại Thần mộ thật sự, thứ ông để lại chỉ là một gian nhà lá ông từng trú ngụ lúc còn sinh thời mà thôi.
Thế nhưng đây chính là giang hồ của Đạo môn, là lý do để họ điên cuồng giết chóc.
Tôi men theo con đường nhỏ trong rừng đào, đi về phía gian nhà lá, đến khi chúng tôi đi đến cửa viện mà vẫn chẳng phát hiện ra bất cứ người nào. Cửa lớn gian nhà lá này cũng đóng chặt, giống như từ trước đến giờ chưa từng có ai đi vào.
Hơn nữa, cảnh tượng xung quanh quá mức yên lặng, đến mức nghe được cả tiếng lá cây rơi xuống đất.
"Đông Tử, thằng ngốc nhà cậu đang ở đâu thế? Lỗi gia đến tìm cậu rồi đây!" Vương Lỗi bỗng hét lớn về phía gian nhà lá.
Thế nhưng mười giây sau cũng chẳng hề có động tĩnh gì, chẳng có ai đáp lại chúng tôi hết.
Tôi lấy làm lạ, rõ ràng trong thung lũng này chỉ có một con đường duy nhất. Nếu như họ đã ra ngoài, vậy thì chúng tôi hẳn là phải nhìn thấy mới đúng. Thế nhưng họ lại không ở gần đây, chẳng lẽ... đã xảy ra chuyện gì rồi ư?
Có lẽ Vương Lỗi cũng nghĩ đến điều này, anh ta nhướng mày: "Anh Cửu, giờ cứ đi vào trong xem thế nào đã!"
Tôi còn đang thầm nghĩ rốt cuộc thể chất của Vương Lỗi được làm từ cái gì, ban nãy bị thương nặng như thế mà giờ lại như một người bình thường không có chuyện gì. Điều duy nhất có thể nhìn ra là màu da có chút tái nhợt và tiều tụy.
Tôi ngạc nhiên hỏi anh ta: "Lỗi gia, anh thật sự không sao đấy chứ?"
"Lỗi gia tôi thì có thể có chuyện gì được chứ? Người bình thường không giết chết nổi Lỗi gia tôi đâu. Khỏe mạnh lắm đấy nhé, giờ có bảo Lỗi gia tôi động phòng cũng không thành vấn đề! Chỉ là duyên phận của Lỗi gia tôi với cô gái kia đã hết rồi, ầy! Hỏi thế gian tình là chi, mà để cho người ta không tìm được người động phòng!"
Thấy Vương Lỗi lại trở về bộ dạng không đứng đắn như trước đây, tôi cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù biết bộ dạng này của anh ta rất gợi đòn, nhưng tôi vẫn yêu thích bộ dạng quen thuộc này của anh ta hơn.
Tôi bật cười, an ủi: "Lỗi gia, đại trượng phu, lo gì không có vợ? Đàn ông giỏi giang như anh đây sau này chắc chắn sẽ gặp được người khác tốt hơn!"
"Ầy!" Nào ngờ, Vương Lỗi nghe xong lại thở dài một tiếng, nói với vẻ sầu não: "Tim của Lỗi gia tôi bé, chứa đựng được cô ấy thôi là chẳng chứa thêm được ai nữa. Đừng thấy Lỗi gia tôi mắt vừa ti hí lại còn một mí mà lầm, nhắm mắt mở mắt Lỗi gia tôi cũng chỉ nhìn thấy một mình cô gái ấy thôi."
"Trời..." Tôi cạn lời, lòng vòng nửa ngày, cuối cùng cũng chẳng an ủi được gì anh ta, ngược lại còn đưa vấn đề quay trở về chuyện của Thạch Minh Thánh Hàm.
Có điều tôi thấy anh ta quả thật không còn gì đáng ngại nữa, tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng coi như có thể hạ xuống.
Tôi đổi đề tài, nói muốn vào trong xem sao, Vương Lỗi cũng đồng ý. Sau khi thương lượng xong, chúng tôi chầm chậm bước vào gian nhà lá.
Điều khiến tôi kinh ngạc là trong nhà không có đèn, giờ cũng không phải ban ngày, thế nhưng bên trong lại sáng trưng như ban ngày, bất cứ đồ vật nào cũng đều nhìn thấy rõ ràng. Sau khi bước vào cửa, đập vào mắt đầu tiên chính là một chiếc bàn bát tiên.
Trên bàn còn bày dụng cụ uống trà, hai bên bàn là hai hàng ghế tựa. Chính giữa nhà là một tấm đệm để ngồi thiền.
Phía trước đệm là một tế đàn, trên có để lư hương và tượng thần. Hai bên tượng thần tế đàn là hai lối đi dẫn đến buồng trong. Không có cửa phòng, chỉ dùng mành cửa để che chắn.
Tôi nhìn cấu trúc của gian nhà lá này mà có chút cảm khái. Mặc dù Thái Ất Chân Nhân đã đứng vào hàng tiên ban, nhưng khi còn sống, ông cũng là một người bình thường như chúng tôi, cũng cần ăn mặc ngủ nghỉ.
Tôi đi vào trong một căn phòng, Vương Lỗi bước vào gian còn lại. Bên trong vẫn rất sáng sủa, vừa bước vào tôi đã trông thấy ở trong toàn bộ đều là những giá sách đơn sơ.
Giá sách chật ních, tất cả đều là ghi chép liên quan đến Đạo gia, có không ít đạo thuật thượng cổ và pháp khí.
Lúc nhìn thấy những bảo bối này, tôi giật mình kinh ngạc, rồi chuyển sang sinh nghi. Kinh ngạc là bởi vì vẫn còn đạo thuật và pháp khí mà Thái Ất Chân Nhân để lại, nhưng sinh nghi là vì đám Thạch Minh Thánh Hàm đã đến đây rồi, tại sao lại không lấy những thứ đồ này đi?
Thạch Minh Thánh Hàm không ngốc, cô ta hiểu rõ nếu mang những thứ này ra ngoài ắt sẽ có thể khiến cho Âm Dương Đạo của họ phát triển mạnh mẽ hơn như hổ thêm cánh, như mặt trời ban trưa. Cho dù đem cho bất cứ một môn phái nhỏ nào của Trung Hoa thì không cần đến hai năm họ cũng có thể quật khởi bên trong Đạo môn.
Nhưng những thứ này lại không hề có dấu vết bị động đến. Chẳng lẽ họ vẫn còn chưa đi vào ư? Hay là họ đã gặp phải nguy hiểm nào khác ở bên ngoài rồi bị diệt sạch rồi?
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng lui ra ngoài. Lúc ra ngoài, tôi phát hiện Vương Lỗi đang khoanh chân ngồi trên tấm đệm, một tay chống cằm như đang trầm tư.
Tôi thấy vẻ mặt anh ta là lạ, bèn hỏi vội: "Lỗi gia, có phải phát hiện ra vật gì rồi không?"
Vương Lỗi lắc đầu: "Trong phòng này chẳng có ai cả, nhưng tất cả đồ vật đều vẫn còn!"
Tôi xốc tấm mành phía bên phải, đi vào trong xem xét một chút. Quả đúng như lời Vương Lỗi nói, bên trong cũng có không ít kinh thư và pháp khí, thế nhưng ngay cả một bóng ma cũng không có, khiến cho người ta có cảm giác gian nhà lá này vốn dĩ chưa từng có người bước vào vậy.
Tôi càng nghĩ càng thấy có vấn đề, trong lòng bắt đầu thấy lo lắng. Lão quỷ, A Cẩu và những người khác e là đã xảy ra chuyện rồi.
Tôi không cam lòng, lại lật tung gian nhà lá lên tìm lại một lần, ngay cả phòng bếp và phòng chứa củi ở sân sau cũng không buông tha, nhưng từ đầu chí cuối đều không phát hiện ra được bóng người nào. Hơn nữa, ngay cả kim thân của Thái Ất Chân Nhân tôi cũng chẳng tìm ra.
Đến khi tôi quay trở lại gian chính của gian nhà lá, Vương Lỗi vẫn còn đang nhìn chằm chằm xung quanh để đánh giá, có lẽ cũng không hiểu rõ. Anh ta chỉ hỏi tôi một câu qua loa: "Anh Cửu, có thấy nơi này có vấn đề không?"
"Có!" Tôi gật đầu, đoạn nói: "Theo lý mà nói, Thạch Minh Thánh Hàm và hội lão quỷ phải tìm ra chỗ này rồi mới phải. Hơn nữa lối thoát chỉ có một, họ cũng không có chỗ để trốn. Giờ tất cả mọi người đều không thấy đâu nữa, tôi đang suy nghĩ liệu đây có phải lại là một không gian độc lập hay không. Nếu như chúng ta vào sai không gian thì rõ ràng là đã lạc mất họ rồi!"
Lúc trước chưa từng được tiếp xúc sức mạnh của không gian nên tôi không thể nào liên tưởng đến chuyện này, nhưng sau khi tiếp xúc rồi, trí tưởng tượng của tôi lại có dư thêm một chỗ để thỏa sức suy nghĩ."
Nghe tôi phân tích xong, Vương Lỗi không nói gì, chỉ nở một nụ cười kì quái.
Nụ cười của anh ta khiến tôi hoang mang, còn chưa hiểu chuyện gì thì Vương Lỗi đã tung một chưởng về phía tế đàn trước mặt. Lực không nhỏ, tế đàn bị xẻ ra thành hai nửa, lư hương bên trên cũng lăn xuống đất cái rầm, tàn hương rơi ra đầy đất.
Tôi không hiểu ý Vương Lỗi, đúng lúc muốn hỏi thì anh bật cười: "Anh Cửu, cậu ra ngoài xem xem tình hình bên ngoài thế nào, nói không chừng còn có thể tìm được manh mối đấy!"
Tôi ngẩn ra, nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều mà xoay người đi ra ngoài luôn. Cửa vừa mở, tôi liền bước chân ra ngoài, thế nhưng lúc chân vừa chạm xuống đất, tôi phát hiện mình lại quay trở về lối vào của gian nhà lá.
Tôi tưởng mình mệt mỏi quá nên xuất hiện ảo giác, nên lại bước chân ra ngoài. Nhưng kết quả vẫn thế, chân tôi vừa bước ra ngoài cửa, chỉ cần chạm đất là lại quay trở về bên trong gian nhà lá.
Giống như cánh cửa kia biết tuần hoàn vô hạn, nối liền lối ra và lối vào lại với nhau, chỉ có thể đi vào mà không thể đi ra ngoài.
Nói cách khác, cánh cửa này là không thể đi ra được. Cứ bước ra ngoài là sẽ lại quay trở về.
Thử liên tục hai lần vẫn cứ như thế, tôi bắt đầu phát hoảng. Lúc tôi vội vàng quay đầu nhìn lại Vương Lỗi, lại trông thấy một cảnh tượng khác khiếp sợ không kém.
Tế đàn vốn dĩ ban nãy đã bị Vương Lỗi đập vỡ cùng lư hương rơi trên mặt đất cùng tàn hương vung vãi, lúc này đây lại được đặt nguyên vẹn trên tế đàn, hoàn hảo y như lúc ban đầu, không có dấu vết bị phá hỏng.
Tựa như chuyện xảy ra lúc nãy là xảy ra trong mộng chứ không phải là thật.
Tôi thấy vậy thì ngơ ngác không hiểu rốt cuộc ra làm sao.
Tôi nghi hoặc nhìn Vương Lỗi, anh ta cười khổ, chán nản lắc đầu: "Anh Cửu, chúng ta trúng kế rồi, giờ chúng ta đang ở trong ảo ảnh do Thạch Minh Thánh Hàm tạo ra!"

Bình Luận

0 Thảo luận