Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 712: Ma quỷ quái dị

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Cảnh tượng này khiến cho mọi người nhìn thấy đều kinh hồn bạt vía, nhất là hai đệ tử chưa từng gặp mấy chuyện kinh dị, hai người họ còn sợ hãi đến mức hét ầm lên.
Đừng nói đây là hoang mạc lúc đêm khuya hoang vu, cho dù có là cảnh đột ngột xuất hiện lúc ban ngày thì ai cũng sẽ phải giật mình thon thót. May là tôi và Lâm Tiêu vừa trải qua xong, không thì cũng sẽ bị dọa sợ cho xanh mặt.
Người phụ nữ mặc đồ trắng bên ngoài cửa sổ trông cứ như người điên, tóc tai bù xù, không ngừng đập tay lên cửa kính chỗ ghế phụ, lần sau mạnh hơn lần trước, cứ như muốn đập vỡ toang cả cái cửa sổ xe.
Khuôn mặt cô ta cực kỳ dữ tợn, ngũ quan như xoắn lại vào với nhau, cô ta nghiến răng nghiến lợi gào lên: "Giày của ta mất rồi, có phải các người lấy mất không?"
Nhắc mới thấy lạ, cơn cuồng phong rít gào bên ngoài đúng lúc này lại đột nhiên ngừng lại. Nhìn mái tóc dài của người phụ nữ kia không bị gió thổi loạn lên, tôi mới để A Cẩu từ từ hạ cửa kính xe xuống.
Kính vừa được hạ xuống, người phụ nữ kia tức thì thò đầu vào ngay. A Cẩu căng thẳng quá nên nâng kính cửa xe lên theo phản xạ, khiến đầu cô ta bị kẹt ở trong.
Người phụ nữ kia bị kẹt đầu, không ngừng vùng vẫy, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc hồng hộc nặng nề, hai tay bên ngoài đánh lên cửa sổ rầm rầm như đang rất đau.
Lúc này Lâm Tiêu đã lấy la bàn bát quái ra, tôi thuận thế liếc mắt nhìn một cái, kim chỉ bằng gỗ mộc đào trên la bàn bát quái không có dấu hiệu suy chuyển. Lâm Tiêu nghi hoặc, giương mắt nhìn tôi như muốn nói người phụ nữ này không phải là quỷ hồn.
Tài xế lái xe lúc này đã hồi hồn lại, nhưng nói chuyện vẫn lắp ba lắp bắp: "Chưởng môn, c... cái người mà t... tôi va vào b... ban nãy h... hình như c... chính là người phụ nữ này!"
Nói thật, tôi không hề cảm nhận được âm khí ở xung quanh, huống hồ ngay cả la bàn bát quái - thứ đơn giản nhất, hiệu quả nhất - cũng chẳng có bất kỳ dấu hiệu gì.
Mẹ kiếp, tà ma quá đi mất! Chẳng lẽ người phụ nữ này không phải quỷ hồn ư? Chỉ là một mụ điên bị lạc đường thôi à?
Nhưng nghĩ lại thì lại thấy không đúng, hoang mạc mênh mông như thế này, trước không có thôn, sau không có quán, sao có dấu hiệu của người sống được? Hơn nữa, trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế này, đừng nói là một người phụ nữ yếu đuối, có là đàn ông con nhà võ thì cũng chẳng thể nào sống sót được.
Không đúng, người phụ nữ này lạ quá! Không phải ma, chẳng lẽ là sơn tinh thủy quái biến thành người? Núi Côn Lôn này là khởi đầu của vạn núi, nên nơi này có sơn tinh thủy quái cũng là chuyện bình thường.
Lúc này, tài xế lái xe đã hạ cửa kính xuống, người phụ nữ kia ngay lập tức rụt đầu ra ngoài. Không đợi cô ta nói chuyện, tài xế lái xe đã xin lỗi rối rít: "Xin lỗi chị, ban nãy tôi không cẩn thận đâm phải chị, chị không sao chứ?"
Tôi vẫn còn cảnh giác người phụ nữ này, nếu như có điều khác thường, tôi có thể ra tay ngay lập tức. Nhưng điều kỳ lạ là hình như cảm xúc của người phụ nữ tóc tai bù xù này đã ổn định lại, cô ta lắc đầu, nhìn chúng tôi với ánh mắt đờ đẫn vô thần: "Giày của ta bị mất rồi, các người có thể tìm giày giúp ta không? Chân ta lạnh!"
Nói thật thì ngữ điệu và vẻ mặt lúc này của cô ta đều rất bình thường, ngoại trừ làn da trắng bệch ra thì thoạt trông rất giống một người phụ nữ đáng thương.
Nhưng không biết tại sao, câu nói cuối cùng của cô ta bỗng khiến tôi thầm rùng mình.
Tôi còn chưa kịp định thần lại, tài xế đã mở cửa xe đi xuống, nhanh chóng đi đến trước mặt người phụ nữ mặc đồ trắng kia, vừa hỏi thăm tình hình vừa kiểm tra xem cô ta có bị thương không.
Người phụ nữ mặc đồ trắng lắc đầu, thoạt nhìn rất đáng thương, liên tiếp lặp đi lặp lại câu nói kia: "Giày của ta bị mất rồi, chân của ta lạnh quá, các người có thể tìm giày giúp ta không?"
"Chưởng môn, cô ta không phải là... nhưng mà giày bị xe tông bay đi rồi, giờ tôi sẽ đi tìm giúp cô ta!" Tài xế này cũng không phải một người thô lỗ, không nói ngay trước mặt mọi người rằng người phụ nữ này không phải quỷ hồn. Anh ta vẫn cho rằng người anh ta đâm phải là người sống, bản thân anh ta nhiệt tình tìm giày giúp chỉ là vì muốn giảm bớt sự hổ thẹn trong lòng mà thôi.
Lúc anh ta cầm đèn pin đi tìm giày, tôi cũng để bọn họ xuống xe, nhưng vẫn khẽ thì thầm nhắc nhở: "Người phụ nữ này hơi lạ, cẩn thận một chút, đừng tách nhau ra."
Chúng tôi xuống xe xong mới phát hiện quả thực bão tuyết bên ngoài đã ngừng hẳn, như thể cơn bão tuyết mà ban nãy chúng tôi nhìn thấy chỉ là một giấc mộng.
Họ hỗ trợ tìm giày xung quanh xe, còn tôi thì để bụng quan sát người phụ nữ mặc đồ trắng này. Bộ đồ của cô ta không dày, trông hơi giống quần áo ngủ bằng bông.
Chỉ là bộ đồ nhìn trông đã rất cũ, mặt trên đều đã nhăn nhúm lại cả. Váy ngủ rất dài, rủ xuống tận mặt đất, tôi không nhìn được chân cô ta, chỉ nghe thấy cô ta thỉnh thoảng lại nói: "Chân của ta lạnh quá, lạnh quá..."
Âm thanh kia càng nghe càng âm u, nhưng cô ta vẫn cứ đứng nguyên ở một chỗ không nhúc nhích, tôi muốn thăm dò cũng chẳng tìm được cơ hội. Xem ra phải ra tay thật rồi đây.
Ý thức được chuyện này, tôi bèn lặng lẽ cắn nát ngón tay trỏ, âm thầm vẽ lên lòng bàn tay một lá bùa trừ tà. Trong lúc vẽ, tôi bỗng nhiên nhớ ra một chuyện mà khi nãy chúng tôi quên mất.
Đó chính là lúc trước cửa sổ xe được đóng kín mít nên cách âm rất tốt, cộng thêm cuồng phong bên ngoài đang gào thét, theo lý mà nói thì chúng tôi đáng lẽ ra không thể nghe thấy giọng cô ta. Nhưng tôi nhớ lúc ở trong xe chúng tôi đều nghe được giọng cô ta rất rõ ràng, cô ta bảo rằng giày của mình bị mất rồi.
Cô ta... không phải là người sống!
Tôi định thần lại, nhanh chóng đi đến phía sau lưng cô ta, nhân lúc cô ta không chú ý, bèn cố tình lấy chân móc hai chân cô ta. Nhưng nào ngờ, chân của tôi lại xuyên thẳng qua làn váy ngủ của cô ta.
Phía dưới làn váy này trống rỗng, làm gì có hai chân nào, sao có thể thấy lạnh được?
Nhưng tôi không nghĩ ra, vì sao tôi không cảm giác được âm khí trên người cô ta? Vì sao ngay cả la bàn bát quái cũng bị mất đi tác dụng?
"Chị gái, tôi tìm được rồi, đôi giày này là của chị phải không?" Đúng lúc này, tài xế kia bỗng chạy tới, tay cầm một đôi giày vải màu đỏ.
"Đúng, đôi giày này là của ta, phiền cậu xỏ vào giúp ta với, ta lạnh quá!" Vẻ mặt người phụ nữ váy trắng này bỗng nhiên dữ tợn hẳn, con mắt đờ đẫn vô hồn bỗng lóe lên một cái nhìn nham hiểm.
Đám Lâm Tiêu lúc này cũng nhìn ra có vấn đề, bởi vì cỡ giày rất lớn, vừa nhìn là biết đây là giày của đàn ông, tuyệt đối không phải giày mà người phụ nữ trước mặt này có thể đi được.
Mạnh Doanh nhướng mày, lặng lẽ lấy pháp khí ra, lúc đang chuẩn bị ra tay thì tôi vội vàng ngăn lại, rồi nói với tài xế: "Anh đưa giày cho tôi, để tôi xỏ cho chị ta!"
Tài xế hơi ngẩn người ra, có lẽ nghĩ đến thân phận của tôi nên không dám để tôi xỏ giày cho chị gái này. Tôi phát hiện ra ý nghĩ trong đầu anh ta, bèn vội vàng lườm một một cái, lúc này tài xế mới hấp tấp đưa giày sang.
Tôi cầm lấy đôi giày vải màu đỏ, nhẹ nhàng ấn lên lòng bàn tay, in lá bùa trừ tà viết bằng máu ngón tay lên trên giày. Sau đó tôi từ từ đi đến trước mặt chị gái này, cười bảo: "Nghe nói, bên trên đồ vật của người chết đều có âm khí, nhưng tôi nghĩ mãi mà không ra, tại sao đôi giày này lại không có âm khí vậy? Hay là phải xỏ lên chân người chết thì âm khí mới tỏa ra?"
Tôi vừa dứt lời, người phụ nữ mặc đồ trắng tức thì sầm mặt lại, con mắt trống rỗng kia nhìn tôi đầy oán độc.
Giây phút đó, tôi quật mạnh đế giày lên trên bả vai cô ta. Bùa trừ tà in hằn lên trên tà váy ngủ màu trắng, còn cô ta thì hét lên một tiếng "Á!" thất thanh.
Thế rồi người phụ nữ mặc đồ trắng này thình lình biến mất ngay trước mặt chúng tôi như tan vào trong không khí, không còn dấu vết nào nữa.
Thấy cô ta biến mất, Lâm Tiêu tức thì lôi la bàn bát quái ra ngay lập tức hòng tìm kiếm hình bóng cô ta. Thế nhưng kỳ lạ thay, la bàn bát quái này vẫn chẳng hề xê dịch chút nào cả.
La bàn bát quái được làm bằng gỗ mộc đào, ngay cả kim chỉ hướng trong đó cũng là được làm từ gỗ mộc đào bị sét đánh trúng. Đừng cho rằng pháp khí này bình thường, hiệu quả tốt nhất luôn đấy. Chỉ cần có âm khí là kim chỉ hướng bên trong sẽ có động tĩnh ngay.
Lâm Tiêu nhìn kim chỉ hướng bằng gỗ mộc đào vẫn chẳng hề nhúc nhích bèn lẩm bẩm: "Không đúng, la bàn này vẫn không có tác dụng gì cả!"
"Lâm đại ca, vô dụng thôi!" Tôi lắc đầu, cười khổ: "Từ trường ở nơi này có vấn đề, ngay cả quỷ hồn cũng không giống như bình thường. Nếu tôi đoán không sai thì chỗ này hoặc là có từ trường quá mạnh, hoặc là có kết giới bảo vệ cực kỳ chắc chắn."
Sở dĩ tôi nói như vậy là bởi vì tôi đột nhiên nhớ đến chuyện bộ đàm lúc nãy bị mất tín hiệu, còn có thêm cả cơn bão tuyết đột ngột xuất hiện rồi lại đột ngột biến mất kia nữa. Thời tiết nơi đây tuy thất thường, nhưng bầu trời đêm trăng sáng sao thưa, không giống như kiểu thời tiết có bão tuyết.
Những chuyện lạ đột nhiên xảy ra này chắc chắn có liên quan đến kết giới hoặc từ trường ở nơi này. Giờ chúng tôi đã tiến vào địa phận núi Côn Lôn, nhưng vẫn chưa đặt chân đến Cổng Địa Ngục thật sự.
Nhưng những chuyện yêu ma quỷ quái từ trước đến giờ ở đây, cộng thêm việc người còn sống có thể ra ngoài ít ỏi cực kỳ, rõ ràng chứng tỏ nơi đây có điều ma quái. Long mạch ở ngay núi Côn Lôn, nên sự hung hiểm chắc chắn không chỉ có mỗi thế.
"Các người cầm giày của con trai ta, con trai ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các người..." Đúng lúc ấy, giọng trầm trầm của người phụ nữ váy trắng kia bỗng truyền đến từ bốn phương tám hướng.
Âm thanh vừa cất lên là tôi đã cảm thấy sau lưng mình bỗng nhiên lạnh buốt. Chưa kịp phản ứng lại thì phía sau bỗng vang lên tiếng tù và rất to và rõ ràng.
Tôi sực nhận ra, tiếng tù và này hình như chính là hiệu lệnh xông lên của chiến sĩ giải phóng quân!

Bình Luận

0 Thảo luận